“Không sai! Cảm ơn Oreal đại nhân – vạn nhân mê tướng mạo vô song, hào quang tứ phía đã giải thích cho chúng ta. Mục tiêu của vòng đấu này chính là tranh đoạt. Quy tắc đấu: Trong vòng một tuần tổ nào thu thập được một lít Dục thần tuyền thủy thì có thể qua vòng!” Huyền Thiên bổ sung.
“Tiểu La, em biết thứ đó sao?” Giả Tấn Xuyên thấy sắc mặt khẽ biến của Hư Không Già La, xem ra cậu biết Dục thần tuyền thủy đó rốt cuộc là gì.
Hư Không Già La không vui mím môi: “Hừ! Không phải là đặc sản quê nhà của con đỉa nước kia sao!”
Tiểu Giả vẻ mặt hoang mang: “Con đỉa nước? Ai vậy?”
Hư Không Già La trợn trắng mắt: “Chính là đồ bạch si cả người toàn là nước kia!”
Giả Tấn Xuyên cuối cùng cũng hiểu ra, thì ra cậu đang nói Thương Lan: “Không giống đỉa thì phải? Tôi cảm thấy mái tóc đó vẫn rất xinh đẹp.”
“Hừ! Buồn nôn muốn chết, đẹp chỗ nào?” Hư Không Già La rõ ràng có thành kiến.
Giả Tấn Xuyên gãi đầu: “A… ít nhất nên nói là hải quỳ đi.”
Hư Không Già La buồn cười: “Hải quỳ tốt hơn đỉa nước sao?”
Safin không chịu được hai người chơi trò bạch si, mắt hoa đào nhướng lên, chen vào: “Được rồi, trọng điểm là, rốt cuộc Dục thần tuyền thủy là thứ gì?”
Hư Không Già La mở laptop luôn mang theo người, ngón tay linh hoạt bay lượn trên bàn phím. Không bao lâu, cậu đã xoay màn hình cho mọi người xem: “Đây chính là Dục thần tuyền thủy.”
Giả Tấn Xuyên thò đầu qua, chỉ thấy trên màn hình là một bức ảnh phong cảnh. Tuy là ảnh trắng đen, nhưng phong cảnh trên đó vô cùng tú lệ. Y có thể tưởng tượng được mỹ cảnh mùa thu với lá phong đỏ bay lượn, cùng nước chảy róc rách.
Nhưng mọi người trong tổ đều tập trung vào nước trong đó.
“Đây chính là Dục thần tuyền thủy? Rất bình thường mà?” Tuy cảnh sắc mê người, nhưng bất luận nhìn thế nào cũng không khác gì với hồ nước trong núi.
Nghe y nói thế, Hư Không Già La hừ lạnh một tiếng: “Hừ! Bình thường? Vậy ngươi sai lầm lớn rồi! Tuyền thủy này sở dĩ được gọi là Dục thần tuyền thủy, chính là vì nó có công năng khiến vạn vật thế gian thai nghén. Cũng có nghĩa là, bất luận nam nữ, chỉ cần uống nước này thì có thể mang thai. Cho dù có mắc chứng bệnh vô sinh cũng có thể chữa khỏi.”
“Cái gì?! Đàn ông mang thai?!” Giả Tấn Xuyên và gấu trúc trợn to mắt, tin này thật sởn gai óc.
“Không sai. Không những thế, nó còn là vật tất yếu để Tư Thủy thần tộc sinh sản hậu đại. Nếu không uống Dục thần tuyền thủy này, bất luận thế nào, tộc nhân của họ cũng không thể mang thai.” Tiếp theo lại hừ lạnh một tiếng, “Hừ! Quả thật là mắc chứng vô sinh bẩm sinh!” Câu này nghe sao cũng thấy có vẻ hả hê.
“Nhưng, chủng tộc này tính ra đã sắp diệt vong rồi.” Hư Không Già La lại bổ sung.
“Tại sao? Lẽ nào tuyền thủy này hiện tại đã rất ít rồi?” Giả Tấn Xuyên nghe ra huyền cơ trong đó.
“Không, không phải rất ít, mà vô cùng khan hiếm.” Hư Không Già La xoay laptop về phía mình, lại gõ lên bàn phím mấy chữ: “Bức ảnh vừa rồi được chụp năm mươi năm trước. Hiện tại, nơi đó đã hoàn toàn hoang vu.”
Quả nhiên, lần này khi Hư Không Già La xoay màn hình lại, trong ảnh, đã là cảnh quang héo hắt không một cọng cỏ.
“Sao lại thế?”
Hư Không Già La lắc đầu: “Không rõ. Đây là cơ mật trong tộc họ. Nhưng có truyền thuyết bảo rằng, là vì tộc họ bị trời khiển trách. Cho nên hiện tại con suối này đã khô cạn. Dục thần tuyền thủy còn lại trên đời chỉ là những vật sưu tầm đã được lưu giữ từ trước. Vì quá mức khan hiếm, nên bình thường đều cất giấu trong hoàng thất các tộc hoặc trong tay phú hào, chính trị gia trọng yếu.”
