Căn bệnh của Lãnh Mạc lại tiếp tục tái phát, cứ mỗi lần tái phát như vậy thì đầu óc cậu như muốn nổ tung, kinh mạch bị chấn động, đấu khí loạn thể. Lần đầu A Ngân nhìn thấy cậu bị căn bệnh dày vò như thế này cũng không khỏi kinh hãi, hoảng loạn. Khi dùng đan dược thì nó thuyên giảm lại, nhưng sẽ vẫn tái phát.
‘Nguyệt My, nếu cứ để lão đại như thế này có ổn không?’
‘Ta cũng không biết, căn bệnh này hiếm thấy, ta chỉ từng gặp qua vài lần, nhưng lúc nào cũng là giai đoạn cuối, đều bị bạo thể mà chết không thương tiếc’
‘Nếu vậy……..’
‘Cứ theo thời gian thế này thì ta nghĩ, 4 năm là khoảng thời gian mà thằng bé còn sống được…..’
‘4…..4 năm……’
A Ngân không khỏi đau xót khi biết rằng Lãnh Mạc chỉ còn sống được 4 năm. Khi Sử Tử cho cậu biết điều này, cậu không có bất cứ phản ứng gì, chỉ là trong lòng hơi bất ngờ. Sau đó thì ngày nào cũng chăm chỉ tập luyện để trở nên mạnh hơn. Cậu đang nằm ngủ trong lòng của A Ngân, mặt cậu như chưa có chuyện gì xảy ra, căn bệnh đối với cậu cũng chỉ là 1 cơn ác mộng.
‘Cách chữa bệnh vốn có, ngay trong nạp giới này, nhưng mà dược liệu ta cũng chỉ có 1 nửa, còn Linh tuyền quả, Đoan mỹ thảo, Bách triệt mộc, những thứ đó đều là dược liệu cao cấp, khó tìm. Nếu nội trong 2 năm này mà không tìm được…….’
‘Ý cô là sao? Thời hạn của lão đại là 4 năm cơ mà!?’
‘Không phải, 2 năm sau nó sẽ ra thế giới bên ngoài, nếu mang theo căn bệnh này bên người thì khó mà đi’
A Ngân hiểu được ý của Nguyệt My, nếu mà cậu đã trở thành cường giả mà căn bệnh vẫn còn, đợi khi phát bệnh, những kẻ căm hờn có thể ám sát cậu 1 cách dễ dàng. Nên nội trong 2 năm, phải tìm dược liệu cho cậu chữa bệnh.
‘Bách triệt thảo thì tôi biết chỗ để thu thập, còn 2 thứ kia thì tôi hoàn toàn không biết’
‘Nếu vậy thì không sao, Bách triệt thảo là quan trọng nhất vì nó có thể chữa được hầu hết các thương thế, bệnh tật, còn 2 thứ kia có thể thay thế được’
‘Vậy thì vài ngày sau tôi sẽ xuất phát đi lấy Bách triệt thảo, phần còn lại cô hãy lo’
‘Được!’
Cả 2 thảo luận thêm 1 lúc thì Lãnh Mạc tỉnh dậy, đầu óc mơ màng do vừa ngủ dậy, không biết 2 người họ nói cái gì cả. Đợi 1 lúc sau cậu mới hoàn toàn tỉnh giấc, ngồi trò chuyện cùng A Ngân chừng tới xế chiều thì đi về nhà. Như thói quen thường lệ, đầu tiên cậu tắm rửa rồi ăn tối cùng Đông Nghi, Đông Thanh và Gia Phong, sau đó lại về nhà đọc sách.
‘Này tiểu tử, hãy đọc cuốn sách này này’
‘Hử? Đây là……’
Thay vì đọc những cuốn sách liên quan đến tu luyện, Nguyệt My lại đưa cậu 1 quyển sách kì lạ.
‘Tam Đại Nhân Thần? Sư phụ đây là….’
‘Đừng hỏi vội, cứ đọc đi đã’
Lãnh Mạc hiểu được tên của quyển sách này, là về 3 vị thần trong truyền thuyết, sức mạnh vô song, từ người chuyển thành thần.
‘Võ Tổ, một thân độc lập tứ trượng, bách thế luân hồi, thôn phệ Tổ phù, thôn phệ vô số yêu ma, trở thành Võ Tổ Thần. Viêm Đế, xây dựng Thiên phủ, cửu chuyển thành Thánh, Tịnh Liên Yêu Hỏa, thiêu đốt mọi thế lực hắc ám trở thành Viêm Đế Thần. Cuối cùng là Đường Tam, truyền thừa Hải Thần, truyền thừa Tu La Thần, một thân nắm giữ 2 thần vị, thần lực vô song, người người kính nể. Sư phụ, đây là 3 vị thần trong truyền thuyết? Với cả Viêm Đế? Con không hiểu?’
‘Hắc, đó không phải là người mà con kính nể sau bọn họ à? Sao mà không hiểu?’
Viêm Đế mà Lãnh Mạc biết, vốn dĩ chỉ là truyền thuyết, chưa xác định được có thật hay là hư vô. Nhưng trong quyển sách lại có viết Viêm Đế trong đó đã trở thành thần, nếu như vậy thì vị Viêm Đế kia là có thật hoàn toàn. Còn 2 vị còn lại thì cậu chưa nghe qua bao giờ.
‘Nhưng mà Viêm Đế là truyền thuyết được ghi lại trong sử sách, còn quyển sách này lại ghi là thần?’
