Bên trong cuối cùng dừng lại trên bức ảnh một nam tử đeo mặt nạ ưng.
“Là Thiên Niên Trảm! Đối thủ của tuyển thủ Giả Tấn Xuyên là tuyển thủ Thiên Niên Trảm!” Huyền Thiên hôm nay giống như bị tưới máu gà, tiếp tục trạng thái hưng phấn. Nhưng hắn cũng là hết cách thôi, tuy nói là cộng sự, nhưng thật ra không khác gì làm một mình. Cái vị thiên sứ đại nhân này, chỉ lo nhìn gương trang điểm, hoàn toàn không quan tâm tiến triển cuộc đấu. Hắn không thể không bắt mình chìm vào trạng thái hưng phấn để điều khiển không khí.
Trận đấu này, quy cách cao hơn vòng thứ hai. Tuyển thủ từ phòng nghỉ ngơi trực tiếp dùng cửa truyền tống đi thẳng lên giữa sân đấu. Cho nên những gì mọi người thấy chính là, khi người chủ trì tuyên bố tuyển thủ ra sân, hai người liền xuất hiện giữa không trung.
“Chúng ta hãy xem tư liệu của hai tuyển thủ. Đầu tiên là tuyển thủ Giả Tấn Xuyên, đây là một tuyển thủ đến từ nhân giới. Nghe nói trước khi tham gia thi đấu, y chỉ là một người bình thường, ngay cả một chút linh lực cũng không có. Nhưng trải qua hai vòng đấu trước, đặc biệt là sau vòng PK tổ, tin rằng mọi người đều cảm thấy kinh ngạc với biểu hiện của y. Cái này làm sao mà giống một người không có một chút linh lực nào được chứ? Làm sao y làm được?! Thực không thể tin nổi!”
Làm sao làm được? Giả Tấn Xuyên đỏ mặt, vấn đề này thực khó mở miệng. Nói dễ nghe chút, văn nhã chút chính là âm dương điều hòa với Chân Chính. Nói thô tục chút chính là bọn họ xx. Lấy lời của Thập Tứ Nguyên mà nói, với thể chất được trời ưu ái, tạo hóa dựng lên của họ, nếu không xx, thật sự là quá lãng phí! Cảnh giới mà người khác luyện cả đời cũng không luyện được, hai người chỉ cần lên giường, lăn một chút là có thể lập tức luyện thành. Còn có gì không công bằng hơn nữa không?
Nói đến đây, y lại không khỏi nhớ đến tối qua. Tên khốn mặt liệt Chân Chính đó, đã nói hôm nay có cuộc đấu không cần làm nữa. Nhưng tên đó lại lấy cớ có cuộc đấu, cần bổ sung âm khí, làm mình đến chết đi sống lại. Hơn nữa, tại sao trừ lần đầu tiên mà y không có ấn tượng gì, mỗi lần đều là y nằm dưới?! … Được rồi, y thừa nhận là rất sướng. Nhưng hôm nay phải thi đấu mà, eo y bây giờ còn đau đây này.
Chân Chính thấy động tác xoa eo của người yêu trên sân, cũng phản tỉnh lại tối qua có phải làm quá mức hay không? Nhưng cái này không thể trách hắn, sau khi nhẫn nhịn hơn mười năm, đến ngày được như nguyện, ai có thể đè nén lòng tham của mình chứ? Từ biểu hiện của lần này, Giả Tấn Xuyên hình như đã hoàn toàn tiếp nhận hắn, nhìn thẳng vào tình cảm của họ. Hơn nữa lần đầu Chân Chính xx, hắn cũng không khống chế được bản thân, hiện tại chỉ cần tiếp cận người yêu, ngửi mùi hương trên người y, hắn sẽ lập tức bừng bừng phấn chấn, rồi như tiểu quỷ đến kỳ tư xuân. Tuy bề ngoài hắn vẫn còn bình tĩnh, nhưng lúc này hắn thấy người yêu đỏ mặt, bụng dưới đã bắt đầu rục rịch.
Gấu trúc bên cạnh vừa thoa thuốc cho Safin vừa lo lắng nói: “Ngươi xem biểu cảm của tiểu Chân nghiêm túc như thế, quả nhiên là lo lắng cho tiểu Giả. Không biết Thiên Niên Trảm kia có phải rất lợi hại hay không?”
