Vị lão nhân Diệp Tu này bước vào, nhìn thấy Lãnh Mạc đang ngồi ở ghế dành cho khách quý của tông môn thì sắc mặt có chút biến đổi, chắp tay chào, cậu cũng lễ phép chào lại. Ông liếc nhìn cậu 1 lát rồi từ từ bước đến chỗ của Linh Khởi đang ngồi. Ông còn cảm nhận được trong chính điện vẫn còn 2 luồng tàn khí vô cùng mạnh, ắt hẳn phải là của 2 cái bóng lao nhanh ra từ chính điện lúc nãy ông vừa nhìn thấy.
‘Vậy có chuyện gì sao Diệp Tu đại nhân?’
‘Ừm, lúc nãy ta có thấy 2 thân ảnh lao nhanh từ bên trong này ra, không biết có phải là của địch?’
‘Hắc hắc, không phải đâu!’
Linh Khởi cười lớn khiến Diệp Tu khó hiểu, 2 kẻ đó đi rồi nhưng khí tức vẫn lưu lại đây thì chắc chắn thực lực phải rất mạnh. Không lẽ đó không phải là địch? Nghĩ đến đây nội tâm của ông nhẹ nhõm lại, vì nếu là địch, với 2 cái thực lực như thế thì huy động toàn bộ đệ tử lẫn trưởng lão cũng chưa chắc có thể đánh lại. Bích Ngân tông ắt sẽ bị huyết tẩy.
‘Vậy là sao?’
‘À, tiền bối, đó không phải là địch đâu, mà 2 người đó là huyễn thú của tiểu bối a’
‘Hử?!’
Câu nói của Lãnh Mạc lọt vào tai của Diệp Tu, ông quay lại nhìn cậu với vẻ mặt ngạc nhiên. Trong tâm tự hỏi rằng cậu nhỏ tuổi thế này mà có huyễn thú thì không phải quá kì lạ sao? Nhưng dù là huyễn thú thì thân ảnh lúc nãy phải là của ma thú, nhưng ông lại nhìn thấy là của con người. Lúc này Diệp Tu mới nhớ ra, ma thú trên 1500 năm thì có thể có nhân dạng. Vậy không lẽ huyễn thú cậu sở hữu không lẽ là loại như thế?
‘Nói ra thì chắc tiền bối không tin lắm, nhưng đó thật sự là huyễn thú của tiểu bối đây’
‘Vậy vị tiểu huynh đệ này có thể cho ta biết 2 loại huyễn thú của tiểu huynh đệ đây là gì?’
Diệp Tu không vội vàng mà hỏi cậu, nhìn qua Linh Khởi thì thấy cô đang che miệng cười.
‘Ngài đừng sốc quá a, Diệp Tu. Tôi lúc nãy đã mắc phải 1 lần rồi đấy’
Ông càng thấy khó hiểu hơn khi Linh Khởi nói vậy, chẳng lẽ 2 huyễn thú của Lãnh Mạc có gì đó khiến cho người khác thấy kinh ngạc? Hay là huyễn thú của cậu là loại trên 1500 năm? Càng nghĩ càng thấy lo lắng.
‘Không sao, tiểu huynh đệ cứ nói’
‘Vậy tiểu bối sẽ nói. Huyễn thú của tiểu bối là Phượng Hoàng Lửa và Ngân Lang Vương, tên của họ là Phượng Viêm và A Ngân. Tiền bối?’
Diệp Tu liền biến sắc, tay chân liền run lên, toàn cơ thể không thể cử động nổi. Sở hữu 1 trong 2 loại huyễn thú này chắc chắn ai cũng phải kính sợ, không dám động chạm dù thực lực người đó yếu đi chăng nữa. Nhưng Lãnh Mạc lại sở hữu cả 2, càng khiến người khác như ma quỷ nhập, tâm trí không ổn định.
