Chân Chính dựa vào trí nhớ, đuổi đến nơi linh tràng của Giả Tấn Xuyên biến mất. Đi được một nửa, hắn đã cảm thấy con đường này sao lại quen thuộc như thế? Chẳng qua lúc trước lòng hắn như lửa đốt, không lưu ý, bây giờ xem ra, lẽ nào địa điểm phát sinh ở lãnh địa của Tư Thủy thần tộc?
Trong lòng càng thêm bất an, nơi này thật sự không may mắn.
…
Hư Không Già La chạy đến thần điện của Thương Lan trước, may mà nơi này không bị sương đen bao phủ như bên ngoài. Nhưng trong không khí vẫn ẩn ẩn truyền ra mùi vị mục rữa.
Trong thần điện không một bóng người, Hư Không Già La bắt đầu hoảng loạn. Nơi này thật sự không bình thường, từ cửa thôn đến đây ngay cả một bóng sinh vật sống cũng không có! Người đi đâu hết rồi? Tiểu Xuyên, Viagra thực lực không mạnh bị bắt, thì còn có khả năng, nhưng sao ngay cả Safin và Hiểu Dạ Bách Quỷ hai vị tinh quân cũng cùng biến mất? Nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hư Không Già La đang nghi hoặc, tiếng bước chân vang lên ngoài thần điện, là ai? Hư Không Già La tay cầm vũ khí, bày thế chuẩn bị chiến đấu.
“Ủa, đây không phải là thiếu gia Hư Không Già La sao?” Người đến mặc pháp bào của thần quan. Hư Không Già La nhìn kỹ thì thấy có hơi quen mắt.
“Ngài không nhớ tôi sao? Tôi là phó thủ Na Đa của Thương Lan đại nhân.” Đối phương thấy Hư Không Già La vẫn vẻ mặt phòng bị đánh giá mình, biết cậu chắc chắn không nhớ, vội tự giới thiệu.
Nghe hắn nói thế, Hư Không Già La nhớ ra, quả thật lúc trước từng gặp người này trong thần điện của Thương Lan. Chẳng qua lúc đó cậu nôn nóng chạy khỏi chỗ này, không để ý nhiều. Nhưng lúc này không giống bình thường, ở đây đâu đâu cũng kỳ quái, cậu không dám sơ xót, vẫn mang vẻ phòng bị.
“Thần quan Na Đa, ta đến tìm Thương Lan. Ngươi biết hắn đang ở đâu không?”
Đối phương nghe thế cười đáp: “Ái chà ngài cuối cùng cũng đến, từ lần chia ly trước, Thương Lan đại nhân bị mắc bệnh tương tư, luôn nhớ mong ngài.” Thấy sắc mặt Hư Không Già La âm trầm dần theo lời mình nói, hắn vội chuyển chính đề: “Tư Thủy thần tộc chúng tôi mỗi năm vào lúc này đều có một thời gian bị sương đen bao trùm, chúng tôi gọi là hắc nhật. Do sương đen này không có hại với thân thể con người, cho nên trong thời gian này, bình thường chúng tôi sẽ dời xuống đất sống. Ngài theo tôi đi, tôi dẫn ngài đi gặp Thương Lan đại nhân.” Nói xong, hắn cúi người làm tư thế mời với Hư Không Già La.
Lời người này nói có thể tin sao? Trước kia khi nghiên cứu Tư Thủy thần tộc, trong tư liệu trên mạng không có cái nào nhắc đến chuyện hắc nhật này. Nhưng hiện tại một chút đầu mối cũng không có, tạm thời theo hắn xem thử vậy. Xem thử bên trong có âm mưu gì không.
“Vậy làm phiền thần quan Na Đa rồi.”
…
Khi Chân Chính chạy đến Tư Thủy thần tộc, cũng phát hiện sương mù màu đen đó, Vượng Tài không nguyện ý đáp xuống.