Gấu trúc nghe thế, vẻ mặt rầu rĩ, lỗ tai rũ xuống: “Nói thế chúng ta phải làm sao lấy được nước này, rất khó khăn phải không?”
Safin cười ‘he he’, lần này hắn rất đắc ý: “Đừng khẩn trương tiểu khả ái, chuyện này để ta lo, chúng ta nhất định là tổ hoàn thành nhiệm vụ sớm nhất!”
Mọi người tập trung ánh mắt lên người tà long, vẻ mặt đều mang nét nghi ngờ.
Safin bất mãn: “Này! Các ngươi có ý gì? Xem thường ta hả? Nói sao thì ta cũng là vương tử của tây long tộc đó. Không phải nói thứ này hiện tại chỉ được cất giữ trong tay hoàng thất quyền quý sao? Theo như ta biết, mẫu thân nhị hoàng huynh của ta là một con hồ ly đực. Trước kia ta nghe nói, trong hoàng thất tây long tộc của ta có lưu truyền một loại mật dược, có thể khiến nam tử mang thai. Ta đoán chín phần mười chính là Dục thần tuyền thủy.”
Mọi người nghe thế mắt liền sáng lên, Giả Tấn Xuyên càng vui vẻ: “Nói thế muốn lấy được nó rất đơn giản rồi?!” Không cần chảy máu hy sinh đi tranh đoạt thì còn gì tốt hơn.
Safin vuốt mái tóc dài màu vàng phiêu dật của mình: “Chuyện này còn cần phải nói sao? Đợi lát nữa ta sẽ gọi điện cho phụ vương, xin ông là được.”
Dưới sự tấn công quấn chặt không buông, mềm cứng đều lên, thậm chí xuất ra chiêu sát thủ – làm nũng, phụ vương lão long vương của hắn mới chịu phun ra sự thật! Quả nhiên, trong hoàng thất tây long tộc có lưu truyền phương pháp bí mật làm nam tử mang thai, chính là Dục thần tuyền thủy.
Đáng tiếc là, có một câu rất hay, hy vọng càng lớn thất vọng càng lớn. Một lít dù sao cũng không phải con số nhỏ, trong hoàng thất tây long tộc chỉ có không đến nửa lít. Mà bất luận Safin khẩn cầu thế nào, lão long vương cũng chỉ nguyện ý lấy ra 300ml.
“Muốn khiến một người mang thai, thì cần dùng 100ml. Cho con 300ml đã là cực hạn rồi! Ba còn phải giữ lại cho con gấu trúc ngốc kia! Nếu không sau này con làm sao sinh cháu cho ba?!” Lão long vương không để hắn nói thêm, cúp máy.
Nghe Safin thuật lại, mọi người tuy có hơi thất vọng, nhưng cũng sớm hiểu ra, chuyện này sẽ không giải quyết dễ dàng. Nếu không ban tổ chức cuộc thi cũng sẽ không chọn cái này làm mục tiêu vòng thứ ba.
“300ml? Cũng được, ít nhất cũng gần mục tiêu hơn rồi. 700ml còn lại chúng ta lại nghĩ cách.” Giả Tấn Xuyên an ủi, y biết Safin đã tận lực. Y ở bên cạnh nghe được, một đại nam nhân, hơn nữa còn là sắc long lưu manh vậy mà lại dùng ngữ khí lolita làm nũng với cha mình, y không khỏi nổi đầy da gà da vịt, thế mà tên này cũng nói ra được!
“Nếu thế, vậy chúng ta chia ra hành động.” Hư Không Già La tuy nhỏ tuổi nhất trong đội, nhưng trên cơ bản mọi người đã ngầm công nhận cậu tạm thời là người lãnh đạo trong đội.
“Ừm. Vậy hiện tại có đầu mối không? Chúng ta nên đi đâu tìm?” Giả Tấn Xuyên đồng ý, thời gian có hạn, vẫn nên chia ra tìm kiếm thì hiệu suất cao hơn.
“Trong tay ta hiện có ba đầu mối. Thứ nhất, trong ma điện của Minh Không – đại ma vương đông vực ma giới nghe nói có cất giấu lượng lớn Dục thần tuyền thủy. Thứ hai, diêm vương điện của địa phủ đông minh giới cũng có tin đồn tương tự. Cuối cùng, chính là quê nhà của con đỉa nước kia, nơi đó là đầu nguồn của Dục thần tuyền thủy. Tuy hiện tại đã khô cạn, nhưng là nhà cung cấp, chắc chắn họ vẫn còn hàng tồn. Nếu không họ đã sớm tuyệt hậu rồi.”
Giả Tấn Xuyên rất bội phục Hư Không Già La, cậu ta đi đâu tìm được những tư liệu bí mật này vậy?
“Nếu thế, vậy hai người một tổ đến ba nơi này tiến hành điều ra.” Safin nói, hắn đã sớm kéo gấu trúc đến bên cạnh: “Ta và tiểu khả ái đến đông vực ma giới, tây long tộc chúng tôi cách ma giới gần nhất, đúng lúc tôi có thể về gặp phụ vương lấy 300ml Dục thần tuyền thủy.”
