Một lão nhân đứng lên nói. Nghe được những lời nói này của lão nhân kia 1 cách đầy ngạo mạn, Linh Khởi nội tâm có chút tức giận, liền tỏa ra hàn ý khiến vị lão nhân đó run sợ, liền câm lặng mà ngồi xuống. Có thể nói những lời lẽ như thế nói về người mà Linh Khởi tin tưởng, không khỏi khiến cô tức giận như thế. Nhìn thấy hành động này, những người xung quanh biết được 1 phần rằng Lãnh Mạc là người mà tông chủ họ cực kỳ coi trọng, nên cần phải nói chuyện cẩn thận, nếu không, giống lão nhân kia thì khá rắc rối.
Về Lãnh Mạc, cậu không quan tâm điều này cho lắm. Nếu như vị lão nhân đó nói đúng thì cậu sẽ tiếp nhận và thay đổi, còn nếu sai cậu sẽ phủ nhận, mặc cho người khác nói gì. Nhưng Nguyệt My thì ngược lại, cô cực kỳ tức giận, liền muốn hiện thân để cho lão nhân kia biết lễ độ nhưng Lãnh Mạc liền ngăn cản, làm dịu lại cơn tức giận của cô. Cậu thử nhìn qua Linh Nhi, thấy cô vẫn bình tĩnh ngồi đó khiến cậu nhẹ nhõm đôi chút.
‘Tông chủ, cho ta mạng phép hỏi, tiểu huynh đệ đây nhìn qua cũng biết được chỉ 12 tuổi, dựa vào cái gì có thể làm tông phó được?’
Thêm 1 lão đầu nữa đứng lên ôm quyền hỏi.
‘Đơn giản thôi, dựa vào cậu ta là Đấu Hoàng’
Câu này của Linh Khởi làm cho toàn bộ những người có mặt ở đây liền câm lặng, và tất nhiên những người biết về cậu thì không có gì bất ngờ. Những ánh mắt đều dồn về phía Lãnh Mạc, chuyện này không thể là sự thật đối với những người này, có vài người âm thầm cười khinh bỉ cậu 1 tiếng. Linh Khởi nhìn thấy được và không nói gì thêm. Nhưng vẫn có thứ để họ suy nghĩ lại, đó chính là những lời nói này được nói ra từ phía tông chủ của họ nên không thể nào là sai được. Cả những đệ tử ở bên ngoài cũng đều đang xôn xao trước những chuyện xảy ra ở bên trong, họ tỏ ra chấn kinh trước thực lực của cậu được tông chủ nói ra, họ cũng có nửa phần tin, nửa phần không.
‘Ta đã xác thực chuyện này, thực lực của Lãnh Mạc tiểu huynh đệ đây đúng là Đấu Hoàng. Không chỉ ta, mà còn cả lão tam nữa’
‘Chuyện này, ta cũng biết’
La Viên và Diệp Tu không nhịn được nên nói ra, khiến cho những người ở đây phải kinh ngạc thêm 1 lần nữa, họ thử nhìn qua tam trưởng lão, chỉ thấy được ông gật đầu nhẹ 1 cái. Cả đại trưởng lão, tam trưởng lão, Diệp Tu và tông chủ đều xác nhận chuyện này thì không thể nào là giả được, Lãnh Mạc thật sự là Đấu Hoàng, liền 1 lần nữa nhìn Lãnh Mạc. Dù vậy, vẫn còn vài người vẫn không tin, chỉ khẳng định cậu chỉ là 1 tên tiểu tử vô lại mà thôi.
‘Chuyện này…..là sự thật……thưa tông chủ?’
‘Đúng vậy, thực lực mạnh hơn cả ta 1 tinh. Và chuyện về đám sát thủ kia cũng là do cậu ta xuất thủ, nếu ai còn không tin nữa thì có thể vào ngục để tra hỏi tên còn sống’
Vị lão nhân lúc nãy đứng lên, ôm quyền hỏi. Với câu này của Linh Khởi, bất cứ ai hiện giờ cũng phải tin vào lời của cô, chấp nhận chuyện Lãnh Mạc là Đấu Hoàng, tuy rằng vẫn có vài phần không thể tin được dù nó là sự thật. Ai cũng đảo mắt nhìn nhau, họ thật sự kinh động. Đột nhiên không biết tại sao tông chủ lại mở cuộc họp để chọn người làm tông phó, rồi không biết từ đâu lại đem 1 tiểu tử 12 tuổi với thực lực Đấu Hoàng về, mà còn mạnh hơn cả người mạnh nhất ở Linh Miêu thành này. Quá nhiều chuyện xảy ra khiến họ không thể tiếp thu nổi.
