1 đêm trôi qua rất nhanh, thoáng chốc đã thấy sáng sớm tinh mơ, mặt trời mọc lên từ phía đông. Lúc đó cũng là lúc các thành viên và đệ tử trong Bích Ngân Tông thức giấc và chuẩn bị làm những việc của họ cần làm. Nhưng chỉ có duy nhất 2 người lúc này vẫn chưa tỉnh giấc, 2 người đó vẫn còn say giấc nồng bên nhau sau 1 đêm đối với họ là rất dài.
Nằm trên giường, Lãnh Mạc cùng Linh Nhi cả 2 cùng chung 1 chăn 1 gối nằm bên nhau, y phục của 2 người đều vương vãi trên thềm nhà. Dường như cả 2 người đã có 1 buổi tối rất ‘hạnh phúc’ ở bên nhau, và đó cũng là lần thứ 2 họ ở cùng nhau.
Nửa canh giờ lại trôi qua, Lãnh Mạc lúc này mới có chút khẽ động. Đôi mắt giật giật vài cái rồi dần mở ra, lộ đôi đồng tử kim sắc đầy ánh quang. Đôi mắt dần thích ứng với ánh sáng mập mờ, sau khi nhìn rõ được thì thứ hiện ra đầu tiên trước mắt cậu chính là gương mặt đang ngủ say của Linh Nhi. Bất chợt theo phản xạ của bản thân, cậu liền ngồi bật dậy nhìn xung quanh nắm bắt tình hình.
‘Mình và Linh Nhi ngủ chung?! Chuyện gì xảy ra tối qua thế này, tại sao mình không nhớ gì cả?! Y phục…tại sao lại vương vãi trên sàn thế này? Mình đang lõa thể ư!?’
Cảnh tượng trước mắt khiến Lãnh Mạc sốc nặng, trong đầu có vô số câu hỏi hiện lên và không hề có 1 câu trả lời nào cả. Cậu liền nhìn xuống thì thấy y phục trên người đã biến mất, thay vào đó là thân thể da thịt của cậu. Lãnh Mạc cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra tối qua thì ký ức dần dần ùa về 1 cách lạ kỳ. Tất cả những hành động và lời nói của tối qua từ từ hiện lên trong đầu Lãnh Mạc lập tức khiến mặt cậu lúc này đỏ lên lộ vẻ cực kỳ xấu hổ.
‘Ặc, tối qua tôi đã làm gì thế này!! Lãnh Mạc ơi là Lãnh Mạc, mày đã làm gì nhi nữ người ta thế!!’
Gục đầu xuống, cậu không ngừng chửi rủa thầm mình trong miệng, không thể tin được rằng cậu lại có thể trong cơn say lại làm thế. Nếu như lúc này mà Linh Nhi tỉnh dậy thì không biết phải giải thích ra sao, mà còn tệ hơn nữa khi cô đem chuyện này cho mọi người biết. Lúc đó thì mạng sống càng bị đe dọa, chỉ nghĩ đến thôi cũng phải đau cả đầu.
‘Sư phụ, người đâu rồi?! Mau ra giúp đệ tử!!’
Vào lúc dầu sôi lửa bỏng thế này thì Nguyệt My lại không xuất hiện và nói 1 lời nào cả. Mặc cho Lãnh Mạc có kêu gào thế nào cũng vẫn không xuất hiện. Người này rốt cục không biết đang nghĩ gì mà lại cứ thờ ơ với cậu như thế. Không biết Nguyệt My còn xem Lãnh Mạc là đệ tử hay không nữa.
‘Đã sáng rồi sao…..’
Trong lúc Lãnh Mạc đang cuống cuồng vì mọi chuyện xung quanh thì người không nên tỉnh giấc nhất lại bật dậy và cất lên 1 tiếng nói. Cả cơ thể Lãnh Mạc liền bị giọng nói này khiến cho cứng đơ ra không thể cử động. Gương mặt liền trở nên trắng bệch ra, đôi mắt thì đảo liên tục, không muốn hướng đến phía sau. Linh Nhi lúc này đang dụi mắt nên không để ý xung quanh, nhưng khi để ý rồi thì cô liền nhìn thấy bóng lưng của Lãnh Mạc.
‘Lãnh Mạc?! Tại sao tỷ lại ở đây?? Còn y phục đâu mất rồi?!’
Sau khi nhìn thấy Lãnh Mạc thì Linh Nhi cũng cuống cuồng không khác gì cậu lúc đầu, miệng liên tục nói lên những gì trong đầu nghĩ đến. Tay liền đưa đến nắm lấy tấm chăn rồi kéo lên che lại những nơi cần che, nhưng như thế cũng không có tác dụng gì khi tối qua cả 2 đều đã…..
