A?!! Trốn vào trong đầm của cô bé? Vậy không phải sẽ nhìn thấy ‘vẻ đẹp nội tại’ của tiểu cô nương nhà người ta sao? Thất lễ cỡ nào chứ? Hơn nữa… Giả Tấn Xuyên nhìn cái đầm đó. Tuy đầm kiểu này luôn xòe như tán dù, có thể che chắn được một hài tử, nhưng hai người đàn ông muốn trốn vào trong, nghĩ sao cũng thấy không thể nha? Mấy con mèo kia cũng không bị mù, che được phần trên, vậy đôi chân lộ ra bên ngoài không phải nhìn là thấy ngay sao?
Tiếng bước chân của người truy đuổi càng lúc càng gần, mắt thấy sắp tới ngã rẽ, sắp sửa phát hiện bọn họ! Không cho Giả Tấn Xuyên cơ hội nghĩ kỹ, Chân Chính kéo tay y, chui vào đầm cô bé.
Đại khái vì Chân Chính nôn nóng, tay không khống chế tốt lực đạo, Giả Tấn Xuyên liền va vào ngực hắn. Hai người ngã xuống đất với tư thế chống nhau cực kỳ bất nhã. Xong rồi! Lần này bị bắt rồi!
Nhưng khi Giả Tấn Xuyên mở mắt nhìn, bất ngờ ngoài dự liệu, trong đầm lại có hang động khác, nơi này không nhìn thấy đôi chân ngọc thon dài của cô bé, đương nhiên càng không có quần xì như trong tưởng tượng. Cho dù y có ngốc cũng có thể nhìn ra, đây là một không gian đặc biệt. Phía trên là màn che cùng màu đầm của cô bé, hình thành vòng cung như tán dù trên đỉnh đầu, trên mặt đất thì lại giống như hành lang khách sạn, mà cả không gian trông có vẻ chưa tới bốn mét vuông. Hai người đàn ông chen với nhau vẫn đủ, chính là hai người hiện tại ngã dưới đất, xém chút ngã ra ngoài không gian, lộ tẩy.
Cảm thấy được Chân Chính bị mình xem là đệm thịt bắt đầu trở nên cứng ngắc, y cúi đầu nhìn. Không ngờ hai người lại thân cận như thế, tới mức môi y nhẹ cọ qua môi hắn… lần này không những thân thể của Chân Chính trở nên cứng ngắt, mà ngay cả Giả Tấn Xuyên cũng sửng sốt. Trời ơi! Vừa rồi họ mới làm gì thế? Không phải chứ?! Chẳng qua xúc cảm hơi lạnh lẽo lại mềm mại ẩm ướt đó chân thật như thế, còn có cả hương thơm nước trái cây.
Mũi đối mũi, bốn mắt nhìn nhau, vào giờ phút này, bầu không khí trở nên luẩn quẩn mờ ám. Giả Tấn Xuyên xin thề, y nhìn thấy được sự loạn nhịp và tâm động trong con mắt trước giờ luôn bình thản của đối phương, như thể tảng băng trầm lắng nhiều năm dần tan đi, nổi lên từng tầng sóng gợn.
Thật ra… tên mặt liệt chết toi này, cũng rất đẹp trai, chỉ là biểu cảm hơi thiếu đánh một chút, nhìn như không có nhân khí, toàn thân tản ra hơi thở người lạ chớ lại gần. Cũng không biết người thế này làm sao có thể khiến người bị hại yên tâm, tiếp nhận trị liệu tâm lý.
Cảm giác được hơi thở càng lúc càng cấp bách của đối phương trên mặt mình, Giả Tấn Xuyên kéo tư duy trở về, hai tay chống hai bên người Chân Chính, ngồi dậy.
Đối phương vẫn nằm trên đất, biểu tình hơi ngây dại, nhìn chằm chằm vào y, cũng không có ý tứ đứng dậy.
Từ sau khi hai người thân quen, bầu không khí lúng túng đã lâu không thấy lại xuất hiện. Hơn nữa bị người ta nhìn chằm chằm như vậy thật sự là không thoải mái, Giả Tấn Xuyên ho ‘khụ khụ’ thanh giọng. Đột nhiên nhớ ra bên ngoài có lẽ còn người, cũng không biết người bên ngoài có nghe thấy tiếng động trong này không. Y hạ thấp âm thanh cố ý nhìn bên ngoài, chính là không muốn nhìn mặt đối phương: “Đây là kết giới đúng không?”
Chân Chính chuyển ánh mắt khỏi mặt Giả Tấn Xuyên, hai mắt hồi phục sự bình tĩnh lúc thường: “Ừ, là kết giới cao cấp.”
Xem ra cô bé này không đơn giản. Thấy đối phương thần thần bí bí hạ giọng, hắn nói thêm: “Yên tâm, bên ngoài không nghe được.”
“Ừm…” Hai người ngồi bệt dưới đất, nhất thời không nói, không khí lúng túng lại lan tràn.