‘Các chư vị tiền bối, tiểu bối Lãnh Mạc không muốn nói điều này, nhưng cũng phải nói, tuy tiểu bối mạnh hơn tông chủ đây nhưng tiểu bối sẽ không lấy chuyện đó làm kiêu ngạo. Nếu thật sự được trở thành tông phó, tiểu bối sẽ dốc toàn lực để phục vụ cho Bích Ngân Tông!’
Lãnh Mạc đứng lên, ôm quyền nói với những người ở đây. Nếu thật sự muốn trở thành tông phó, cậu phải thể hiện lòng trung thành, tận tâm tận lực đối với tông môn, phải giúp tông môn ngày càng phát triển. Và những điều này đối với cậu, đều hảo hảo có thể hoàn toàn làm được.
Nghe được những lời này, hầu hết những vị ở đây đều gật nhẹ đầu, ra vẻ hài lòng. Chỉ mới bấy nhiêu tuổi mà đã có thể nói những lời thế này, thì đúng là có thể tin tưởng được. Mọi người đành đồng ý, đều hướng đến Linh Khởi mà gật đầu, khiến cô rất hài lòng. Tuy vậy, vẫn còn vài người vẫn chưa đưa ra ý kiến của mình.
Lãnh Mạc khá bất ngờ vì mọi chuyện lại diễn ra thuận lợi như vậy, tuy vẫn còn vài người chưa nói gì cả. Nhưng với số đông thì chuyện cậu được lên làm tông phó sẽ dễ dàng hơn.
‘Vậy là đệ có thể trở thành tông phó được rồi a’
‘Hắc, vẫn chưa đâu a, còn cả quyết định của các trưởng lão nữa’
Linh Nhi bên cạnh quay sang chúc mừng cậu. Cậu lấy đó làm niềm vui cho mình, Nguyệt My trong nạp giới cũng gật đầu hài lòng. Vừa mới đến đây mà có thể thẳng tiến thành tông phó thì chỉ có duy nhất là cậu mà thôi.
‘Khoan đã! Ta không đồng ý!’
Đột nhiên 1 lão nhân khác liền quát lên khiến mọi người liền chú ý. Người này như không đồng ý chuyện của cậu, sắc mặt trông khá tức giận, gân xanh nổi đầy mặt. Thấy thế, Linh Khởi có thể hiểu ra được chuyện người này không đồng ý. Cũng là do y hoặc vài người khác cống hiến rất nhiều cho tông môn, nhưng không được đề cử làm tông phó mà lại là 1 tên 12 tuổi không biết từ đâu ra liền 1 cái trở thành tông phó, khiến y rất bất mãn
‘Hồng Tử, ngươi còn nghi ngờ gì sao?’
‘Không, tông chủ! Chỉ là tôi không chấp nhận 1 kẻ ngoại tông lại có thể dễ dàng trở thành tông phó như vậy!’
‘Vậy ngươi muốn thế nào?’
Vốn dĩ, Linh Khởi cũng không muốn đôi co gì với tên Hồng Tử này. Nhưng trong tông môn hắn cũng có chút tiếng nói, cống hiến khá nhiều nên phải thử nghe ý kiến của hắn 1 lần xem sao. Nếu không sẽ có nhiều người bất mãn hơn.
Thấy màn này, Linh Nhi có chút tức giận, suýt không giữ được bình tĩnh, nhưng may mắn được Lãnh Mạc ngăn cản lại.
‘Tôi muốn đấu 1 trận với hắn!’
Hồng Tử quát lớn, chỉ tay thẳng vào Lãnh Mạc trước sự chứng kiến của bao người. Đại trưởng lão và tam trưởng lão liền cười nhạo Hồng Tử 1 cái, chỉ với 1 cái tứ tinh Đấu Vương mà muốn đấu với ngũ tinh Đấu Hoàng, đúng là ngu muội. Có khi Lãnh Mạc còn chưa xuất thủ ra chiêu thì bên này y lại có khi nằm xuống rồi. Nhận ra điểm này, Linh Khởi cũng không tránh khỏi mắng hắn 1 tiếng ngu ngốc trong đầu.
‘Nếu ngươi muốn thì được. Lãnh Mạc đệ, hãy đấu với y 1 trận, thể thức tùy ý, miễn không giết lẫn nhau hay phế là được’
‘Đa tạ tông chủ!’
