Lam Tiễn chắp hai tay ra phía sau, giả như mình là tội phạm bị trói, khẽ nhướn mày nhìn Quyết Ngọc ngầm yêu cầu cô mau lục soát người anh!
Quyết Ngọc nghiêng đầu gãi tóc vài giây, Lam thiếu tướng thở dài khe khẽ, bảo cô trước tiên tìm trong túi áo quân phục anh. Cô liền sờ thử lên 2 túi áo, chẳng thấy gì cả, lại nghe chồng nhắc tiếp: lần này là ở bên trong áo!
Đảo mắt, Quyết Ngọc đành mở nút áo quân phục anh, luồn tay vào trong mò mẫm. Cách qua lớp áo thun, ngón tay thon dài chạm vào vòm ngực rắn rỏi chắc nịch ấy, khiến cô nàng hơi ngượng ngập.
- Này Đới hạ sĩ, em định sờ mó anh đến khi nào nữa?
Đôi mắt Lam Tiễn đầy thâm ý, Quyết Ngọc lúng túng: “Thì anh bảo em tìm mà".
- Em tìm không thấy lẽ nào không biết tìm chỗ khác, cứ sờ ngực anh mãi vậy à? 1
Câu châm chọc từ thiếu tướng uy soái, làm Lang - Hổ đứng bên cạnh lẫn mấy quân nhân bên dưới cười với nhau, Quyết Ngọc xấu hổ hơn, hỏi phải tìm ở đâu nữa chứ?
Trong lòng hứng thú muốn trêu chọc, Lam Tiễn chợt nhiên áp thân thể sát vào vợ hơn, kề môi ngay vành tai cô, nói khẽ: “Em sờ xuống dưới nữa đi..”.
Thoáng rùng mình vì hơi thở mạnh mẽ ấy, Quyết Ngọc nhắm mắt cắn môi, tay rời khỏi ngực anh sờ xuống hai bên xương sườn, cứ thế mò mẫm mãi vẫn chẳng có gì!
- Chưa thấy à, lại xuống dưới chút nữa...
Thật là, cái hơi thở ấm nóng từ môi anh phả vào tai cô, làm cơ thể nhộn nhạo bứt rứt. Anh cứ như đang dùng lời nói mơn trớn nơi chiếc cổ thanh mảnh sau viền cổ áo, khi liên tục yêu cầu cô: “Xuống dưới thêm nào”.
Tay xuống tới thắt lưng rồi, Quyết Ngọc bặm môi liền mất kiên nhẫn, nhìn chồng:
- Rốt cuộc anh còn muốn em xuống tới đâu nữa?
Khuôn mặt tuấn mỹ tỏ ra điềm nhiên, ấy vậy trong mắt đầy gian tà, Lam Tiễn cười nhẹ: “Ở dưới nữa tức là ở trong 2 túi quần của anh đấy, Đới hạ sĩ kém thế?”.
Rõ ràng là bị ai kia cố tình hiếp đáp, Quyết Ngọc ghét ba cái minh họa này ghê, lại phải thò tay vào 2 túi quần anh mà lục tìm. Sục sạo đã đời, không có bất cứ món đồ gì, khóe mắt cô mang chút ấm ức hướng vào Lam đội trưởng. Bấy giờ anh mới chịu nhích người rời ra xa vợ, nhìn xuống những quân nhân nọ:
- Các bạn thấy đấy, nếu chúng ta cứ nghe theo tội phạm thì rất dễ bị dẫn dắt lòng vòng, những kẻ nguy hiểm thì càng mưu mẹo. Vì vậy nhiệm vụ của cảnh sát đặc nhiệm là phải tỉnh táo sáng suốt để không bị lừa! Nghe rõ chưa?
Trong khi ai nấy đều hô hào đã rõ thì Quyết Ngọc thấy Lam Tiễn đảo mắt trở lại mình, khóe môi lãnh ngạo nhếch nhẹ một cái, thì hiểu ra chồng vừa chỉ dẫn vừa trêu ghẹo mình!
Cô vợ trẻ đáp trả bằng cách ăn miếng trả miếng khi bàn tay cô còn trong túi quần anh liền... sờ nhẹ vào chiếc đùi săn chắc của anh! Khỏi nói, Lam Tiễn ngừng cười tức thì bởi đùi cũng là vị trí nhạy cảm, dĩ nhiên phải giật mình.
