Ngày hôm sau, Diệp Tu làm theo lời Lãnh Mạc đi thu mua rất nhiều dược liệu ở khắp nơi để cậu luyện đan. Sau khi hoàn tất việc thu mua này, đem toàn bộ dược liệu đưa cho Lãnh Mạc khiến cậu rất hài lòng vì chỗ dược liệu này nhiều hơn so với dự kiến bởi vì những nơi bán những thứ này đều hảo hảo tặng cậu thêm 1 phần coi như tạ lễ vì sự giúp đỡ của cậu. Tuy đối với họ số dược liệu nhỏ nhoi này cũng chưa bằng phần nào với công lao của cậu, nhưng có thể cống hiến được 1 ít thì cũng họ cam lòng
Nếu đem đủ số lượng dược liệu để luyện đan thì số lượng còn lại sẽ rất nhiều, có thể đem luyện thêm 1 phần đan giống như vậy. Mà tốt nhất là để dành lại sau này có việc cần dùng, không cần phải tốn thêm kim tệ để thu mua thêm nữa.
Sau khi chia đều dược liệu ra, Lãnh Mạc cùng Nguyệt My bỏ ra 1 ngày để luyện ra 200 viên Phục Hồi Đan và 200 viên Tăng Thể Đan, tất cả đều là tứ phẩm đan dược, tặng cho mỗi người 10 viên mỗi loại. Đối với những binh sĩ như họ thì 2 loại đan này rất cần thiết, khi bị thương thì sử dụng Phục Hồi Đan, khi sức tàn lực kiệt thì dùng Tăng Thể Đan, hiệu quả của 2 loại này khi dùng chung thì tăng lên vài lần.
Còn phần đan dược của Vong Tình thì y được Lãnh Mạc tặng cho 3 viên ngũ phẩm Thiên Hồn Đan và vài viên Phục Hồi Đan. Khi nhận những đan dược này trong tay, Vong Tình không tin vào mắt mình khi những thứ trân quý như thế này lại có thể vào tay mình dễ dàng như thế. Liền đa tạ Lãnh Mạc liên tục không ngừng khiến cậu khó xử.
Sau 4 ngày, tại thạch môn của Bích Ngân Tông có vài người đang đứng đó tiễn Lãnh Mạc chuẩn rời tông môn, những người ở đó gồm Linh Nhi, Linh Khởi, Diệp Tu, Vong Tình, Trọng Đạt và Trọng Thiên. Các vị trưởng lão được biết chuyện này nhưng không thể tự mình ra tiễn cậu 1 đoạn vì họ đã đến 1 nơi khác thu mua vài thứ. Dù vậy, có những người còn lại ở đây cũng tốt hơn đôi chút.
‘Đi rồi sớm trở về a, Lãnh Mạc’
‘Ân’
Linh Khởi là người đầu tiên mở lời tiễn cậu, trong lòng có chút buồn bã, không muốn cậu rời đi nhưng đây là quyết định của cậu thì làm sao có thể thay đổi.
‘Thương Vân quân sẽ ở đây 1 thời gian rồi mới rút về đại doanh cho nên cậu đừng lo, nếu có gì thì ta sẽ bảo vệ Miêu Linh thành cùng bọn họ’
‘Ân, làm phiền rồi’
Người tiếp theo mở lời là Vong Tình. Nếu có người này ở đây bảo hộ Miêu Linh thành và Bích Ngân Tông 1 thời gian thì quả thật là 1 hảo ý, chỉ cần còn y ở đây thì sẽ không có bất cứ thế lực nào như Thiên Thế Tông quấy phá. Mà còn có 2 thủ hộ kia thì lại càng không dám động đến nửa điểm nữa là.
‘Trọng Đạt, Trọng Thiên, ta giao Bích Ngân Tông cho các người thủ hộ, hãy làm tốt bằng hết khả năng của mình’
‘Thuộc hạ đã hiểu, theo lời đại nhân căn dặn sẽ toàn lực thủ hộ Bích Ngân Tông!’
Lãnh Mạc quay sang căn dặn Trọng Đạt và Trọng Thiên 1 tiếng, 2 người này có ở đây thì càng khiến cho Lãnh Mạc yên tâm phần nào hơn. Sau đó cậu nói với Diệp Tu đôi lời, chỉ cho ông vài thủ sách để phòng hờ khi có kẻ muốn gây chuyện với Bích Ngân Tông nếu cậu không có ở đây. Khi nói xong, Lãnh Mạc đảo mắt nhìn người cuối cùng mà từ lúc đầu vẫn khép nép im lặng 1 cách lạ thường.
‘Đệ đi đây, tỷ ở lại bảo trọng’
‘Ừm, đệ đi cẩn thận. Tỷ sẽ đợi đến lúc đệ về’
Khi thấy Linh Nhi cứ im lặng như vậy, Lãnh Mạc đành là người mở lời mới giúp Linh Nhi có thể nói ra. Cái giọng ôn nhu lẫn dịu dàng lúc trước đã được thay thế thành 1 giọng trầm buồn, điều này cũng đã thể hiện trên gương mặt của Linh Nhi.