Safin ngẩng đầu nhìn: “Hừ! Tên mặt liệt đó là quỷ muộn tao, ai biết có phải hắn đang nghĩ đến những thứ hạ lưu dơ bẩn hay không? Ngươi đừng nhìn bên đó mãi thế, chú ý bôi thuốc cho ta đi, đau lắm đó.” Đừng đặt lực chú ý lên nam nhân khác mà!
“Đại nhân Oreal, mời ngài giới thiệu tuyển thủ Thiên Niên Trảm đi. Đại nhân Oreal, đại nhân Oreal!” Huyền Thiên vội đẩy Oreal chỉ lo vuốt mi bên cạnh, nhắc hắn nên nói rồi.
Không ngờ vừa đẩy như thế, Oreal liền run tay, chân mày hắn trau chuốt nãy giờ biến thành một dấu móc NIKE.
Oreal là ai? Tìm khắp tứ giới cũng không ra ai tự luyến hơn hắn, yêu đẹp hơn hắn. Hắn tức giận bừng bừng, mắt thấy thiên sứ sắp biến thành ác ma. May mà Huyền Thiên kịp thời nhắc nhở hắn đang đứng đối diện máy quay. Hắn mới cố nén gân xanh và răng nanh bên miệng, một tay đỡ trán, che chân mày Nike nói: “Tiếp theo chúng tôi sẽ giới thiệu tuyển thủ Thiên Niên Trảm. Theo tư liệu cho thấy, tuyển thủ này là đại minh tinh nóng phỏng tay của Đông ma giới hiện tại. Nhưng đừng hiểu lầm, hắn không phải nhân sĩ của giới diễn kỹ. Hắn là can tướng đắc lực của Minh Không – Đông vực Đại ma vương, đại tướng quân thống lĩnh ngàn vạn ma binh! Quả nhiên là cuộc đấu lần thứ 500, tập trung các tuyển thủ cường đại, không những có vương tử long tộc, còn có đại tướng quân ma tộc. Lần đấu này thật đặc sắc! Nhưng, thật ra chỉ cần thần tộc chúng tôi ra tay, bất kể là quý tộc, tinh anh giới nào cũng phải nép sang một bên.” Oreal mới nghiêm túc chủ trì chưa được năm phút, đã bắt dầu tự luyến.
“Này… phải rồi phải rồi, nếu đại nhân Oreal của chúng ta ra đấu, đừng nói so linh lực, chỉ cần đứng đó không làm gì, với mị lực của ngài cũng có thể khiến đối phương tự động đầu hàng.” Huyền Thiên vội nịnh nọt vỗ mông ngựa, dụ vui tiểu tổ tông trước rồi nói sau.
“Ừm, chính thế.” Oreal không chút khách khí, lại lôi gương ra chỉnh lại dung nhan của mình.
Huyền Thiên chỉ đành tiếp nhận micro giới thiệu tiếp: “Là một đại tướng quân, năng lực của tuyển thủ Thiên Niên Trảm là không cần nghi ngờ. Hơn nữa điểm đặc biệt của tuyển thủ này là, hắn là con lai của ma tộc và thần tộc. Hắn vừa có tà khí của ma tộc, vừa có thần uy của thần tộc.”
Giả Tấn Xuyên hoàn toàn không hiểu đối thủ này, tuy có xem tư liệu của hắn, nhưng cũng chỉ ở ấn tượng bên ngoài, y chỉ nhớ đối phương vĩnh viễn không để người khác thấy mặt thật của mình.
Nguồn gốc của cái tên Thiên Niên Trảm, hoàn toàn là vì vũ khí của hắn – Trảm Thiên đại đao!
Lai lịch của đao này cùng Phá Không cự kiếm của Hiểu Dạ Bách Quỷ được gọi chung là “Phá Không Trảm Thiên”. Truyền thuyến nói hai vũ khí này là tác phẩm cuối cùng của thợ rèn huyền binh ma giới – Huyết La Khánh, bên trong có linh khí của người này, hơn nữa còn bảo đồ đệ của ông sau khi ông chết hãy thêm di cốt của ông vào tinh luyện. Linh khí phi phàm, là huyền binh của linh dị giới!