- Em làm gì vậy hả? - Anh hạ giọng hỏi.
- Thì em vẫn đang tìm vật chứng manh mối tiếp mà. Ở đây hay là ở đây nhỉ?
Quyết Ngọc gian manh, bên trong 2 túi quần quân phục chốc chốc sờ nhè nhẹ vào chiếc đùi cứng cáp nọ, vui vẻ quan sát biểu hiện khó coi của người đàn ông tâm cao khí ngạo kia khi bị vợ đem ra chọc ghẹo.
Tới khi bàn tay nghịch ngợm của cô nàng họ Quyết bất chợt bóp lấy đùi Lam Tiễn, lập tức anh chàng buông tay phía sau lưng ra nhưng chưa kịp làm gì đã nghe cô kề môi thì thầm:
- Lam thiếu tướng, anh đang bị bắt trói đấy, tự ý buông tay ra như thế là không được đâu! Giờ thì nói em nghe xem, anh giấu đồ ở đâu nhỉ...?
Ánh mắt vốn cương nghị đã sớm tối sầm một chút rồi, bên trong túi quần mang theo cảm giác bứt rứt từ bàn tay Quyết Ngọc thật khiến vị thiếu tướng cao cao tại thượng này đành kiềm chế nhẫn nhịn, giọng khản đặc đáp cộc lốc: “Dây nịt!”.
Thỏa mãn rồi, Quyết Ngọc cuối cùng cũng rút tay ra khỏi túi quần đối phương, lấy một mảnh giấy nhỏ kẹp trong dây nịt anh ra, giơ lên trước ánh mắt thán phục từ mọi người!
“Nếu bị lừa thì các bạn nên dùng chút mánh khóe để đáp trả tội phạm”, Đới hạ sĩ dứt lời xong liền quay qua nhìn nét mặt sa sầm nọ, vỗ nhẹ vào mông anh:
- Tốt lắm, Lam đội trưởng!
Bị vợ khen đùa còn vỗ cả mông, Lam Tiễn cười khẩy, trong lòng ức chế muốn bộc phát tới nơi rồi! Phen này, anh phải tìm cách “trừng trị” vợ nhỏ dám làm tàng!
Sau đó tới tập trận đánh giả, may là mọi thứ vẫn diễn ra bình thường, tuy nhiên Quyết Ngọc vẫn luôn trong tầm ngắm của Lam thiếu tướng khi anh vừa khoanh tay vừa đi qua đi lại theo dõi mọi người.
Cô có vẻ rất hăng hái lẫn thích thú khi tham gia đánh giả theo kiểu quân sự, tới lúc đổ mồ hôi hết cả cô liền cởi áo quân phục ngoài ra, cột ngang hông trông thật năng động cá tính!
Lam Tiễn quan sát vợ chung đội với Phi Lang, dáng vẻ cô xông xáo với áo thun ngắn tay lấm tấm mồ hôi, tóc quăn dài cột cao, chạy lăng xăng khắp sân. Đến lúc cô loay hoay đứng trên thang dây cao, Phi Lang liền giơ hai tay lên, có ý muốn đỡ cô!
Quyết Ngọc vươn người tới nắm hai vai anh chàng đội phó, còn anh ôm nhẹ bên eo cô, đỡ xuống đất! Cô còn nhiệt tình tới mức đánh tay với các đồng đội nam.
Chung quy thì cô vợ trẻ ấy vui vẻ quá mức luôn, hẳn lần đầu chơi đánh trận giả thế này, lại chẳng hay chồng thiếu tướng trầm ngâm quan sát tất thảy, trông cô y như đứa trẻ mê chơi, thật khiến anh thở mạnh một phát!
Ai nấy đang hăng say trong trận đánh giả, chợt nghe Lý Hoàng Mai vừa vỗ tay vừa nói lớn: “Nghỉ một chút nào mọi người, đến đây uống nước thôi!”.
Chẳng hiểu sao, Quyết Ngọc hăng hái lạ lùng, chạy đến chỗ Hoàng Mai nhanh nhẹn mở nắp thùng đá lấy ra vài chai nước suối lạnh, lần lượt đưa cho các đồng đội.
Bạch Hổ, cầm lấy! - Quyết Ngọc thảy nhẹ chai nước về phía anh chàng.