Vân Lam Sơn, thánh địa của Vân Lam Tông.
Nơi này là 1 tòa cự sơn lơ lửng trên cao, có 2 tòa tiểu sơn ở 2 bên. Chính điện của Vân Lam Tông được đặt ở tòa cự sơn này. Tổng diện tích của tông môn vô cùng lớn, lớn hơn của Bích Ngân Tông rất nhiều, ở dưới sân tập thì có vô số đệ tử đang luyện quyền cực kỳ nghiêm túc, còn có 1 số người đang đi qua lại ở các dãy điện. Và thứ làm cho nơi này nổi bật, chính là chính điện dành cho tông chủ, cực kỳ uy nga và rộng lớn. Phía dưới còn có 1 mật thất để giam giữ những kẻ phạm trọng tội, chỉ có vào mà không có ra.
Vốn dĩ tòa cự sơn có thể lơ lửng được là do tông chủ đời trước đã tạo ra 1 cơ quan hấp thụ tinh khí đất trời để có thể khiến cho tòa cự sơn nặng trăm vạn đảm* có thể lơ lửng như thế này suốt 100 năm. Cái cơ quan đó được đặt ở nơi sâu nhất của cự sơn.
Bên trong chính điện, 1 thân ảnh mặc cẩm bào trắng đang ngồi phê duyệt văn kiện. Thân thể mềm mại, eo thon thả, có chỗ nhô chỗ lõm, mái tóc bóng mượt dài đến eo, đôi mắt ảm đạm có phần u buồn. Người này năm đó được Lãnh Minh, Tử Linh cứu, nhận làm huynh, tỷ, muội, là dưỡng mẫu của Lãnh Mạc, không ai khác chính là Vân Vận.
Vân Vận 2 năm nay nhan sắc vẫn không thay đổi gì, còn có phần nhỉnh hơn. Tuy nói vậy nhưng cũng trong 2 năm nay, cô không ngừng tìm kiếm tung tích của Lãnh Mạc, khiến cho sức khỏe có chút suy giảm, thường xuyên cảm thấy mệt mỏi. Nhiều người đã khuyên cô hãy nghỉ ngơi, nhưng cô không đồng ý, lúc nào cũng làm việc, cố tìm tin tức liên quan đến Lãnh Mạc.
‘Tông chủ!’
‘À, tứ trưởng lão, có chuyện gì chăng?’
1 vị lão nhân gia từ bên ngày bước vào ôm quyền nói với Vân Vận.
‘Có Khinh Doanh đại nhân bên ngoài muốn gặp tông chủ’
‘Khinh Doanh à?! Mời cô ấy vào!’
Khi biết được Khinh Doanh đến đây, gương mặt của Vân Vận hiện lên vẻ vui mừng. 2 năm nay, Khinh Doanh thường xuyên tới lui Vân Lam Tông để trò chuyện hoặc đưa 1 ít tin tức cho Vân Vận. Vị trưởng lão kia cúi người xuống rồi đi ra, 1 lúc sau thì ông ta cùng Khinh Doanh bước vào sảnh điện, rồi liền lui ra, để lại nơi này chỉ có cô và Vân Vận.
Khinh Doanh mặc bộ xích chiến y bó sát người, khiến cho những chỗ nhô, chỗ lõm của cô hiện rõ ra. Mái tóc đỏ dài đến eo, gương mặt vẫn luôn hiện lên 1 vẻ lạnh lùng không thay đổi. Cô ôm quyền chào rồi từng bước bước đến 1 chiếc ghế gần chỗ Vân Vận rồi ngồi xuống. Vân Vận không trách gì cô, vì đã quá quen thuộc với những hành động này của Khinh Doanh từ khi còn ở nhà của Lãnh Mạc.
‘Hôm nay ngọn gió nào đưa cô đến đây thế, Khinh Doanh?’
Vân Vận điềm đạm hỏi. Khinh Doanh có chút thay đổi, 2 bàn tay đan lại, đột nhiên mỉm cười khiến Vân Vận khó hiểu.
‘Có tin tức của Lãnh Mạc, lần này là thật, không phải giả’
Rầm!
‘Cô nói thật ư?!’
Vừa nghe được câu nói của Khinh Doanh, Vân Vận liền đứng lên, dùng cả 2 tay đập mạnh xuống bàn khiến nó gãy đôi. Chuyện này là lẽ đương nhiên, bởi vì bao năm nay vì muốn tìm kiếm tin tức của Lãnh Mạc mà gặp phải vô số tin giả, khiến 2 người cực kỳ phiền lòng. Còn có lúc muốn buông bỏ, nhưng trong tâm không bao giờ cho phép.