‘Hắc, hay là để ta kể cho con 1 câu chuyện: Viêm Đế, tên thật là Tiêu Viêm, là tộc nhân của Tiêu Tộc, là người của thế giới này, sau khi đạt đến đỉnh phong Đấu Đế, liền 1 bước trở thành đỉnh phong Hoàng Kim cấp bậc, rồi từ từ trở thành Hắc Kim rồi Truyền Kỳ, cuối cùng có đủ Thần Cách, sở hữu Thần Vị, liền trở thành thần. Tên này trước đây ta từng tiếp xúc qua, nếu phải diễn tả thì chỉ bằng 2 chữ Đỉnh Phong’
Nghe đến đây cậu không khỏi trầm trồ kinh ngạc, Viêm Đế không ai biết được tên mà Nguyệt My lại biết, lại còn tiếp xúc qua.
‘Vậy, còn vị Võ Tổ với Đường Tam kia thì sao sư phụ?’
‘À, 2 tên đó không thuộc thế giới này, Võ Tổ thì ở thế giới Vũ Động Càng Khôn, tên Đường Tam thì ở Đấu La Đại Lục, vốn có rất nhiều thế giới khác nhau, nhưng nơi gọi là Thần Giới thì chỉ có 1. Nơi đó chính là nơi cư ngụ của các vị thần’
Vốn có rất nhiều thế giới tu luyện khác nhau, hàng ngàn thế giới. Chỉ cần 1 người trong thế giới đó đạt được đỉnh phong, có đủ 7 Thần Cách, có được Thần Vị tọa trấn thì ắt sẽ trở thành thần, được đến Thần Giới. Võ Tổ và Đường Tam cũng có thể là đạt được đỉnh phong mới trở thành thần như thế.
‘Như vậy, Viêm Đế hoàn toàn có thật, mà còn là thần?’
‘Đúng vậy, đến khi con đạt được Đấu Đế, ắt hắn ta sẽ để ý tới con’
‘Thế nếu con trở thành Truyền Kỳ đỉnh phong, chắc chắn sẽ gặp được ông ta’
Câu nói tràn đầy tự tin của Lãnh Mạc khiến Nguyệt My rất vui, nhưng có chút buồn khổ vì căn bệnh của cậu. Nó có thể lấy đi sự sống của cậu trước khi trở thành Đấu Đế, dập tan ước mơ của cậu.
‘Đương nhiên là được! Nếu cố gắng thì trong vòng 10 năm nữa, Truyền Kỳ cấp đối với con chỉ là chuyện nhỏ, hiện giờ hãy tiếp tục tu luyện’
‘Vâng!’
Cô vẫn tiếp tục động viên cho cậu, làm trong lòng cập nổi lên 1 ngọn lửa quyết tâm. 2 canh giờ sau thì cậu đã ngủ, Nguyệt My vẫn đang ngồi trầm tư suy nghĩ việc gì đó, một lúc sau cô biến về trong nạp giới.
Vài ngày sau, A Ngân đã đi tìm Bách triệt thảo như đã nói. Còn về Nguyệt My thì đã chuẩn bị xong những dược liệu thay thế, chỉ cần đợi A Ngân về là có thể luyện dược trị bệnh cho cậu.
Gia Phong nhờ Đông Nghi đến gọi cậu rằng ông đang chờ cậu ở nhà, mau đến đó. Nói xong thì 2 người liền đi đến nhà ông, chính xác hơn là ông đang ở trong lò rèn phía sau nhà.
‘Gia gia, Mạc đệ đến rồi này’
‘Ồ, đến rồi à!’
Ông bước đến, đảo mắt nhìn cậu một lúc.
‘Xin chào tộc trưởng, không biết gọi con có chuyện gì?’
‘À, ta gọi con đến để đưa con Bí Pháp rèn đúc’
‘Hả?!’
Lãnh Mạc ngạc nhiên trước lời của Gia Phong, ông thật sự đưa cho cậu bí pháp rèn đúc. Ông lấy từ trong nạp giới ra một quyển trục cũ kỹ rồi đưa vào tay cậu. Cậu miễn cưỡng nhận nó rồi mở ra xem, trong đó viết rất nhiều chữ, đều liên quan đến việc rèn ra 1 vũ khí trên cấp bậc Đấu Tông. Cậu càng kinh ngạc hơn vì vũ khí cấp bậc Đấu Tông có thể chém giết Đấu Tông, và những cấp bậc khác cũng như vậy.
‘Thấy sao hả tiểu tử? Bí Pháp này, ta đại diện toàn thể tộc người lùn tặng cho con. Bây giờ nó đã là của con rồi’
Nói đến đây Lãnh Mạc không khỏi xúc động vì tình cảm của mọi người đành cho cậu. Cầm quyển Bí Pháp trên tay mà rưng rưng nước mắt, cậu lấy tay áo gạt đi nước mắt rồi ngẩn mặt nhìn Gia Phong.
‘Con hứa với tộc trưởng, cũng như toàn thể người lùn, con sẽ giữ gìn Bí Pháp này và con sẽ trả thù cho mọi người’
‘Ha, ha không cần đến thế đâu, con vui là được rồi!’
Gia Phong cười lớn rồi vỗ vào vai của cậu, Đông Nghi cũng vui lây theo.
‘Thế con chừng nào muốn rèn vũ khí?’
Ông vừa nói dứt câu thì cậu nở 1 nụ cười tự tin mà nhìn ông.
‘Chuyện quan trọng, không sớm cũng muộn. Ngày mai con sẽ rèn ra vũ khí cho chính mình!’