Chuyển ngữ: Mờ Mờ
Ăn sáng xong, Lâm Thù nhận được tin nhắn của Irene, chị kêu anh tìm một chỗ tránh tai mắt của người khác rồi nghe máy. Đúng lúc Jofasa phải đi kiểm tra lần hai, Lâm Thù bèn lên sân thượng trên tầng cao nhất của phòng thí nghiệm sinh học Tulip.
Dự báo thời tiết nói dạo này thời tiết âm u, dưới bầu trời u ám, sân thượng lộng gió càng lạnh lẽo hơn, Lâm Thù hối hận vì không khoác thêm áo lạnh.
“Trước tiên tôi phải nói rõ với cậu, bây giờ công ty dược Viscum đang bị điều tra sát sao, sau này cậu có đi đâu cũng đừng dùng thân phận nhân viên của Viscum nữa. Nếu Đế quốc đã điều tra đến công ty Viscum, vậy cũng chứng minh chúng ta đã bị lộ thông tin rồi, sau cuộc điện thoại này cũng đừng gọi lại cho tôi nữa, đợi tôi chủ động liên lạc với cậu.”
“Cậu không liên lạc được với người ở Senna là vì Lambert, một trong những người phụ trách ở chi nhánh Senna đã bị bắt, sau đó kéo theo rất nhiều hệ lụy, vì thế bọn họ mới trực tiếp cắt đứt liên lạc với cậu. Cậu biết đó, chúng ta không nằm chung một cánh nên bọn họ không thể hoàn toàn tin tưởng cậu.”
“Lambert bị bắt rồi hả?” Lâm Thù không tài nào ngờ được sau khi mình rời khỏi Senna lại xảy ra chuyện như vậy.
“Tình hình cụ thể vẫn chưa rõ, nhưng chúng tôi nghi ngờ chuyện Viscum và những chỗ khác bị điều tra có dính líu tới Lambert, chúng tôi không thể chắc rằng mỗi một người đều trung thành với tổ chức, có người nghi ngờ Lambert đã cấu kết với Chính phủ Đế quốc từ lâu rồi…” Giọng của Irene có chút khó xử, chị không hề muốn nghi ngờ đồng đội của mình, nhưng với tình hình hiện tại thì không thể không nghi ngờ Lambert: “Tạm thời Sigmund vẫn chưa có câu trả lời, dường như đã bỏ mặc Lambert rồi.”
“Tôi không nghĩ Lambert là loại người đó, cậu ta chỉ ăn nói chua ngoa một chút mà thôi.” Lâm Thù nói đỡ cho Lambert một câu, nhưng anh cũng không có lập trường để can thiệp quá nhiều.
“Cậu đừng quan tâm những chuyện này.” Irene nói: “Tôi đã liên lạc với cô bé Flora kia rồi, sẵn tiện… Giúp cậu điều tra ông cụ ở phố Bird, rất may mắn, vì chân bị thương nên ông ấy vẫn luôn ở trong nhà, không bị nhiễm bệnh, đồng thời cũng đã được Chính phủ hỗ trợ.”
Đó là chồng của cụ bà mà anh đã nhờ trông Jofasa ở trong đường ray dưới lòng đất. Cụ bà ấy đã từ chối sử dụng vắc xin để nhờ Lâm Thù giúp đỡ chồng mình, bà ấy không nghĩ cho bản thân mà chỉ mong bạn đời của mình có thể bình an.
May thay ông cụ vẫn còn sống, thậm chí cũng không cần Lâm Thù quay về giúp ông ấy.
Trong cái rủi có cái may, Lâm Thù vẫn thấy tiếc cho bọn họ, nếu như chồng của bà ấy cũng yêu bà ấy sâu đậm, vậy thì người ở lại cũng không được hạnh phúc.
“Nhiệm vụ tiếp theo của cậu vẫn là đưa Jofasa đến Hessel, tôi đã sắp xếp tuyến đường khác cho cậu, mặc dù đi đường vòng sẽ xa hơn, nhưng cũng an toàn hơn.” Irene nói ngắn gọn, sau đó gửi tuyến đường mới cho Lâm Thù: “À phải, đừng ở lại chỗ tiến sĩ Jones lâu quá, anh ta đứng ở phe trung lập, chúng ta đừng chuốc thêm phiền phức cho anh ta.”
“Tôi biết, tiến sĩ rất tốt bụng.” Lâm Thù nói: “Dù sao chị cũng phải cẩn thận đấy.”