‘Xin lỗi tỷ nhưng đây là phòng của đệ, và đêm qua……’
‘Đêm qua??’
Lãnh Mạc cố không xoay người lại, giữ nguyên tư thế đó mà nói cho Linh Nhi biết 1 điều là đây là phòng của cậu, và câu nói sau thì không thốt ra được, cứ ấp ấp mở mở khiến Linh Nhi trở nên tò mò. Bản thân cô có chút nghi ngờ, cố nhớ lại những chuyện xảy ra vào buổi tối hôm qua thì những ký ức mờ nhạt dần hiện lên trong đầu. Đêm hôm qua cô đã uống rất nhiều rượu và giữa bữa tiệc thì lại rời đi rồi trong vô thức vào phòng Lãnh Mạc, 1 lúc lâu sau thì Lãnh Mạc quay về và cô trong cơn say đã thổ lộ hết tình cảm của mình, sau đó thì lại cùng nhau làm những hành động cực kỳ xấu hổ.
‘A!’
Linh Nhi hét toáng lên 1 tiếng đầy xấu hổ, bàn tay đưa lên che lấy gương mặt đỏ ửng, nhưng như thế cũng không thể che hết sự xấu hổ của bản thân. Lãnh Mạc lúc này nghe tiếng hét của cô liền xoay người lại xem lý do mà cô hét toáng lên thì chỉ thấy Linh Nhi đang lấy tay che gương mặt đỏ ửng của mình.
Lãnh Mạc hiện giờ cũng đã biết được hành động này của Linh Nhi chứng tỏ là cô đã nhớ hết mọi chuyện. Lúc này không thể chối bỏ hay giải thích được điều gì nữa, đành phải phóng lao thì phải theo lao. Nhưng quan trọng là làm sao để theo lao trong tình trạng hiện giờ, Lãnh Mạc chỉ vừa tròn 14 tuổi còn chưa biết nhiều điều thì chịu trách nhiệm kiểu gì a.
‘Đệ xin lỗi!! Thành thật xin lỗi!!’
Sau 1 lúc đấu tranh tư tưởng, Lãnh Mạc lập tức quỳ rạp xuống giường nói ra lời xin lỗi với Linh Nhi. Trong tình trạng này thì không thể nói ra thêm bất cứ điều gì ngoài lời xin lỗi cả, nhưng đã gạo nấu thành cơm rồi thì xin lỗi cũng vô dụng, chỉ có thể đành chấp nhận nó mà thôi. Nhìn thấy Lãnh Mạc làm hành động này Linh Nhi không tránh khỏi việc cảm thấy có lỗi vì người bắt đầu trước việc đó chính là cô. Chính Linh Nhi đã khơi mào cho toàn bộ mọi chuyện đêm qua.
‘Đệ….huynh không cần xin lỗi, là lỗi của muội. Là do đêm qua muội uống quá say nên mới hành động như thế…’
Lấy lại bình tĩnh, Linh Nhi nhấp đôi môi căng mọng của mình ôn nhu nói ra. Lời này lọt vào tai Lãnh Mạc khiến cậu giật bắn cả người, cậu ngẩn đầu nhìn lên thì thấy Linh Nhi đang co người lại, ánh mắt có chút run rẩy, đôi má đỏ ửng lên. Đột nhiên không hiểu vì sao mà trong lòng Lãnh Mạc lại có từng tia hạnh phúc hiện lên khi nghe câu nói ấy của Linh Nhi, cảm giác này cậu chưa từng trải qua, nhưng giờ cậu đã cảm nhận được nó. Bất tri bất giác không nói 1 lời, cậu liền tiến đến phía Linh Nhi khiến nàng ngẩn mặt lên nhìn cậu 1 cách xấu hổ, Lãnh Mạc cười trừ 1 cái rồi vòng tay phải qua ôm lấy nàng vào lòng.
‘Huynh….sẽ chịu trách nhiệm cho việc này cho đến cùng dù cho muội là người mở đầu nó đi chăng nữa. Và không biết, muội có thể cùng huynh vượt qua mọi gian khó trên đại lục này không?’
Nằm trong lòng của cậu, Linh Nhi nghe được câu nói cuối cùng của Lãnh Mạc lập tức làm cho nàng cảm thấy bồi hồi và xúc động. Câu nói ấy chính là câu nói mà vô số nữ nhi đều muốn nghe 1 lần trong đời từ người mà họ yêu. Đột nhiên trên đôi mắt của Linh Nhi xuất hiện vài tia lệ quang do quá xúc động, đôi tay đưa đến nắm lấy thật chặt bàn tay trái của cậu, đôi môi run run như muốn nói điều gì đó nhưng lại trở nên do dự.