“Tin rằng các bạn khán giả trước màn hình đều biết uy lực của Trảm thiên đại đao. Nhưng, nghe nói chỗ lợi hại chân chính của Trảm thiên đại đao nằm ở chỗ nó có thể cắt đứt thời không! Không biết hôm nay chúng ta có thể may mắn chứng kiến hay không? Vậy tiếp theo, chúng ta hãy thưởng thức cuộc đấu đặc sắc của hai tuyển thủ này!”
“Thần kỳ như thế?! Xem ra không tầm thường.” Giả Tấn Xuyên càng thêm hiếu kỳ về đối thủ, đại đao đó tuy hình dáng khổng lồ, còn cao hơn người. Nhưng trông không có chỗ nào đặc biệt. Y thông qua tu luyện thần công bẩm sinh hòa hợp, đã có một chút trí thức về linh lực, có thể nhìn ra, trên thanh đao đó không có linh khí.
“Cuộc đấu bắt đầu! Bên nào sẽ tấn công trước đây? Ồ? Là tuyển thủ Giả Tấn Xuyên!”
Thông qua âm dương mập hợp đạt được linh lực, thần công bẩm sinh hòa hợp của Chân Chính và Giả Tấn Xuyên đã luyện đến tầng thứ hai. Nhưng sau đó họ lại làm thêm mấy lần, công lực cũng không có tiến bộ gì lớn. Theo Thập Tứ Nguyên nói, thần công bẩm sinh hòa hợp tổng cộng năm tầng, sau khi đạt được tầng thứ hai thì có một cửa ải, không những phải hòa hợp thân thể, còn nhất định phải tâm ý hoàn toàn tương thông mới có thể vào được cảnh giới sau đó! Nhưng chỉ với công lực của hai tầng này đã đủ để ứng phó vô số cao thủ. Cho nên họ cũng không cần quá nôn nóng.
Giả Tấn Xuyên và Chân Chính bên dưới cùng kết ấn, trong ánh sáng đỏ triệu hóa ra Âm Dương thuẫn và Dương Viêm trượng, linh khí cường liệt tuôn ra, cuồng phong bùng lên trên sân. Giả Tấn Xuyên vung pháp trượng, một tia sáng chói màu đỏ bắn vào Thiên Niên Trảm.
Thiên Niên Trảm nhảy bật lên tránh né, tia sáng đó bắn xuống sàn, bắn thủng ra một lỗ lớn.
“Ối chà, thật giỏi. Xét về kinh nghiệm của cuộc đấu trước giờ, lôi đài của chúng tôi đã dùng vật liệu chống linh khí cực mạnh chế tạo, thế mà lại bị một kích nhẹ nhàng của tuyển thủ Giả Tấn Xuyên đâm ra một lỗ. Có thể thấy thực lực của tuyển thủ này rất mạnh! Tuyển thủ Thiên Niên Trảm sẽ làm sao đây?”
Thiên Niên Trảm cũng rất bất ngờ, tuy từng xem băng ghi hình hai vòng đấu của Giả Tấn Xuyên, quả thật năng lực xuất chúng. Nhưng so với mình vẫn có khoảng cách, sao mới một tuần ngắn ngủi năng lực của y đã tăng lên một tầng rồi?
Không thể tùy tiện ứng phó như mấy kẻ nhãi nhép trước nữa, hắn quyết định sử ra thực lực chân chính của mình.
Giả Tấn Xuyên một kích không đắc thủ, lập tức tấn công đợt hai. Vẫn chỉ đơn giản vung pháp trượng, một tia sáng chói màu đỏ bắn thẳng vào đối thủ.
Mà Thiên Niên Trảm đối mặt thế công mạnh mẽ này lại không hề dao động, vẫn đứng tại chỗ. Chỉ thấy hắn giơ đại đao lên, vung giữa không. Ánh đao vụt qua, trước mặt hắn xuất hiện một hang tối. Chùm sáng đỏ rơi vào đó, không tạo nên chút phong ba.
“A! Xuất hiện rồi! Thật sự xuất hiện rồi! Trảm Thiên đại đao có thể cắt không gian trong truyền thuyết! Thì ra truyền thuyết là thật!” Huyền Thiên kích động.