“Ngươi muốn ta chết à?! Thối như thế, xuống đưới không phải là hun thối lớp lông mỹ lệ của ta sao?!”
Chân Chính kéo lông vũ trên đầu nó, âm trầm nói: “Vậy tao nhổ sạch lông của mày, sau này mày không cần phải lo lắng nó bị thối, mày có xuống hay không?”
Vượng Tài nước mắt tuôn trào, sao mệnh nó lại khổ như vậy a, gặp một chủ nhân như thế. Bất đắc dĩ chỉ đành nuốt lệ, nín thở đáp xuống. Vừa chạm đất, nó đã lập tức ẩn đi, tránh để khí thối đầu độc. Đừng trách nó không nghĩa khí, ai bảo Chân Chính không phúc hậu trước?
Chân Chính phát động âm khí trên người, muốn dùng khí lưu cường đại thổi tan sương đen. Tiếc rằng cường phong đó tuy thổi tung vạt áo và tóc hắn, nhưng sương đen trước mặt lại không hề dao động.
Sương này không phải bình thường, rốt cuộc là thứ gì? Chân Chính nhíu mày, cuối cùng vẫn chịu không nổi mùi gây mũi đó, triệu ra Âm Dương thuẫn, ngăn cách sương đen.
Lúc này, sau lưng vang lên tiếng bước chân. Nhưng sương khí quá dày, Chân Chính căn bản không thấy rõ người tới, hắn rút vũ khí ra, chuẩn bị chờ đợi.
Bước chân càng lúc càng gần, khi cách hắn không đến ba mét, đối phương lên tiếng: “Ủa? Là Chân Chính hả?”
…
Trong thiên cung thiên giới, thiên lý nhãn hoảng loạn xông vào: “Không tốt rồi! Không tốt rồi! Thiên đế bệ hạ!”
Thiên đế đang tán tỉnh tiên tử, không muốn bị tên thiên lý nhãn không biết điều xông vào phá ngang, mặt đầy không vui chất vấn: “Chuyện gì mà hoảng loạn như thế?! Trong thiên cung, sao cho phép ngươi la hét ồn ào?!”
Thiên lý nhãn đã biết mình vào không đúng lúc, chọc giận thiên đế, nhưng chuyện trọng đại, hắn không dám biết mà không báo. Thế là chỉ đành gồng mình tiếp tục nói: “Thật, thật sự là chuyện lớn không tốt. Khởi bẩm thiên đế bệ hạ, phía đông nhân giới bị oán khí cường liệt bao vây, hắc khí đó đã bắt đầu khuếch trương tứ phía, mắt thấy sắp vượt qua nhân giới lan tràn đến ma giới.”
Thiên đế nghe thế, ánh mắt thay đổi: “Ồ? Quả nhiên xuất hiện rồi. Người đâu! Mau truyền thiên hậu nương nương và thái bạch chân nhân!”
…
“Hiện tại là tin tức khẩn cấp, phía đông nhân giới đã bị oán khí mạnh chiếm giữ, người hay vật bị sương đen thần bí đó bao vây sẽ lập tức biến mất không thấy. Xin các vị chuẩn bị từ trước, nếu gặp khí đen thần bí này, nhớ đừng lại gần!”
Trong tivi không ngừng phát thông báo khẩn này.
Mà hội trường thi đấu của đại hội Thiên Hạ Linh Hiển, một đám tuyển thủ vốn định rời khỏi đó cũng bị lưu lại.
“Theo tin khẩn cấp mà tổng cục Khâm Thiên quốc gia truyền đến, do phía đông nhân giới xuất hiện sương đen nuốt người thần bí, hơn nữa lúc này sương đen bất minh đang không ngừng khuếch tán, lan tràn đến phía đông ma giới. Vì thế, vòng chung kết dự định tiến hành vào ba ngày sau tạm thời lùi lại vô thời hạn, gây bất tiện cho các tuyển thủ, chúng tôi cảm thấy vô cùng áy náy.” Huyền Thiên hiếm khi nghiêm chỉnh một lần, hơn nữa còn mặc bộ cà sa vô cùng chính thức.