Từ khi Lãnh Mạc xuất hiện, trong tâm của Linh Nhi dần dần hình thành 1 cảm xúc mà từ trước đây chưa bao giờ có. Cảm xúc ấy luôn hiện lên mỗi lần lúc nhìn thấy Lãnh Mạc, còn lúc cậu không có ở đây thì Linh Nhi lại trở về như trước, là 1 con người lãnh đạm không quan tâm bất cứ thứ gì quá nhiều. Nhưng rồi lại 1 lần nữa nhìn thấy cậu thì cái cảm xúc ấy lại dân trào, liền biến cô thành 1 con người khác hẳn hoàn toàn. Nếu cậu rời đi thì Linh Nhi sẽ trở lại con người trước kia, lúc đó không chỉ trở lại là 1 con người lãnh đạm, mà có thể cảm xúc của cô không thể hiện lên quá nhiều nữa.
‘Mọi người bảo trọng, tôi đi đây!’
Gửi lời cuối cùng đến bọn họ, Lãnh Mạc quay người đi liền vận đấu khí dực. Đôi lục dực nghê thường sắc từ sau lưng cậu xuất hiện, vẩy 1 cái lập tức đem cơ thể cậu lao lên cao. Trước khi xuất phát, cậu nhìn xuống họ đưa tay lên chào 1 cái rồi lao về hướng bắc. Lúc này ai cũng có vẻ buồn bã khi Lãnh Mạc đi mất, nhưng dù gì cậu cũng quay lại nên chỉ cần chờ đợi là được. Lúc này, Linh Khởi bước chân tiến đến bên cạnh Linh Nhi như muốn nói điều gì đó.
‘Linh Nhi này, không biết tỷ có nên hỏi điều này hay không?’
‘Tỷ cứ hỏi’
Linh Khởi ý định ban đầu vốn dĩ chỉ là gọi Linh Nhi quay về nhưng câu hỏi mà cô hiếu kỳ biết bao lâu nay lại nổi lên nên liền hỏi. Nhận được sự đồng ý về câu hỏi của Linh Khởi khiến cô khá bất ngờ, tính cách của Linh Nhi đã hoàn toàn thay đổi khi Lãnh Mạc rời đi, điều này đã gần như giải mã 1 phần nhỏ câu hỏi của Linh Khởi vậy.
‘Có phải giữa muội và Lãnh Mạc có cảm xúc gì a?’
Câu hỏi này của Linh Khởi nói ra khiến mọi người phải sững người lại trong giây lát. Có phải Linh Khởi quá đa nghi hay không khi hỏi câu đó, bởi vì Lãnh Mạc còn chưa đầy 14 tuổi thì làm sao giữa Linh Nhi và cậu có chuyện gì xảy ra được? Linh Nhi lúc này chỉ đứng đó không nói gì, đột nhiên liền thở dài 1 hơi.
‘Đúng vậy, muội……yêu Lãnh Mạc’
-------
Từ Thiên Mã Đế quốc đến Xà nhân Đế quốc đi ít nhất phải mất nửa tháng ròng, nhưng đối với những người có đấu khí dực cấp 7 như Lãnh Mạc thì đến đó chỉ mất vỏn vẹn 1 ngày duy nhất. Đường đi thì cậu có thể lần theo 1 lượng nhỏ đấu khí có trong lệnh bài mà Mỹ Đỗ Toa đã đưa.
‘Khi đến Xà nhân Đế quốc rồi thì con hãy khiêm tốn đôi chút vì ở đó không phải Xà nhân nào cũng quý mến nhân loại đâu a’
‘Ân, con đã hiểu’
Nguyệt My dặn dò cậu 1 vài điều về nơi này vì trước đó cô đã từng vài lần đến đây nên có đôi chút kinh nghiệm về nơi này nên cho cậu chút lời khuyên thì tốt hơn.
Cứ thế Lãnh Mạc đi thẳng đến Xà nhân Đế quốc trong vòng 1 ngày mà không nghỉ ngơi gì cả. Khi đến biên giới của Thiên Mã Đế quốc thì cậu thấy được 1 đại doanh đang đóng ở đây, những người này trên người mặc huyền giáp, như vậy thì đại doanh này chính là Thương Vân quân đóng quân ở đây. Nơi này còn rộng hơn Bích Ngân Tông gấp đôi, nhìn thoáng qua cũng khiến cậu cười khổ 1 cái vì thật may Bích Ngân Tông không lớn như thế này, nếu không thì việc đi lại sẽ khá khó khăn.
Lúc này đã là bình minh, Lãnh Mạc cũng đã đi hết 1 ngày đường để đến Xà nhân Đế quốc. Từ xa hiện ra trong mắt cậu là 1 dãy tường thành cực kỳ rộng lớn không khác gì Thiên Mã Đế quốc, trên tường thành có vô số bóng “người” nhỏ bé đi qua lại trên đó, nhưng đó không phải là “người” mà là Xà nhân tộc.
‘Cẩn thận chút, phía trước có 4 Đấu Vương và 1 Đấu Hoàng, còn những kẻ khác thì chỉ là Đại Đấu Sư. Tuy họ yếu hơn con nhiều nhưng chúng ta là nhân loại, không cùng chủng tộc với họ nên hãy khiêm nhường đôi chút, đừng động thủ là được’
Liền Nguyệt My cảnh báo Lãnh Mạc về những cường giả có mặt trên đó làm Lãnh Mạc đôi chút ngạc nhiên. Cậu liền gật đầu 1 cái rồi vẩy mạnh lục dực phía sau đến gần đó.
‘Xà nhân Đế quốc, ta đến đây!’
Hết phần 2