Ông cố gắng lấy lại bình tĩnh, buộc phải tin những gì cậu vừa nói, tuy điều này quá nghịch thiên. Đệ nhất Thần thú lẫn ma thú lại có thể đi theo con người thì quá là kỳ lạ, chắc chắn cậu phải sở hữu 1 cái gì đó rất đặc biệt. Diệp Tu dùng đấu khí dò xét thực lực của cậu, liền cảm nhận ra được cấp bậc hiện giờ của cậu lại là Đấu Hoàng, khiến ông kinh ngạc thêm 1 phen.
‘Hắc hắc, thế nào hả Diệp Tu đại nhân?! Đúng là Mạc đệ khiến người ngạc nhiên đúng chứ?!’
‘Khụ khụ, đúng…..đúng vậy, thật đúng là làm người ta chấn động, chỉ bấy nhiêu tuổi mà đạt được Đấu Hoàng, đúng là khiến lão già ta cảm thấy xấu hổ, hắc hắc!’
‘Tiền bối nói quá, không ngờ lại nhìn ra được thực lực của tiểu bối, chỉ là tiểu bối có chút hơn người, có duyên cơ nên mới đạt được Đấu Hoàng’
‘Hắc hắc, tiểu huynh đệ đúng là khiêm tốn!’
Ông nhận ra được tư chất của Lãnh Mạc, hoàn toàn khác xa với những người mà ông từng gặp. Cái thể loại này thì sau này chỉ với 1 tiếng nói cũng có thể khiến vô số cường giả khác nghe lệnh không từ, và nếu gia nhập ở đây cũng có thể làm chấn hưng Bích Ngân tông.
‘Ta là Diệp Tu, là tổng quản tông môn, sau này gọi là Diệp Tu được rồi’
‘Chào tiền bối, tiểu bối là Lãnh Mạc, sau này cứ gọi là Lãnh Mạc’
Cả 3 người đều nói chuyện vui vẻ với nhau, Lãnh Mạc cũng nói sơ qua về tình cảnh của mình, nhưng không nói ra tên cha và mẹ để tránh khỏi người khác soi mói. Khi nghe được câu chuyện cha mẹ của Lãnh Mạc mất, bọn họ không hiểu vì sao lại có thể cảm nhận được nỗi đau tột cùng khi nhìn sâu vào đôi mắt của cậu. Nó như chứa đựng 1 mầm mống thù hận vô cùng khủng khiếp, khiến 2 người họ không dám nhìn thêm 1 phút nào nữa.
‘Ngũ tinh Đấu Hoàng, nếu để Lãnh Mạc đây là đệ tử thì quá phí phạm rồi, chúng ta thử xem còn chức vụ nào trong tông môn không? Để cậu ấy làm chức vụ đó’
"Không không, để tôi làm đệ tử cũng được rồi"
‘Làm sao được! Để ta xem qua, 2 người chờ 1 chút’
Tuy Lãnh Mạc đã phản đối nhưng Linh Khởi không chấp nhận lời từ chối của cậu, liền đi đến bàn làm việc, cầm lên 1 quyển trục rồi mở ra xem. Cô đảo mắt qua toàn bộ những chức vụ ở trong tông môn thì thấy đều đã đầy đủ hết, nhưng còn có 1 chức vụ còn trống mà bao lâu nay chưa ai ngự tọa.
Lúc này Lãnh Mạc mới thấy Linh Khởi càng ra dáng tông chủ hơn, vì khi lúc nãy trò chuyện cùng nhau, cô nói chuyện không khách khí, tạo cho người ta 1 cảm giác thoải mái. Nhưng khi làm việc thì lại nghiêm túc vô cùng, khiến người khác nể phục. Ngoài ra cậu còn chú ý đến mái tóc ngắn màu trắng mượt của cô, đôi môi mềm như quả thơm, làn da không quá mềm mại, có thể là do sử dụng vũ khí làm cho cô có 1 ít cân cốt. Đúng là như 1 mỹ nữ khiến người người mê mẫn
‘Có rồi!’
‘Là chức vụ gì thế Khởi nhi?’
‘Là tông phó, không biết đưa Mạc đệ lên làm tông phó có thỏa đáng không?’