Những chữ này từ miệng của Nhã Phi nói ra, lọt vào tai Lãnh Mạc khiến cậu ngạc nhiên vô cùng, nội tâm run lên. Từ khi nào Sát Thần được 1 gia tộc khủng bố như thế này phục vụ? Nguyệt My cũng chưa từng nói gì với cậu về cái gia tộc này. Tuy có chút không tin, nhưng nhìn vào đôi mắt của Nhã Phi, cậu phải khẳng định rằng chuyện này là sự thật, nửa điểm không giả dối. Từ chút bình tĩnh lại.
‘Để ta kể cho tiểu huynh đệ nghe câu chuyện này a. Dù gì chuyện này hầu như cường giả nào cũng biết được 1 phần. À quên mất, trước mặt là tông phó nhưng ta lại gọi là tiểu huynh đệ….’
‘Không sao. Hãy kể chuyện kia đi’
Nhã Phi mở ra cho cậu 1 cơ hội để tìm hiểu chuyện này. Không thể bỏ qua, cậu liền đồng ý để có thể biết thêm nhiều điều liên quan đến Sát Thần và Mễ Đặc Nhĩ tộc.
‘Nếu tính đến thời gian hiện giờ, đã là 47 đời Sát Thần, và Sát Thần đời thứ 40 chính là tộc nhân của Mễ Đặc Nhĩ chúng ta. Lúc đầu, Mễ Đặc Nhĩ cũng chỉ là 1 tiểu tộc nhân chừng khoảng 200 nhân mạng. Và rồi theo thời gian, tổ tiên đã thức tỉnh sức mạnh của mình, liền đem gia tộc chấn hưng, khiến ai cũng thèm muốn vào tộc. Cứ thế, thời gian trôi qua, trước khi tổ tiên mất còn nhắn gửi lại rằng……’
Đến đây, Lãnh Mạc đã hiểu được, chỉ không ngờ rằng Mễ Đặc Nhĩ gia tộc lại có tồn tại 1 cái Sát Thần. Cũng do đó, Mễ Đặc Nhĩ gia tộc mới có thể danh nổi tứ phương tám hướng, ai ai cũng biết. Bỏ qua những chuyện này, cậu tiếp tục lắng nghe.
‘Hãy phục vụ cho những đời Sát Thần sau này, mỗi câu nói của họ cũng như là câu nói của tổ tiên. Và đến nay, gia tộc chúng ta đã phục vụ 6 đời Sát Thần, và hiện giờ chúng ta đang cho người tìm tung tích của vị Sát Thần thứ 47…..’
‘Tìm kiếm Sát Thần sao? Nhưng làm sao có thể tìm được?’
Nghe được cậu hỏi, Nhã Phi lấy 1 viên xích thạch từ trong nạp giới ra, chìa ra trước mắt cậu.
‘Tất nhiên là có thể, viên xích thạch này chính là do tổ tiên để lại, có thể xác định được ai là Sát thần bằng cách đưa nó lại gần 1 người nào đó, nếu nó sáng lên và phát ra tiếng…….’
Ong ong
Khi Nhã Phi đưa viên thạch đến gần Lãnh Mạc, nó liền sáng lên, kèm theo là tiếng dao động nhỏ. Thấy được cảnh mà mình vừa nói ra để nhận ra Sát Thần, khiến cô như người mất hồn, không thốt lên được gì nữa.
‘Ta nhớ rồi, đúng là trước đây gia tộc này có phục vụ ta’
‘Sư phụ?! Thật sao!?’
Nguyệt My đột ngột lên tiếng, liền minh bạch chuyện mà Nhã Phi nói lúc nãy.
‘Đúng vậy, có thể được gia tộc này giúp là thật sự quá tốt rồi’
‘Nếu vậy…..’
Cả 2 nói được 1 lúc thì Nhã Phi hoàn tỉnh lại, liền lập tức nhìn lại viên xích thạch trên tay mình. Nó vẫn phát ra ánh sáng lẫn âm thanh đó, Lãnh Mạc lui lại vài bước viên thạch mới không còn phát sáng hay phát ra âm thanh. Cô gượng đầu nhìn lấy cậu với thần sắc kinh ngạc, đôi môi run lên như muốn nói gì đó nhưng không thốt ra được, trong đầu hoảng loạn.
‘Tại hạ biết tiểu thư muốn hỏi chuyện gì. Đúng vậy, tại hạ chính là Sát Thần thứ 47, không sai đâu’
Lãnh Mạc miễn cưỡng nói ra thân phận của mình. Tuy cậu không muốn phô trương thanh thế, nhưng do Mễ Đặc Nhĩ là 1 gia tộc kèm đấu giá hội lớn nhất đế quốc Thiên Mã, ngoài ra danh tiếng nổi khắp đại lục. Nếu được nơi này phục vụ, những thứ quý hiếm trên đời đều có thể thu vào tay. Và họ cũng đang tìm người mà họ phục tùng, chính là Sát Thần, cũng là thân phận của cậu. Tuy không muốn sỡ hữu vinh hoa phú quý, nhưng có được 1 thế lực như thế này giúp đỡ, thì quả là chuyện tốt.
Nhã Phi trầm mặt lại, không nói gì liền quay người nắm lấy tay cậu rồi kéo vào 1 góc tối, khiến cậu hơi hoảng hốt.
‘Nhã Phi Mễ Đặc Nhĩ, cung kính Sát Thần đại nhân! Lúc nãy đắc tội, mong đại nhân bỏ qua’
Đột ngột Nhã Phi liền ôm quyền quỳ xuống cung kính nói. Lãnh Mạc thấy vậy có chút khó xử, lấy tay đỡ cô đứng lên.
‘Tiểu thư, tuy biết người phục phụ Sát Thần, nhưng không cần làm như vậy. Sau này, cứ gọi ta 1 tiếng tiểu đệ được rồi’
‘Nhưng…..’
Vốn dĩ Nhã Phi làm thế này, là do cô thật sự nhận ra được Lãnh Mạc không có nói dối. Nếu nói dối, thì làm sao viên xích thạch kia lại sáng lên được, cho nên điều cậu nói là hoàn toàn thật. Sát Thần hàng thật giá thật.
‘Nếu đã nói như vậy rồi, làm sao không nghe theo được, sau này cứ gọi tỷ là Nhã Phi được rồi’
‘Ân’
Bỏ đi cách nói cung kính kia, Nhã Phi trở lại với cách nói bình thường, khiến cho cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Dù vậy, trông thoáng chốc đã thay đổi như thế, khiến cậu cười khổ 1 tiếng.
‘Vậy Nhã Phi tỷ tìm được ta rồi, sẽ làm gì nữa?’
‘Chuyện này…..phải về báo với tộc trưởng, rồi sắp xếp thời gian gặp nhau. Có được không?’
‘Có thể được, dù gì vẫn chưa biết công việc của tông phó sẽ làm gì, nên có thể gặp’
2 người bàn đôi chút về việc gặp tộc trưởng. Sau đó Nhã Phi kính lễ chào cậu rồi đi vào bên trong, tham gia yến tiệc. Cậu thở dài 1 hơi, gọi Phượng Viêm và A Ngân cùng vào tham gia yến tiệc bên trong. Còn cậu ở ngoài đây trò chuyện với Nguyệt My