Quyết Ngọc sững sờ, hoang mang tự hỏi tại sao Mục Thời Cảnh làm vậy? Sai dì Mãn lừa gạt cô, khiển cô tin rằng Lam Chí Cường là kẻ thù, phải đau khổ rời xa Lam Tiễn thậm chí giấu luôn việc mang thai! Cô sực tỉnh khi dì Mãn nắm chặt tay mình:
- Mục lão đại đem gia đình tôi ra uy hiếp, tôi đành phải nói dối cô! Sau đó tôi muốn bỏ trốn, nhưng rồi người đàn ông đáng sợ ấy bắt tôi về đem nhốt vào đây!
- Nếu không phải Lam Chí Cường thì ai là hung thủ giết cả nhà họ Quyết?
- Tôi không biết... Tôi thề là chẳng biết ai cả, lúc viên đạn xước qua đầu, tôi bất tỉnh tại chỗ rồi, khi tỉnh dậy đã ở chỗ của Mục lão đại!
Quyết Ngọc nhắm mắt cắn môi, lại chẳng có thêm manh mối nào về vụ sát hại 11 năm trước! Giờ cô cần nghĩ cách cứu di Mãn ra trước đã, liền đưa mắt nhìn ổ khóa to. Có chiếc rìu ở trong góc tường, cô chạy đến cầm lấy vung lên chém mạnh xuống, khóa bể.
Cô dìu dì Mãn ra ngoài, nhưng khi hai người vừa bước lên cửa hầm thì bóng dáng cao lớn y hệt quái vật của Mục Thời Cảnh chặn ngay phía trước!
Tia nhìn âm u ghê sợ từ hắn khiến dì Mãn chỉ kịp ú ở đã bị đẩy mạnh ngã xuống hầm, còn Quyết Ngọc thì bị hắn nắm lấy tay kéo ra ngoài! Cửa hầm đóng mạnh, khóa chặt!
Thời Cảnh vừa quay lưng lại đã bắt gặp họng súng lạnh lẽo hướng thẳng đến chỗ mình, và đây cũng là cảnh tượng đang diễn ra ngay lúc này! Mục lão đại nhìn xuống bên hông, nhếch mép cười khẩy, Quyết Ngọc thật giỏi khi tranh thủ vài giây bị hắn kéo ra ngoài đã nhanh chóng trộm lấy súng của hắn!
- Ta ghét nhất những kẻ táy máy! Quyết Ngọc à, sao trong lúc chờ ta em lại dám cả gan thám thính phòng ngủ của ta vậy?
Cầm chặt khẩu súng, Quyết Ngọc cười nhạt nhẽo còn ánh mắt phẫn uất vô cùng:
- Nhờ táy máy mà em phát hiện ra lời nói dối hay họ của anh đó, lão Cảnh! Tại sao? Tại sao anh làm thế? Bắt nhốt dì Mãn, đe dọa di ấy phải nói dối về Lam Chí Cường, lý do gì anh lại đem chuyện nhà họ Quyết ra lừa em?
- Chậc, vậy là em đã biết hết rồi à? Đúng thế, là ta cố tình đổ cho Lam Chí Cường giết cả nhà em, lý do là gì em thật sự không biết ư?
Mục Thời Cảnh vẫn thản nhiên nhích từng bước đến gần Quyết Ngọc, mặc kệ họng súng đầy sát khí đang nhắm thẳng vào mình. Nét mặt băng giá của lão đại này còn nguy hiểm đáng sợ hơn cả thứ kim loại giết chóc kia!
- Tất nhiên là vì ta muốn em rời xa tên Lam Tiễn rồi.
- Thời hạn 60 ngày đã kết thúc, thì em cũng sẽ rời khỏi Lam Tiễn thôi...
- Đúng, ta có thể hạ lệnh cho em rời xa hắn, nhưng trái tim em liệu có buông bỏ được tình yêu dành cho tên đại tá chết tiệt ấy? Ta chính là muốn, không chỉ thân xác em mà ngay cả trái tim em cũng không còn có thể yêu hắn được nữa! Cách duy nhất không gì khác ngoài việc biến hai người trở thành kẻ thù.