Nghe được tin tức này, các tuyển thủ trong phòng nghỉ đều xôn xao cả lên.
Lúc này trong phòng nghỉ của khách quý, bốn vị trọng tài chính đều nhận được thông báo này.
Bách Hoa Diễm nghịch đóa hoa hồng trong tay, có vẻ không mấy bận tâm mở miệng: “Chiêm Na, ngươi không về xem thử sao? Nghe nói lan đến bên phía các ngươi mà.”
Chiêm Na nhẹ nhấp rượu: “Đến phía đông ma giới mà thôi, ta lại không phải là Minh Không, ngươi gấp cái gì?” Tương truyền, tây ma vật Chiêm Na và Đông ma vương Minh Không luôn bất hòa.
“Theo tình thế này, khếch tán đến bên chỗ các ngươi cũng là chuyện sớm muộn thôi. Hơn nữa, sao ta cảm thấy ngươi quá bình thản? Có phải ngươi biết gì hay không?” Thánh chiến sĩ cũng cảm thấy thái độ của vị ma vương này quá không bình thường.
Bách Hoa Diễm vội phụ họa: “Không sai, từ trận đấu của Giả Tấn Xuyên và Thiên Niên Trảm, ta đã bắt đầu cảm thấy ngươi khẳng định che giấu chúng ta điều gì.”
Không để ý đến hai tên kia bức cung, Chiêm Na vẫn nhàn nhã ung dung, hưởng thụ rượu vang. Rượu này dưới ánh đèn đỏ rực như máu.
Mà Phổ Đà Thiên Tôn vẫn ngồi chung với ba người lúc này lại không có mặt tại đó.
…
“Thiên đế bệ hạ, nghe nói ngài triệu chúng tôi đến có việc gấp cần bàn?” Thiên hậu vẫn dáng vẻ nghiêm trang đó.
Thiên đệ bước qua bước lại trong đại điện, cuối cùng cũng ngóng được cứu tinh đến: “Không sai ái phi, thiên lý nhãn đến báo, phía đông hạ giới xuất hiện sương đen thần bí nuốt người.”
Thiên hậu và thái bạch chân nhân nghe thế, sắc mặt đều kinh hãi. Thiên hậu do dự một chút mở miệng: “Lẽ nào… tên đó thoát ra rồi?”
Sắc mặt thiên đế âm trầm: “Ta thấy rất có khả năng, ta đã phái Lý Thiên Vương đi trước kiểm tra. Ái phi, ái khanh, nếu chuyện này thật sự là hành vi của tên đó, các người xem nên làm sao mới tốt?”
Thiên hậu không hổ là thiên hậu, vào lúc khẩn trương này vẫn bình thản và nghiêm trang, an ủi: “Bệ hạ đừng nôn nóng. Thần thiếp vì phòng hôm nay, đã an bài từ trước.” Nói xong rút một hạt châu ra. Thiên hậu phát động linh lực, khiến hạt châu bay lên. Nhưng chuyện bất ngờ lại xảy ra, đột nhiên, hạt châu đó tỏa ra ánh sáng màu đen, rắc một tiếng nứt ra, văng khắp nơi.
Sắc mặt thiên hậu đại biến: “Chết tiệt! Lẽ nào hắn cũng xảy ra chuyện rồi!”
…
Chân Chính nghe tiếng người đến, trái tim đang treo cao cũng hạ xuống.
Người bước ra từ sương đen, chính là người yêu mà hắn tâm tâm niệm niệm – Giả Tấn Xuyên.
Tim một khi yên ổn rồi, nộ khí sẽ lên: “Các cậu làm gì vậy hả?! Sao ai đi rồi cũng không quay về?! Lại không liên lạc với tôi, hại tôi lo lắng muốn chết!”