…
Gấu trúc không ngờ được kẻ tìm được mình lại là quý công tử càn rỡ kia, ấn tượng của nó đối với tên này quả thật rất tệ. Hơn nữa hắn lại xuất hiện vào thời khắc mấu chốt này. Nó thấy hắn thì phản ứng đầu tiên chính là đưa tay ra, trảo lên mặt hắn.
Nhưng đối phương phản ứng rất nhanh, lập tức lùi ra sau, sau đó còn thuận thế nắm tay gấu: “Thì ra là gấu hoang, giáo dục không tốt.”
Gấu trúc tức giận, nó là gấu trúc có giáo dục nhất, trước và sau khi ăn cơm nhất định phải rửa tay, sớm tối đánh răng tắm rửa, tri thư biết lễ, tri ân đồ báo, là điển hình của gấu trúc quý ông thời đại mới. Tuy tay phải bị nắm, nhưng nó vẫn còn tay trái, lại một trảo vung qua.
Đang tiếc thế công lại thất bại lần nữa, hai tay đều rơi vào tay quý công tử, đối phương còn nhân cơ hội lôi nó ra khỏi thùng rượu.
“Ai da, thật nặng nha, nên giảm béo đi tiểu khả ái ~” Nói rồi buông tay gấu ra, chỉ lên cái mũi của nó.
Gấu trúc rất có cốt khí, nghiêng đầu tránh đi tay đối phương: “Hừ! Dù sao ta cũng bị ngươi bắt rồi, muốn chém muốn giết tùy ngươi!”
Quý công tử bị lời này chọc cười: “Ha ha, chẳng qua chỉ là thi đấu mà thôi, có cần phải nói muốn chém muốn giết không? Chỉ cần bắt được con chuột chỉ định là xong, lại không bảo phải lấy mạng đối phương. Hơn nữa…” Hắn nói được một nửa thì ngừng, kéo lỗ tai của gấu trúc.
Gấu trúc không nhịn được, vỗ lên cái tay của đối phương: “Hơn nữa cái gì?”
“Hơn nữa ngươi cũng không phải là con mồi của ta.”
Gấu trúc hiển nhiên không tin lời hắn, hồ nghi nhìn hắn.
Biết mình bị nghi ngờ, quý công tử nhún vai, lấy trong túi lễ phục ra một tờ chứng nhận tư cách, lắc lắc trước mặt gấu trúc.
Gấu trúc đoạt lấy. Bên trên viết tài liệu cá nhân đơn giản của người tham gia, nó không nhìn kỹ, chỉ lưu ý con số trên thẻ là 69, quả thật không phải là tổ bắt mình. Chỗ chứng thư còn đóng một dấu màu vàng chói lớn, giữa dấu là hai chữ: Thăng cấp.
Xem ra tên này quả thật không phải con mèo muốn bắt mình, vậy hắn vội tìm mình như thế làm gì?
Quý công tử lấy lại chứng thư: “Tin ta chưa?”
“Nếu ngươi không phải người muốn bắt ta, thì ngươi mau cút đi, đừng làm ta bị bại lộ!” Gấu trúc lại muốn chui vào thùng rượu tiếp. Động tác vụng về này cộng thêm cái mông mập mạp khiến quý công tử thấy lòng ngứa ngáy. Hắn túm lấy cái đuôi ngắn của nó: “Đừng chui vào nữa! Ngươi cho rằng trốn ở trong đó thì người khác không tìm thấy mình sao? Ít ngu đi!” Hắn vừa nói vừa kéo tay gấu trúc tha ra khỏi nhà bép.
Thấy ngoài nhà bếp có mấy người tham gia đấu nằm la liệt, nó bị dọa giật nảy, sắc mặt tái mét, nó run run chỉ người trên mặt đất: “Chết… chết rồi hả?”
“Không, chỉ ngất thôi. Đã nói là thi đấu thôi mà, không cần phải hạ tử thủ đúng không?” Nói rồi, hắn lấy ra chứng minh tư cách của mấy người này, đưa cho gấu trúc xem: “Ngươi xem đi.”
Nó mở ra nhìn, người này số 24, là tổ mèo bắt mình! Gấu trúc cứ như bị tờ chứng thư này làm bỏng, lập tức ném đi, kéo một khoảng cách với người trên đất.
“Đừng khẩn trương, bị long vụ của ta làm ngất, chưa nửa ngày không tỉnh được đâu.”
“Nói thế, đây là do ngươi làm?”
“Hứ.” Quý công tử hất tóc mái.
Gấu trúc lại phòng bị đánh giá hắn một lát: “Tại sao giúp ta?”
Đối phương cười mờ ám: “Ngươi nói xem?”
“Có, có người nhờ ngươi tới bắt ta?” Đây là phi thường có khả năng.
“Sai rồi, ngươi còn chưa hiểu sao?” Thấy gấu trúc vẻ mặt hoang mang, hắn chậc chậc hai tiếng lắc đầu, sau đó lấy ra một đóa hoa hồng: “Tiểu khả ái, ta phải lòng ngươi rồi ~”
…
Đại khái nửa tiếng sau, màn trên đầu bị vén lên một góc, bên ngoài truyền tới giọng nói thanh thúy của cô bé: “Ra đi, thời gian tới rồi.”