‘Tất nhiên là được, muội cũng muốn nói lời này với huynh nhưng muội chỉ sợ mọi người xung quanh bàn tán về chúng ta’
Lúc này Linh Nhi quan quan thư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu khiến cho Lãnh Mạc cảm thấy rất hạnh phúc. Nhưng lời này của nàng lại làm cho cậu có chút bất ngờ, đúng là hiện giờ nếu công khai chuyện này thì đối với cả 2 đều không phải là chuyện tốt. Còn chưa nói đến việc Linh Khởi có đồng ý hay không đi nữa thì bị người khác bàn tán xôn xao thì chưa chắc Linh Nhi có thể chịu được. Nhưng chuyện đó thì Lãnh Mạc không hề sợ hãi, bất cứ ai hay thế lực nào chỉ cần nửa lời bàn tán đến người mà cậu yêu thương thì những kẻ đó chỉ có 1 lựa chọn là đi xuống U Minh Giới 1 chuyến và gặp Diêm La Vương. Với lại khi Linh Nhi nói đến chuyện này, cậu cũng đã suy nghĩ đến 1 việc để chứng minh đôi bên có tình cảm với nhau.
‘Nếu muội do dự về những chuyện đó thì chúng ta hãy lập tức thành thân trước sự chứng kiến của Linh Khởi tỷ và những người khác, như thế là được chứ gì!’
‘Huynh…..!’
Không hề do dự, Lãnh Mạc liền nói ra điều mà bản thân đã suy nghĩ từ lúc nãy cho Linh Nhi biết thì lại nhận được ánh mắt đầy bất ngờ của nàng. Lập tức thành thân? Chuyện này không phải là chuyện nhỏ, làm sao có thể nói là làm ngay được, còn chưa nói đến chuyện thành thân đó có thể làm Linh Khởi sốc nặng. Nhưng trong lòng Linh Nhi lại thật sự muốn như thế, muốn có thể cùng Lãnh Mạc đi trên thảm đỏ, cùng nhau bái đường và cùng nhau sống hết cuộc đời này.
‘3 năm….’
Đột ngột nàng rời khỏi lòng của cậu, ngẩn mặt nhìn lên lộ ra ánh mắt kiên định nhìn hướng đến cậu và nói ra.
‘3 năm? Ý muội là gì?’
Do quá đột ngột nên Lãnh Mạc không thể hiểu được Linh Nhi nói về chuyện gì mà liên quan đến 3 năm. Trong lòng, tò mò trổi dậy, thật sự muốn biết ý nghĩa của câu nói của nàng.
‘Ngốc, có nghĩa là 3 năm sau chúng ta cùng nhau thành thân, lúc đó huynh cũng vừa đủ tuổi để thành thân. Trong khoảng thời gian đó muội sẽ nói mọi chuyện cho tỷ tỷ biết và hãy nhớ là không được ve vãn bất cứ nữ nhi nào a!’
Linh Nhi từ tốn nói ra khiến Lãnh Mạc khá ngạc nhiên, không ngờ rằng nàng muốn 3 năm sau thì sẽ cùng thành thân. Đúng là 3 năm sau là cậu vừa đủ tuổi để thành lập gia thất nhưng như thế thì có chút gấp gáp. Mà dù thế nào thì mọi chuyện Lãnh Mạc cũng sẽ nghe theo Linh nhi mà không phản đối, những gì mà nàng căn dặn lúc nãy cũng sẽ làm theo mà không chần chừ. Cậu liền gật đầu đồng ý với nàng về cái ước hẹn 3 năm này.
‘Được rồi, vậy cũng hãy hứa với huynh 1 chuyện đó là khi huynh đi thì hãy cứ như lúc này. Hãy luôn cười nói vui vẻ với mọi người và bỏ đi cái tính cách lãnh đạm kia, được chứ?’
‘Hừm, đương nhiên là được, muội xin hứa!’
Không 1 chút do dự, Linh Nhi lập tức hứa với Lãnh Mạc 1 cách đầy tự tin. Có câu này của nàng thì cậu cũng đã yên tâm phần nào, đối với Linh Nhi thì Lãnh Mạc chỉ lo duy nhất chuyện đó, và giờ cũng đã được giải quyết. Cậu hướng nhìn đến nàng thì thấy nàng lúc này trông chả khác gì 1 đóa hoa sen tinh khiết lay động lòng người. Không cầm được lòng, Lãnh Mạc chồm người đến 1 nữa ôm lấy Linh Nhi vào lòng.
‘Nương tử ngoan’
‘Lúc này thì chưa phải!!!’