Hư Không Già La tại chỗ ngồi khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Xì! Chẳng qua là tạo kết giới mà thôi, có gì đâu phải kinh ngạc.”
“Oa! Thật là lợi hại.” Giả Tấn Xuyên cũng được mở nhãn giới.
Đối phương nghe y khen ngợi, khóe môi cong lên: “Cái này tính là gì, còn có cái lợi hại hơn. Chờ mà xem.” Nói rồi, hắn tháo mặt nạ hình ưng của mình ra.
Giả Tấn Xuyên kinh ngạc, cuối cùng cũng thấy được mặt mũi thật của tên này. Thì ra hắn có diện mạo như thế sao? Bộ phận mặt mũi luôn bị che đó, căn bản là một mảng trong suốt, cái gì cũng không có, có thể thông qua đó nhìn ra khán giả sau lưng. Tiếp theo y liền hoa mắt, không gian dường như bị uốn khúc. Mà thân thể của Thiên Niên Trảm đã phân thành mấy bộ phận, tay cùng đại đao kia cùng biến mất.
Đột nhiên, sau đầu cảm giác được gió lạnh ập đến, Giả Tấn Xuyên nhạy bén nhảy vọt sang bên cạnh, hiểm trở tránh được tập kích sau lưng. Lập tức quay đầu, lúc này mới phát hiện, thì ra cánh tay của Thiên Niên Trảm đã tách khỏi thân hắn, đang cầm đại đao chém vào mình.
Chân Chính bên dưới nhẹ nói: “Trò vặt.” Hắn phối hợp với Giả Tấn Xuyên, hai người lại kết ấn lần nữa. Lần này, trên người Giả Tấn Xuyên phóng ra tia đỏ chói mắt, nhất thời mọi người đều phải lấy tay che mắt. Linh khí màu đỏ bắn tung tóe, cánh tay rời khỏi Thiên Niên Trảm bị bắn trúng, không thể về lại vị trí cũ.
Khi tia đỏ trên người Giả Tấn Xuyên dần thu liễm lại, đại đao trong tay Thiên Niên Trảm rớt “keng” rớt xuống đất. Hắn khuỵu một gối, miệng phun máu tươi: “Dương khí mạnh… mạnh quá.”
“Chiêm Na, xem ra ngươi thua rồi.” Bách Hoa Diễm cười tươi.
Chiêm Na nhướng đôi mắt hoa đào: “Không nhất định.”
“Ồ? Ngươi xem trọng đại tướng quân đó như thế?” Cô không thể không nói, chẳng lẽ ma giới không còn nhân tài nữa? Tuy đại đao đó rất lợi hại, nhưng linh năng của Thiên Niên Trảm cũng chỉ tính là trung thượng. Sao lại để hắn gánh trọng trách nặng như thế?
“Không. Chẳng qua thì, có vài lúc, thắng cuộc đấu không phải dựa vào thực lực.” Chiêm Na ra vẻ đã biết trước.
“Ồ? Lẽ nào ngươi biết nội tình gì sao?” Bách Hoa Diễm nghe được huyền cơ trong lời hắn.
…
“Này. Tôi thấy anh sắp phun máu rồi đó, có so tiếp nữa cũng không còn ý nghĩa, anh nhận thua đi.” Giả Tấn Xuyên không phải khoa trương, chỉ là nói theo hiện trạng.
Thiên Niên Trảm dùng đại đao chống đỡ thân thể, miệng nhẹ cười: “Không ngờ phải dùng đến chiêu này nữa.”
Giả Tấn Xuyên cho rằng hắn vẫn còn giữ mánh, vội lùi vài bước bày thế phòng ngự.
Thiên Niên Trảm chỉ về phía đài: “Ngươi nhìn bên đó.”
Giả Tấn Xuyên nhìn theo hướng hắn chỉ, chỉ thấy chỗ lối ra trên cùng hàng khán giả, mấy ma binh đang áp giải một người.
“Chiến Thiên?!”
Chiến Thiên không phải vẫn luôn âm thầm bảo vệ mình sao? Sao lại rơi vào tay họ?
Thiên Niên Trảm không chờ lâu, gương mặt không có gì trông càng thêm quái dị: “Ngươi biết nên làm gì rồi chứ?”