Giả Tấn Xuyên thở ra một hơi, cuối cùng có thể thoát khỏi không khí quái dị này, y không nói hai lời muốn chui ra. Chân Chính kịp thời kéo tay y lại, dù sao cô bé này không rõ lai lịch, tâm phòng người vẫn nên có. Hắn thả linh tơ ra thăm dò tình huống trước, không cảm thấy dị thường, mới buông cánh tay cứng ngắc của Giả Tấn Xuyên ra.
Sau khi ra ngoài, Giả Tấn Xuyên vội cảm ơn cô bé, lúc này y mới có cơ hội đánh giá kỹ đối phương. Cô bé khoảng chừng mười ba mười bốn tuổi, có gương mặt búp bê dễ thương, làn da trắng bóc, đôi mắt màu xanh lam, trên trán có dính một viên kim cương màu lam, mái tóc màu lam vô cùng bắt mắt. Màu tóc khoa trương thế này, bình thường nhìn thấy đều cảm giác giả giả, nhưng cô bé lại vô cùng tự nhiên, nhìn không giống nhuộm một chút nào.
Cô bé đó có hơi thành thục trước tuổi, lúc giơ tay nhấc chân lộ ra sự lão luyện già dặn, nhưng lại có chút ngạo mạo cao ngạo. Bé hờ hững tiếp nhận lời cảm ơn của Giả Tấn Xuyên: “Không cần khách sáo, tôi chưa từng giúp không ai bao giờ.”
Lúc này Chân Chính đang bước ra khỏi kết giới, hắn tiếp lời: “Ngươi có yêu cầu gì.”
Cô bé chỉnh lại vạt đầm, không nhìn họ: “Cứ để đó trước đi, khi cần dùng tới các ngươi, tự nhiên ta sẽ đi tìm các ngươi. Được rồi, tới hội trường báo danh đi. Các ngươi đã thăng cấp rồi.” Nói xong cũng không đợi hai người trả lời, bỏ đi.
Lần nữa trở về hội trường tiệc, lúc này tuyển thủ tham gia đấu trong đại sảnh chỉ còn lại vài người. Giả Tấn Xuyên lưu ý tới đổ thần hắc y lặng lẽ đứng ở góc tường, xem ra hắn cũng trốn được đuổi bắt, xác định thăng cấp. Mà hai tuyển thủ khác cùng họ vượt qua biển Ảo Cảnh thì không còn may mắn như thế, đã biến mất rồi. Thay vào đó là một gương mặt quen thuộc – cô bé đã giúp họ. Thấy cô bé trấn định như thế, không vội đi bắt con mồi, còn tưởng cô bé không phải tuyển thủ chứ. Thì ra sớm đã giải quyết xong đối thủ rồi.
Giả Tấn Xuyên lại tìm khắp nơi, không thấy gấu trúc. Lẽ nào bị người ta bắt được rồi sao? Ai, thật đáng tiếc, bé mập đó chơi rất vui.
Đang nghĩ thế, cửa đại thính bị người tông vào, mọi người nghe tiếng nhìn sang, chỉ thấy một người một gấu từ cửa chạy vào, rất rõ ràng là người phía sau đang đuổi theo con gấu trúc phía trước. Giả Tấn Xuyên cho rằng đó là mèo đang bắt nó, vội chạy lên giúp, lấy súng ra: “Phụt! Phụt!” Hai tiếng, bắn nước lên mặt quý công tử.
“Phì! Phì! Cái gì vậy, thối muốn chết!” Quý công tử dừng chân, vội lau dịch thể kỳ quái trên mặt.
Gấu trúc nhân cơ hội trốn ra sau lưng Chân Chính: “Ân công, cứu tôi với, tên đó muốn bắt cóc tôi!”
“Gì? Tiểu khả ái hiểu lầm rồi, ta chỉ muốn sưu tập ngươi thôi mà.” Quý công tử vội giải thích.
“Đó chính là bắt cóc!” Gấu trúc thò đầu ra sau lưng Chân Chính phản bác.
“Ta sẽ dựng một căn nhà riêng cho ngươi, bên trong còn có rất nhiều gấu làm bạn, ngươi suy nghĩ đi mà ~”
“Cút đi!” Thì ra tên này có sở thích cuồng sưu tập gấu, uổng cho ngoại hình quý khí của hắn, thì ra là một tên trạch nam chết tiệt!
Không cho hắn cơ hội nói tiếp, người chủ trì đã lên tiếng: “Ha ha, mười tuyển thủ thăng cấp đã đến đủ. Chúc mừng mọi người! Sau đây ta tuyên bố một tin hứng thú – Hiện tại, lập tức, tức khắc vào vòng tiếp theo!”
Không đợi mọi người phản ứng lại, trừ bậc mà người chủ trì đứng, những chỗ khác bắt đầu hạ xuống. Bên tai còn vang lên tiếng cười tà ác quái dị của người chủ trì: “Chúc chuyến đi vui vẻ, hê hê.”
Quá trình rơi xuống Giả Tấn Xuyên bỗng nhớ ra, những hành lý của y nên làm sao?! Toàn bộ nằm trong phòng khách a!