- Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc thằng bé đàng hoàng, khi nào hai người nói chuyện xong thì tôi đưa nó về lại chỗ cô ngay.
Dù sao Quyết Ngọc có thể tin tưởng Lý Hoàng Mai, sau cùng chỉ đành gật đầu, rồi nhìn xuống Hiểu Hiểu và mỉm cười trấn an:
- Ngoan, mẹ phải nói chuyện với chú cảnh sát, con theo côMai ra ngoài chơi nhé!
- Con không chịu đâu, mẹ gọi cho cậu Five đến đón đi ạ...
- Đừng sợ, các cô chú đều là bạn của mẹ, sẽ không làm gì con đâu. Hiểu Hiểu nghe lời nào, rồi mẹ sẽ mua đồ chơi mới cho con.
Quan sát Quyết Ngọc dõi mắt theo Hiểu Hiểu được Hoàng Mai bế đi ra ngoài, Lam Tiễn thật rất muốn hỏi ba của đứa bé là ai? Ban nãy vừa đến cửa phòng, anh đã nghe cô khẳng định thằng bé chính là con ruột mình, nhưng nhất quyết không chịu nói về ba nó! Tuy nhiên, anh sợ phải hỏi... Lỡ như nó chẳng phải con anh?
Vừa rồi, Hiểu Hiểu nhắc tới “cậu Five”, lại còn có một người đàn ông nào khác
u?
- Anh bảo có chuyện muốn nói, tại sao cứ im lặng?
Câu hỏi từ Quyết Ngọc kéo Lam Tiễn ra khỏi mớ suy nghĩ mông lung, rất nhanh lấy lại dáng vẻ điềm nhiên, nhìn cô mà rằng:
- Vậy còn em, lẽ nào sau gần 3 năm gặp lại, em không có gì muốn nói với anh?
Biết nói gì đây, Quyết Ngọc khổ sở nhủ thầm, lần cuối cùng hai vợ chồng gặp mặt là trong phòng thẩm vấn khi ấy, xung đột giữa họ lên đỉnh điểm, chỉ có tra hỏi, trách cứ và tổn thương. Giờ gặp lại trong tình huống chẳng ngờ này, cô phải bắt đầu nói gì?
- Ba mẹ vẫn khỏe chứ? - Trước mắt, cô chỉ nghĩ ra được câu này.
Thế ra cô vợ trẻ ấy vẫn còn nhớ tới ba mẹ chồng à, Lam Tiễn đáp nhạt thếch:
- Từ khi em mất tích, sức khỏe ba suy giảm hẳn, cứ nhất quyết bắt anh phải tìm được em trở về. Anh cho ông biết em chỉ là Đới Nhược Vũ giả mạo, thế mà không ăn thua! Có vẻ ông thực sự xem em là Nhược Vũ rồi. Mẹ anh tuy vẫn khỏe nhưng lúc nào cũng buồn rầu, nói cớ gì em giả mạo người khác rồi làm dầu bà, sau đó biến mất.
Nghe xong, Quyết Ngọc bất giác có lỗi, dù gì “ba mẹ chồng” đối với cô không tệ hay thậm chí còn yêu quý, còn cô thì lừa gạt họ! Giờ đây nghĩ tới Lam Chí Cường, cô càng nặng lòng bởi mối thù nhà họ Quyết. Cô sực nghe Lam Tiễn cất giọng lần nữa:
- Hết rồi sao, không còn ai khiến em quan tâm lo lắng tới nữa?
Tránh né câu hỏi ẩn ý, kể cả ánh mắt trầm lắng từ ai kia hướng vào mình, Quyết Ngọc khó xử trong vài giây, lên tiếng thật khẽ:
- Em nghe nói anh bắt nhiều tội phạm, thăng cấp lên thiếu tướng, chúc mừng anh.
- Còn gì nữa không?
- Em thấy anh vẫn khỏe mạnh...
- Lại còn gì nữa?
- Anh cũng nên kết hôn đi, đừng nghĩ mãi về chuyện cũ.
Nói xong lời này, Quyết Ngọc tự thấy nhạo báng thay, làm sao biết Lam Tiễn vẫn còn lưu luyến người vợ giả mạo như cô, có phải cô quá ngạo mạn đề cao mình chăng? Quên đi chuyện cũ, sao cô dễ dàng nói ra điều này khi đã tổn thương anh dường ấy?