‘Cách đây vài canh giờ, 1 đệ tử của tôi cho biết có 1 người ở thị trấn gần Linh Miêu thành, đã ra tay giết 1 tên ở Sư Thổ môn để trừ họa và tự xưng là Lãnh Mạc, đã đi đến Linh Miêu thành’
‘Nhưng……’
‘Nhận dạng gương mặt đều trùng khớp với những gì chúng ta đưa ra, chỉ có điều là trưởng thành hơn nên khác đôi chút. Và cả vết sẹo dưới hốc mắt trái, đều có’
Nói đến đây, Vân Vận câm lặng đi, từng giọt nước mắt rơi xuống. Cô 1 tay ôm lấy mặt, chân như không đứng vững liền ngã xuống nhưng may mắn được Khinh Doanh lao đến đỡ. Cô cười khổ 1 tiếng khi thấy Vân Vận như thế này, lúc cô nghe được tin này cũng hành động giống như thế, nghĩ lại có chút khó xử.
‘Được rồi, được rồi, đã biết Lãnh Mạc vẫn ổn. Cô nên mừng chứ?’
‘Cô nói đúng….Chúng ta đi đến Miêu Linh thành 1 chuyến, được không?’
‘Tôi cũng định nói với cô việc này. Vậy chúng ta cùng đi’
‘Ừm’
Vân Vận lấy tay gạt đi nước mắt trên gương mặt của cô. Sau đó sai người dọn dẹp chiếc bàn đã bị cô phá hủy, rồi đưa những văn kiện cho tông phó và trưởng lão giải quyết. Lấy lý do là có việc quan trọng cần phải ra ngoài gấp cùng Khinh Doanh, nếu không thì lấy lý do tìm con trai của mình, Vân Vận sẽ không được mọi người đồng ý. Dù là Đấu Đế, nhưng cô vẫn tuân thủ quy tắc của tông môn.
Tại Bích Ngân tông
Những kẻ còn lại mặt tái xanh, ánh mắt bấn loạn nhìn nhau rồi nhìn đến phía Lãnh Mạc đang từng bước bước đến chỗ bọn chúng. Khi vừa định quay người chạy thì như có gì đó ngăn cấm lại, Lãnh Mạc búng tay 1 cái thì 1 kết giới đấu khí xuất hiện bao phủ lấy bọn chúng.
Nhìn thấy cảnh này, Linh Nhi lại thêm 1 phen chấn kinh. Không ngờ chỉ với 1 cái búng tay đơn giản, 1 kết giới đấu khí cực kỳ vững chắc đã giam cầm 7 tên kia. Lãnh Mạc dừng chân trước kết giới, tay cầm chặt Sát Thần Trảm.
‘Các ngươi muốn đến thì đến, đi thì đi à?’
‘Đại….đại nhân! Tha cho chúng tôi!! Làm ơn!!’
Vài tên trong bọn chúng liền quỳ rạp xuống, khấn vái cầu xin tha mạng.
‘Tha mạng các ngươi? Nực cười’
‘Đại…..đại nhân?!!’
‘Tử tinh giai đấu kỹ cao cấp, Luyện Hỏa Phần’
Lãnh Mạc vừa nói ra, 1 ngọn lửa cực kỳ mạnh mẽ liền bao phủ lấy Sát Thần Trảm. Đây chính là Xích Viêm Địa Hỏa của cậu, sử dụng đấu kỹ này, Dị hỏa sẽ bao phủ lấy vũ khí của cậu sau đó nén lại và giải phóng ra, tạo sát thương cực lớn.
Linh Nhi ngơ ngác nhìn ngọn lửa trên thanh đao của cậu, sử dụng kiến thức của bản thân, nếu nhớ không lầm thì đây là Dị hỏa trong truyền thuyết. Cô không tin được cậu lại có Dị hỏa, thứ mà ai cũng thèm khát, mà còn sử dụng nó chung với đấu kỹ. Rốt cục cậu mạnh đến cỡ nào?
‘Chết’
Xẹt
Lãnh Mạc vừa nói ra thì thân thể chuyển động, lập tức biến mất khỏi tầm nhìn của những người ở đây ngoại trừ A Ngân, chỉ để lại 1 tàn lửa. Sau đó xuất hiện ở phía sau lưng bọn sát thủ, ngọn lửa trên đao biến mất. Trên cổ của 6 trong 7 tên liền hiện ra 1 đường máu tươi, bọn chúng đã chết, 6 tên đều ngã xuống. Tên còn lại thì sợ đến nỗi ngất đi.