“Ừ, mong là lần tới chúng ta liên lạc với nhau, tôi vẫn có thể thoải mái nói giỡn với cậu.”
“Đừng lôi vụ nụ hôn đầu của Jofasa ra nói nữa là được rồi.” Lâm Thù cười gượng, sau đó cúp máy trong tiếng cười của Irene.
…
Jofasa bước ra khỏi máy kiểm tra khổng lồ, tiếng rè của điện từ làm hắn đờ đẫn trong chốc lát, chưa lấy lại tinh thần.
“Tỷ lệ phần trăm mỡ của ngài đã tăng lên rất nhiều.”
Hắn nghe thấy giọng Faigel.
“Cần phải điều chỉnh lại thực đơn của ngài.”
Nhân viên y tế dìu Jofasa dậy, cho hắn ngồi xuống ghế mềm ở bên cạnh.
“Evan…” Jofasa gọi tên của Faigel.
Faigel đóng màn hình số liệu trên tay lại, ngồi xuống trước mặt Jofasa. Y ngắm nghía Jofasa mấy lần, hoàng đế do y tỉ mỉ chăm sóc sau khi rời khỏi hoàng cung cũng không được ăn ngon mặc đẹp như xưa nữa, may mà bề ngoài không khác mấy so với lúc trước. Thứ tăng lên là cân nặng, nhưng không có ai nhìn ra được.
“Sachariah, sao lâu rồi mà ngài không liên lạc với tôi? Tôi biết năng lực phản ứng của ngài, nếu lúc đầu ngài không có cơ hội, không nghĩ ra cách thì còn du di được, nhưng chỉ cần tìm được cách thì với năng lực của mình, ngài hoàn toàn không thiếu cơ hội chạy trốn.”
Giọng nói của y không toát lên chút sắc thái tình cảm nào, nhưng Jofasa lại nghe ra được hàm ý phê bình trong đó.
“Ngài có biết bên ngoài nguy hiểm tới cỡ nào không? Cho dù sức khỏe của ngài đã tốt hơn trước nhiều nhưng vẫn kém xa so với người bình thường.” Giọng Faigel trở nên nghiêm khắc hơn: “Nếu ngài không thể tự bảo vệ mình thì ngài không có quyền được buông thả như vậy.”
Jofasa xoay mặt đi, nhìn về phía bức tường màu trắng, hắn cụp mắt xuống, che khuất con ngươi giống như ngọc ruby.
Faigel không nói nữa, y tháo mắt kính ra, xoa trán.
“Mấy chuyện này đợi khi nào về rồi nói tiếp, ngài cứ dưỡng bệnh cho khỏe đã.”
“Ba ngày sau, tôi giải quyết xong chuyện ở đây thì chúng ta về, không thể để Nghị sự các dời việc giải phẫu của ngài sang năm sau được.”
Jofasa vẫn cụp mắt, bàn tay rũ xuống bên người hơi co lại.
Ba ngày sau, hắn phải theo Faigel về, vậy Lâm Thù thì sao? Faigel sẽ không cho phép bất cứ người nào đe dọa tới mạng sống của hoàng đế còn sống trên đời, chỉ mỗi việc Lâm Thù bắt cóc hắn ra khỏi hoàng cung cũng đủ để liệt anh vào danh sách chờ chết.
Đến cả một con mèo chỉ biết kêu meo meo mà Faigel còn không bỏ qua, chứ nói chi là một con người có sức chiến đấu và tinh thần phản kháng.
Trong phòng im ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng “tích tích” của máy điện tử, hai người bọn họ đều im lặng suốt cả một phút.
Faigel phá vỡ bầu không khí im ắng này, y dùng tay phải mang găng tay vén tóc Jofasa lên, sau đó đặt tay lên má hoàng đế: “Tôi sẽ không giết anh ta.”
Sau đó y nhìn thấy đôi con ngươi đỏ rực ảm đạm của Jofasa hơi sáng lên, bệ hạ tùy hứng của Faigel nhìn y với ánh mắt chờ mong, cánh môi mỏng xinh đẹp hơi nhếch lên: “Evan…”
“Nếu ngài đã thích,” Faigel rút tay về: “Vậy cứ giữ lại đi.”
Faigel chưa bao giờ thốt lên những lời như thế này, Jofasa cứ chần chừ không biết có phải mình đã nghe nhầm rồi không.