Chả riêng gì Quyết Ngọc, cả Lam Tiễn cũng buồn cười biết bao, những đau khổ cô gây ra cho anh, há có thể quên đi dễ thế ư? Đúng là người phụ nữ vô tình!
Tiến lên vài bước, một cách bất ngờ khi Lam Tiễn vươn tay vòng qua eo Quyết Ngọc kéo cô lại gần. Khi hai thân thể áp nhẹ vào nhau, loại cảm giác gần gũi thân thuộc xưa cũ tràn đến không khỏi làm người ta giật mình!
Quyết Ngọc chớp mắt nhìn vị thiếu tướng trẻ phong độ, mỗi chi tiết trên gương mặt đẹp đẽ đó vẫn chẳng thay đổi! Và Lam Tiễn cũng trầm lặng nhìn cô gái từng là vợ mình, từng yêu đương gần gũi. Cô vẫn xinh đẹp quyến rũ như thế, à mà hình như còn đằm thắm hơn xưa.
- Anh đừng làm vậy... - Quyết Ngọc không nghĩ “chồng cữ” còn hành động thân mật thế này với mình sau những phẫn nộ lẫn trách cứ.
- Em là vợ anh, lại có thể mở miệng nói anh hãy kết hôn đi?
- Chính anh hiểu rõ em chỉ là Đới Nhược Vũ giả mạo, không còn liên hệ gì nữa...
- Dù sao người đăng ký kết hôn với anh năm đó là em, là khuôn mặt này, con người này. Cái tên Quyết Ngọc hay Đới Nhược Vũ đều không quan trọng.
- Em là tội phạm mà, kể từ thời khắc bên bàn thẩm vấn, khi thân phận thật của em bại lộ thì mối quan hệ vợ chồng giữa chúng ta cũng kết thúc.
- Chưa ký đơn ly hôn thì chẳng có gì gọi là kết thúc!
Một tay giữ chặt eo thon, tay kia đưa lên đẩy nhẹ gương mặt diễm lệ đó qua đối diện mình, bất ngờ lần thứ hai khi môi Lam Tiễn phủ chụp lên môi vợ. Vô cùng khó hiểu, trong cái tình huống này sao có thể...
Hai bàn tay chống lên vòm ngực rộng mà cố sức đẩy ra, Quyết Ngọc căn bản không địch lại nổi sự cưỡng ép ghê gớm từ anh chàng đội trưởng. Trước đây cô đều thua anh, vậy bây giờ càng không thể thắng, khi sau hai năm rưỡi xông pha làm nhiệm vụ liên tục, thân thể đàn ông này càng thêm cường bạo, mạnh mě!
Chưa kể Lam Tiễn còn giữ chặt bàn tay cô đang đặt trên ngực anh hòng ngăn sự kháng cự lại, áp chế bức bách để hai bờ môi quấn chặt nhau.
Cảm nhận sức chống trả ngừng lại đôi chút, Lam Tiễn chậm rãi mở mắt ra, thấy Quyết Ngọc nhắm mắt miễn cưỡng, hai chân mày nhíu lại khó chịu, mỗi mở hé chỉ để yên không hề đáp lại nụ hôn kia, trong lòng dâng lên nỗi chua chát lẫn mỉa mai khiến anh bất ngờ đẩy cô rời khỏi lòng mình.
Quyết Ngọc hơi chới với, ngã nhẹ ra sau, khuỷu tay chống lên mặt bàn bên cạnh, bên tai nghe giọng hờ hững:
Đúng là không có tình cảm nên chỉ toàn nhạt nhẽo vô vị!
Hiểu ra nãy giờ chẳng hề thân mật gì cả mà chỉ là bỡn cợt, Quyết Ngọc giương mắt nhìn Lam Tiễn quá lạnh lùng so với trước đây! Sửa sang lại áo quân phục ngay ngắn, anh hỏi thẳng vào vấn đề chính:
- Gần 3 năm qua rồi, em ở đâu, làm gì? Có đang giả mạo thân phận ai nữa không?