Ngữ khí trực tiếp quan tâm mang theo chút làm nũng oán trách này, nếu là lúc thường, Chân Chính tuyệt đối không nói ra. Nhưng nôn nóng và lo lắng với người yêu bị mất liên lạc khiến hắn buột miệng nói ra.
Giả Tấn Xuyên bị mắng rụt cổ lại: “Hung vậy làm gì hả? Tôi cũng đâu muốn, không biết là chuyện gì, chúng tôi vừa đến đây, di động liền hoàn toàn không còn tín hiệu. Hơn nữa mất cả lúc chúng tôi cũng không tìm thấy Chiến Thiên, cho nên không có trở về.” Nói xong, y kéo tay Chân Chính, đi về phía trước.
Chân Chính cũng không hỏi y đi đâu, hắn đối với người yêu là hoàn toàn tin tưởng: “Đúng rồi, Hiểu Dạ Bách Quỷ và Hư Không Già La sau đó đến ứng cứu, cậu có gặp họ hay không?”
“Gặp rồi, họ cũng giúp đỡ tìm người.” Trong sương đen căn bản không nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh, nhưng Giả Tấn Xuyên lại như rất quen đường dẫn Chân Chính đi xuyên qua đó.
Điểm đến của họ là một tòa thành cổ xưa. Tuy chưa từng đến, nhưng nhìn dáng vẻ, nơi này chắc là cung điện của đại vương Tư Thủy thần tộc. Đến đây, tầm nhìn bắt đầu rõ ràng, không còn bị sương đen bao trùm nữa.
Hai người đến trước cửa điện thì ngừng lại, mà hai cánh cửa gỗ được điêu khắc lại tự động mở ra. Không ngờ thành lũy cổ xưa này lại có thiết bị tiên tiến như thế.
Trong cung điện rộng lớn, một bóng người cũng không có. Tiếng giày dẫm lên đá cẩm thạch phát ra tiếng cộp cộp cộp, còn có âm vọng lại.
“Thân ái, cậu muốn dẫn tôi đi đâu?” Chân Chính đột nhiên hỏi.
Giả Tấn Xuyên quay nhìn cười: “Đến rồi cậu sẽ biết.”
Chân Chính dừng bước: “Đúng rồi, thân ái. Tối qua tôi còn chưa nói với cậu là tôi thích cậu đó. Hiện tại bổ sung đó.”
Giả Tấn Xuyên bị câu nói giật kinh phong đột ngột của hắn làm cho ngẩn ra, tiếp theo cười đáp trả: “Tôi cũng thích cậu.”
“Được rồi, biểu diễn nên kết thúc rồi. Mi rốt cuộc là ai?” Triệu ra Âm Nguyệt kiếm, bày thế chuẩn bị chiến đấu.
Đối phương thấy mình bị vạch trần, cũng không tiếp tục che giấu, ngược lại cười nói: “Sao ngươi phát hiện được?”
“Ngay từ đầu ta đã hoài nghi rồi, giữa ta và tiểu Xuyên có cảm ứng.” Chẳng qua lúc đó hắn không dám khẳng định, dù sao từ sau khi Giả Tấn Xuyên đến đây, họ đã bị đứt cảm ứng, có lẽ là do ảnh hưởng của sương đen, cho nên hắn mới không cảm ứng được.
Chẳng qua sau đó hắn cố ý nói vài câu buồn nôn để thử phản ứng của đối phương, đối phương không những ung dung ứng phó, còn vui vẻ với mình, căn bản không giống Giả Tấn Xuyên sẽ làm. Nếu là người yêu dễ xấu hổ của mình, nhất định sẽ đỏ mặt nói: “Bớt buồn nôn đi!”
“Hơn nữa, tối qua tôi đã nói với tiểu Xuyên tôi thích cậu rồi.”
“Hừ! Không hổ là Thần điêu hiệp lữ, nhanh như vậy đã bị vạch trần? Thật không vui.” Đối phương hồi phục chân thân.
Chân Chính không khỏi nhíu mày: “Là cô?”