“Lý do ngài dễ bị bắt cóc như vậy, ngoại trừ việc canh phòng và bảo vệ trong hoàng cung lỏng lẻo thì có lẽ cũng do ngài còn thiếu một người vệ sĩ thân cận.” Faigel dịu giọng: “Tố chất cơ thể của anh ta rất tốt, cộng với loại thuốc mới được nghiên cứu ra, tỉ lệ đồng hóa thành công cao hơn 95%.”
Vẻ mặt của Jofasa từ le lói hy vọng chuyển thành trống rỗng vô hồn, hắn không khỏi lùi về đằng sau một chút, tựa lưng vào ghế dựa mềm mại.
“Nhờ có vẻ ngoài của ngài mà anh ta rất thích ngài, chuyện này tôi có thể nhìn ra được. Vì thế nếu như trở thành công binh của ngài, độ nguy hại đối với ngài sẽ được giảm xuống ở mức đáng kể, chúng ta có thể dùng những biện pháp khác để giảm độ nguy hại này xuống bằng 0.”
“Chúng ta chưa từng thí nghiệm đồng hóa trên những người có thiện cảm với ngài, nhưng tôi đoán kết quả sẽ rất tốt, anh ta sẽ dễ kiểm soát hơn những công binh khác rất nhiều.”
Faigel nghiêm túc giải thích cho Jofasa nghe, y không hề nói giỡn, cũng không phải chỉ để an ủi Jofasa, mà y đã thực sự suy xét đến việc thực hiện thí nghiệm này.
“Anh ấy sẽ không đồng ý.” Jofasa lắc đầu khẽ.
Hồi trước Lâm Thù bị nhiễm trùng vì trúng đạn, đến lúc sắp chết anh cũng không muốn bị hoàng đế đồng hóa, anh có lý tưởng của mình, hơn nữa còn vô cùng ngoan cố. Jofasa không hiểu lý tưởng của anh, nhưng hắn biết mình không thể thay đổi được suy nghĩ của Lâm Thù.
“Cho nên, ngài phải giao anh ta cho tôi một khoảng thời gian.” Faigel cũng không để ý những chuyện này: “Nhiều lắm là nửa năm, anh ta sẽ trở thành thứ chỉ thuộc về một mình ngài… Ngài thích gọi anh ta là gì thì tùy, nếu cao quý hơn thì có thể gọi là kỵ sĩ.”
Cho dù dùng phương pháp nguyên thủy hay là sức mạnh khoa học kỹ thuật của Đế quốc thì muốn thay đổi tính cách của một người cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Faigel cho rằng mình đã hiểu rõ Jofasa, với một người ngây thơ, chậm tiêu trong tình cảm như hắn thì cái tên mù chữ kia cùng lắm chỉ là một người hắn thích mà thôi, giống như thích đồ ăn, thích đồ chơi, thích thú cưng, thích phim truyền hình.
Chẳng qua lần này thứ hắn thích lại là một con người.
Nhưng còn lâu mới dính dáng đến cái gọi là tình yêu.
Đến cái ngày Jofasa thật sự hiểu được những thứ đó thì Faigel cảm thấy có lẽ mình sẽ không cần bận tâm nhiều như vậy nữa.
“Nhưng mà…” Jofasa loáng thoáng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng hắn lại không nói ra được.
Thật sự thì biện pháp xử lý của Faigel rất hợp lý.
Hắn không muốn Lâm Thù chết, vì thế Faigel giữ Lâm Thù lại; hắn thích Lâm Thù, vì thế Faigel biến Lâm Thù thành thứ thuộc về hắn; Lâm Thù rất bướng bỉnh, vì thế Faigel phải cải tạo anh, như vậy mới làm cho anh ngoan ngoãn đi theo mình.
Như vậy rất hợp lý, thậm chí còn rất hoàn mỹ.
“Sachariah, ngài muốn cái gì thì tôi cũng sẽ cố gắng cho ngài, nhưng ngài không thể được voi đòi tiên.” Faigel lại đeo mắt kính lên, đôi mắt hẹp dài đằng sau thấu kính vô cùng bình tĩnh, còn khác người hơn cả Jofasa: “Nếu ngài có thứ gì đó muốn lấy cho bằng được, thì ngài phải học cách tự đi mà giành lấy.”
“Cứ mãi dựa dẫm vào người khác thì không thể lớn khôn.”
Y đã nhường bước hết mức có thể, nếu như Jofasa còn không chấp nhận, vậy y chỉ có thể giết chết tên phản loạn đã khơi dậy cảm xúc yếu mềm trong Jofasa mà thôi.
Hết chương 43