‘Đ…..được, theo ý tông chủ’
Cô đành chấp nhận yêu cầu của Hồng Tử để hắn có thể nhận mùi cay đắng, hướng sang phía cậu mà nói chuyện. Lãnh Mạc cũng miễn cưỡng gật đầu chấp nhận, sau đó nhìn qua Linh Nhi, chỉ thấy cô nhìn cậu với đôi mắt mong chờ, rồi đảo mắt nhìn Diệp Tu, La Viên và Phá Vân, bọn họ cũng không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ 1 cái.
Sau đó Hồng Tử bước ra đại sảnh, ánh mắt sắt đá như có thể chiến đấu bất cứ lúc nào. Lãnh Mạc cũng bước ra, đứng cách xa y khoảng 10 bước chân, và cậu cũng không có ý định thu hẹp lại khoảng cách này.
‘Theo ý tông chủ là tiểu bối có thể đưa ra thế thức chiến đấu, nhưng không để tiền bối chịu thiệt, tiền bối cũng có thể đưa ra thể thức của riêng mình sau khi thực hiện thể thức của tiểu bối’
‘Được!’
Hồng Tử không ngần ngại mà trả lời, y không tin cậu lại là Đấu Hoàng, dù tông chủ y có nói ra sao hay ai chứng minh, nên cực kỳ tự tin để chiến đấu.
‘Trong vòng 10 bước chân này, tiền bối cứ đi đến chỗ của tiểu bối, nếu tiền bối chạm vào được tiểu bối thì lập tức rút lui khỏi việc này, cả chuyện trở thành tông phó coi như bỏ qua’
‘Lãnh Mạc!’
‘Không sao đâu, Linh Nhi tỷ’
Với điều kiện cậu vừa đưa ra khiến Linh Nhi phải thốt lên 1 tiếng. Tuy biết cậu là Đấu Hoàng, nhưng mà điều kiện này như khiêu khích Hồng Tử, khiến cô khá lo lắng. Còn Linh Khởi và những người khác không lo lắng mấy, vì họ hiểu rõ thực lực của cậu và Hồng Tử ra sao.
‘Được, còn thể thức của ta, trong vòng 20 chiêu, ngươi phải tránh hết. Nếu ngươi thành công, ta sẽ chấp nhận ngươi làm tông phó’
‘Nhất ngôn vi định’
Cả 2 đều đã đưa ra thể thức lẫn điều kiện của nhau. Cùng nhau đối mặt, cách nhau 10 bước chân, tất cả đã sẵn sàng, Linh Khởi sẽ là người sẽ đứng ra làm chủ trận đấu này.
‘Bắt đầu’
Xuy xuy
Vừa mở lời, đôi bên đều vận lấy đấu khí trong cơ thể, tạo ra ba động khắp xung quanh. Mọi người đã quen thuộc với đấu khí của Hồng Tử, nhưng Lãnh Mạc thì không. Họ chưa từng cảm nhận được đấu khí nào lại thuần khiết và mạnh mẽ đến như vậy, nhưng khi cảm nhận thật thêm 1 lúc, đấu khí của cậu cứ như trở thành 1 mặt đại dương sâu thẩm có thể nuốt trọn mọi thứ, sát khí nổi lên như những cơn sóng thần, khiến những người xung quanh liền kinh hãi 1 phen, đến cả La Viên, Linh Khởi và Diệp Tu cũng phải đổ mồ hôi lạnh.
Hồng Tử liền cảm nhận được, có chút run sợ nhưng lấy lại bình tĩnh, từ từ bước lên.
Bước đầu tiên, không có gì xảy ra, cả bước thứ 2 và thứ 3. Nhưng rồi đến bước thứ 4 thì đột nhiên Hồng Tử cảm thấy cơ thể nặng trĩu đi. Cố nghiến răng chịu đựng, bước lên bước thứ 5 thì như có cả tòa cự sơn đè lên người, y liền ngã khụy xuống, mồ hôi đổ đầy người. Không bỏ cuộc, Hồng Tử cố gượng dậy, bước lên bước thứ 6, nhìn lấy Lãnh Mạc thì liền thấy 1 sự hiện diện của 1 thứ cực kỳ khủng khiếp, thứ này có thể sang bằng mọi thứ ở đây.
Tay chân y run mạnh lên, đột ngột không thể vận đấu khí trong cơ thể, gương mặt tái nhạt đi. Lãnh Mạc thở ra 1 hơi, liền đưa ra nắm tay, chỉ ngón trỏ hướng lên trời thì thân thể Hồng Tử ngay lập tức như bị cả trăm tòa cự sơn đè lấy cơ thể, hơn cả lúc nãy. Liền 1 cái, thân thể y ngã sập xuống, mắt trợn trắng, miệng há to, nhìn như 1 cái xác vừa mới chết không lâu.