‘Tại sao…..cậu ta có thể…..giết người 1 cách dễ dàng như thế?’
‘Cô không biết đâu. 2 năm nay, mạng của những kẻ ác chết dưới tay lão đại không ít. Khi đến đây lão đại đã nói sẽ hạn chế giết người, nhưng lại ra tay giết đến 8 tên, 1 tên trong số đó bị giết ngoài thành’
Linh Nhi cố gắng bình tĩnh, nuốt 1 ngụm nước bọt. Không ngờ chỉ mới bấy nhiêu tuổi mà đã trừ ác, giết vô số kẻ xấu như thế. Đúng là khiến người ta kinh hãi.
‘Khoan đã, cái xác không đầu lúc nãy đâu rồi?’
Đột nhiên khi tìm lại xác của kẻ lúc đầu bị giết, Linh Nhi hoàn toàn không thấy, chỉ thấy được vào đạo lưu quang bay đi. Cô thắc mắc, liền nhìn theo những đạo lưu quan đó, thì bay đến Sát Thần Trảm, chính xác hơn là viên ngọc huyết trên thanh đao.
Lúc này cô còn kinh ngạc hơn, 6 cái xác kia đang dần biến mất. Toàn cơ thể lẫn xương cốt đều biến thành lưu quang bay vào viên ngọc huyết của Sát Thần Trảm. Linh Nhi rùng mình, chưa từng nghĩ rằng sẽ có loại vũ khí có thể hấp thu thi thể của kẻ chết dưới nó, nhưng giờ cô đã được chứng kiến. Sau khi hấp thụ xong, Lãnh Mạc cất lại đao vào nạp giới.
‘Đó là khả năng đặc biệt của Sát Thần Trảm, bất cứ ai chết dưới thanh đao đó, sẽ bị nó hút đi thể xác lẫn linh hồn, cả nguyên anh trong cơ thể. Gia tăng sức mạnh của nó’
A Ngân đột nhiên lên tiếng, giải thích cho Linh Nhi hiểu được. Cô câm lặng 1 chút, rồi cố gắng hiểu những gì mà A Ngân đã nói. 1 lúc sau, Diệp Tu, Linh Khởi và 1 vài người nữa xuất hiện. Sắc mặt Linh Khởi hiện lên vẻ lo lắng, liền lao đến ôm lấy Linh Nhi.
‘Linh Nhi! Tỷ xin lỗi! Để muội gặp rắc rối rồi! Những tên sát thủ đâu rồi?!’
‘Không sao….À, đúng rồi, vị huynh đài kia đã giúp muội. Người đó đấy’
‘Hử?’
Linh Nhi chỉ tay về phía Lãnh Mạc, Linh Khởi tò mò nhìn theo thì thấy cậu đang đứng dưới 1 vũng máu rất lớn, trên tay cậu có lưu lại vài tia máu. Linh Khởi mới hiểu được, những tên sát thủ đã bị cậu giết chết, nhưng xác của bọn chúng ở đâu? Linh Khởi buông Linh Nhi ra, đi đến chỗ của cậu.
‘Lãnh Mạc đệ’
‘Hửm? Linh Khởi tỷ, đến rồi à? Những kẻ kia đệ đã giải quyết hết rồi’
‘Ừ, nhưng xác bọn chúng đâu?’
Lãnh Mạc khổ tâm 1 cái, không biết nên đưa ra lý do gì cho phù hợp để giải thích. Chẳng lẽ, nói rằng xác của bọn chúng đã bị vũ khí của cậu hấp thụ?
Phía sau, Linh Nhi không ngờ là 2 người này lại quen biết nhau, còn tưởng rằng đây chỉ là người mà Diệp Tu đưa về, chứ không liên quan đến Linh Khởi. Mà 2 người trò chuyện rất thân mật.
‘Đệ….đệ giải quyết xác bọn chúng luôn rồi, chỉ còn tên này đã ngất rồi. Đem hắn về thẩm vấn’
‘Vậy à….Cực khổ cho đệ rồi. À, mau đi theo tỷ. Còn chỗ này, tỷ sẽ cho người giải quyết’
‘Vâng’
Đảm: = 100 cân = 100 kg