Quyết Ngọc lắc đầu đau đớn, Mục Thời Cảnh hắn cớ gì lại cứ phát điên vì cô thể này? Chỉ vì lời nói dối tàn nhẫn đó, mà cô không thể nói yêu Lam Tiễn, khiến anh vừa bị lừa gạt vừa bị tổn thương tình cảm!
Còn Hiểu Hiểu, đứa con trai đáng thương của cô, sinh ra không có ba, sống thiếu thốn vật chất. Và cả chính Quyết Ngọc, yêu cũng không dám yêu, dẫu cho trong lòng nhung nhớ anh nhiều cỡ nào...
Thời Cảnh thình lình xuất hiện ngay trước mặt, Quyết Ngọc bừng tỉnh, ấn mạnh mũi súng vào trước ngực hắn, giọng rành rọt:
- Anh đứng yên cho em! Đừng tưởng là em không dám bắn anh!
- Thế thì em bắn đi! Mạng em là do ta nhặt về, tận tay nuôi dưỡng dạy dỗ, em có thể giết ân nhân cứu mình sao? Và ta cũng nhắc em nhớ, nếu ta chết thì con trai bảo bối của em cũng đừng hòng sống sót, thuộc hạ của ta chả dễ gì tha cho nó.
Quả nhiên Mục lão đại quá tinh vi trong việc nắm bắt tâm lý kẻ khác, Quyết Ngọc dù vô tình tới đâu thì cũng không thể bất nhân mà lấy mạng ân nhân đã cứu mình, hơn hết cô còn là một người mẹ, dĩ nhiên sẽ đặt con trai lên hàng đầu!
Ngón tay run nhẹ khó lòng bóp cò, khóe mắt đọng nước để rồi nhanh như cắt cô bị Thời Cảnh giật lấy súng vứt đi! Hắn xoay người cô lại để lưng áp vào trước ngực hắn, vòng tay cứng cáp siết chặt lấy eo thon, tay kia vươn lên bóp nhẹ lấy cằm cô.
- Em nghĩ là có thể đấu lại ta, người từng dạy dỗ em suốt 9 năm ư?
- Bỏ tay anh ra, đừng chạm vào em...
Cười khàn, Thời Cảnh lại cứ thích chọc giận nàng sát thủ bảo bối này, vòng tay càng ôm chặt cô hơn đồng thời đẩy nhẹ khuôn mặt kiều diễm kia quay qua, định hôn nhưng tiếp tục bị cự tuyệt khi cô cắn chặt môi lại!
Lão Cảnh thật rất muốn đem Quyết Ngọc lên giường, cưỡng bức thuần phục, nhưng tạm thời cho qua vì còn phải chuẩn bị cho cuộc buôn vũ khí tối nay. Đợi khi xong xuôi, hắn sẽ đem cô về dinh thự phụ, từ từ hành hạ giày vò cho tới khi cô vứt bỏ sự ương ngạnh tự nguyện sà vào lòng hắn!
- Đêm nay ta có cuộc giao dịch quan trọng, em ngoan ngoãn ở trong phòng chờ ta đưa Hiểu Hiểu đến gặp em.
Mục Thời Cảnh vừa thì thầm vừa ngửi lấy mùi hương mê hoặc trên cổ Quyết Ngọc, hơi thở nóng hổi khát khao ấy phả vào làn da khiến cô bực bội lẫn ghê tởm!
Hắn gọi lớn, hai tên áo đen đi vào, hắn lãnh đạm đẩy nhẹ Quyết Ngọc về phía chúng, yêu cầu đưa cô về phòng! Cúi xuống nhặt súng, hắn cười đầy ma mãnh.
Đêm dần buông xuống khu ngoại tỉnh hẻo lánh, không gian yên ả đối lập hoàn toàn với khung cảnh có rất nhiều quân phục đang âm thầm tiến về phía khu vực được canh gác cẩn mật của đám tội phạm. Dẫn đầu hiển nhiên là Lam Tiễn, đem theo Đội đặc nhiệm 11, cùng với lượng lớn cảnh sát tỉnh.
Trinh sát báo tin về, Lam Tiễn hạ lệnh cho các đội đặc nhiệm chia nhau làm theo chiến lược đã đề ra. Ở bên ngoài, cách chỗ vây bắt không xa, Lý Hoàng Mai theo dõi tình hình cuộc tấn công, bên cạnh có Five và Ngưu Tiểu Thất cũng rất nóng lòng...