Chân Chính suy nghĩ một lát, nói: “Vậy chúng tôi đến địa phủ đông minh giới, nghe nói nhà chúng tôi có chút giao tình với họ.”
Hư Không Già La nghe thế, không hay, vậy không phải mình phải đến địa bàn của con đỉa nước sao? Cậu lập tức giành nói: “Vậy ta với ngươi một tổ!”
“Tôi nói ‘chúng tôi’ là chỉ tôi và tiểu Xuyên.” Chân Chính nói rất đương nhiên, nói xong còn lạnh lùng trừng mắt nhìn Hư Không Già La.
Đương nhiên, Hư Không Già La không phải người không hiểu nhìn sắc mặt. Thôi vậy, chỉ cần cẩn thận không để con đỉa nước đó phát hiện là được rồi. Nói không chừng lúc này tên đó không có ở nhà thì sao?
Được rồi! Chẳng qua là lừa mình dối người, tên đó không ở địa bàn của mình thì đi đâu được chứ? Không phải chỉ là một con đỉa nước sao? Còn là bại tướng dưới tay mình, có gì đáng sợ. Cậu ngẩng đầu ưỡn ngực: “Đi, Hiểu Dạ Bách Quỷ. Chúng ta đi Tư Thủy thần tộc!”
Hiểu Dạ Bách Quỷ lại không đi theo cậu: “Không, ta biết còn một nơi có lẽ có Dục thần tuyền thủy. Chúng ta chia nhau đi.”
Lúc này trong phòng khách quý, bốn vị trọng tài chính tôn quý đang ăn cơm.
Thánh chiến sĩ Thiết Tu La giơ ly rượu lên, nhẹ nhấp một cái: “Tiểu Bách Hoa, ngươi thật quá xấu xa. Mục tiêu vòng này là ngươi định đúng không? Nói đi, rốt cuộc ngươi xuất phát từ mục đích gì?”
Bạch Hoa Diễm dùng khăn tay ưu nhã chấm khóe môi: “Ha ha, thánh chiến sĩ đại nhân suy nghĩ quá nhiều rồi. Ta chẳng qua là muốn rèn luyện những tuyển thủ đáng yêu của chúng ta thôi ~” Mỹ nữ diễm lệ cao quý, khi làm nũng rất khiến nam nhân thỏa mãn.
Nhưng đại ma vương Chiêm Na chỉ ưu nhã mỉm cười không nói đối với bình luận của Bách Hoa Diễm.
Thánh âm phiêu phiêu của Phổ Đà Thiên Tôn truyền đến: “Ha ha, tiểu Bách Hoa ngươi lại đùa cợt rồi. Theo ta biết, hiện tại trên thế giới Dục thần tuyền thủy phân tán còn chưa đến 100 lít đúng không? Huống hồ đều là vật cất giữ của bá chủ, quyền quý các giới. Muốn lấy được khó khăn cỡ nào chứ? Hơn nữa, Dục thần tuyền thủy này trừ công hiệu thần kỳ ra, còn có một đặc điểm… vạn nhất có tuyển thủ bất cẩn chạm vào một chút… ha ha, tệ lắm đó.”
Bách Hoa Diễm cuối cùng cũng buông dao nĩa xuống, mỉm cười không rõ hàm ý với Phổ Đà: “Vẫn là tiểu Đà Đà hiểu ta nhất. Ta thích nhất được xem chuyện tồi tệ.”
…
Trong thần điện Tư Thủy thần tộc, một thần quan hoảng sợ cúi đầu. Cấp trên trước giờ ôn hòa nhưng nghiêm túc của hắn, hôm nay lại có vẻ mặt rất dị thường, chốc chốc cười ngốc, chốc chốc lại cười gian, thậm chí còn cười ***… thật sự quá bất thường!
Hơn nữa lần này, ngài không những thầm trộm vui, còn dự định đi tìm mình chia sẻ. Thủy thần đại nhân ơi! Xin ngài cứu tôi với, tôi có thể xem như không nghe thấy được không?!
“Na Đa, ngươi biết ta đang nghĩ gì không?” Thương Lan vuốt chiếc nhẫn trên ngón tay. Vẻ mặt không mấy để tâm.
“Thuộc hạ không biết.”
“Ha ha ha, hôm nay sẽ có khách quý đến thăm. Nhiều ngày không gặp, ta rất nhớ cậu ta. Ngươi xuống dưới chuẩn bị tốt cho ta, không thể thất lễ với khách.”
Là một thuộc hạ, Na Đa rất có trách nhiệm, hắn cong lưng nhận mệnh: “Vâng, tế ti đại nhân. Xin hỏi có cần phải chuẩn bị theo khuôn mẫu đối đãi quý khách không?”
“Khuôn mẫu? Không cần thứ đó, thế này đi. Ngươi cứ làm như ta nói là dược.” Thương Lan cười, Na Đa phát thệ, hắn thấy được ánh sáng tà ác trong mắt cấp trên.