Chuyển ngữ: Mờ Mờ
“Anh biết nói giỡn quá.” Lâm Thù phì cười, chỉ nghĩ rằng tiến sĩ lấy lệ cho có với mình mà thôi.
Lâm Thù vào được một lát thì tiến sĩ rời khỏi phòng, Lâm Thù đoán y đã mất ngủ nhiều ngày, không chịu nổi nên đi nghỉ ngơi rồi.
Anh báo cáo sơ lại tình hình hiện tại cho Irene biết, tỏ vẻ mình đã được tiến sĩ Jones giúp đỡ, rất an toàn, nhưng bất thình lình mất liên lạc với phe phản loạn ở Senna làm anh hơi lo, không biết bên kia đã xảy ra chuyện gì.
Irene tạm thời không trả lời anh, anh không vội, lại tiếp tục báo cáo với Zemel thêm một lần nữa.
Tin tốt làm người ta bất ngờ đó chính là, dường như Đế quốc đã thay đổi biện pháp xử lý Senna, bắt đầu từ hôm nay đã lần lượt điều động một số lượng lớn nhân viên y tế đến Senna, không biết tiếp theo còn cách giải quyết nào nữa hay không, nhưng vẫn tốt hơn so với việc mặc kệ không lo như lúc trước.
Tối đó anh hỏi mượn nhân viên phòng thí nghiệm một chiếc chăn, sau đó nằm co ro trên sô pha phòng Jofasa ngủ qua đêm.
Anh nghĩ Jofasa rất thiếu cảm giác an toàn, lúc tỉnh lại nhìn thấy anh, nói không chừng hắn sẽ yên tâm hơn nhiều.
Lâm Thù ngủ không sâu giấc, nửa đêm chợt cảm nhận được có người kéo chăn của anh, anh hé mắt, trong căn phòng mờ tối, anh nhìn thấy Jofasa đứng bên cạnh mình, một tay đỡ vai anh, một tay luồn qua khuỷu chân anh, trông có vẻ đang định bế anh lên.
Sau đó Jofasa giữ tư thế này cỡ mười giây, trong lúc đó hình như còn dùng sức nữa, nhưng vẫn hoàn toàn không thể xê dịch được Lâm Thù.
Mình nặng thế cơ à? Lâm Thù vừa dỗi thầm một câu như thế thì đã bị Jofasa kéo tay, suýt nữa là bị lôi tuột xuống đất.
“Rốt cuộc ngài định làm gì?” Lâm Thù vịn tay Jofasa để giữ vững cơ thể, chủ động ngồi dậy.
Jofasa cũng không bất ngờ khi thấy anh đã thức dậy, hắn ngồi thẳng lưng lên rồi giải thích: “Sô pha nhỏ quá, tôi không chui lọt.”
“Trời cũng đâu có lạnh lắm đâu, rốt cuộc ngài sợ lạnh tới cỡ nào vậy.” Lâm Thù lắc đầu, ném chăn sang một bên. Đoạn, anh đẩy Jofasa lên giường, quấn chăn kín mít, sau đó anh cũng chui vào trong chăn.
Jofasa để mặc Lâm Thù ôm hắn, không biết do nhiệt độ của người bên cạnh hay còn nguyên nhân nào khác, hắn cảm thấy ngủ chung với Lâm Thù rất thoải mái.
“Đã qua bao lâu rồi…” Jofasa nói khẽ.
Lâm Thù nhét kỹ mỗi một góc chăn để tránh cho gió lùa vào trong: “Hơn một ngày rồi, ngài còn ngủ được không? Nếu không ngủ được thì để tôi kể chuyện xảy ra sau đó cho ngài nghe.”
Jofasa “Ừm” một tiếng, Lâm Thù bèn kể sơ lại cho Jofasa nghe tất cả những chuyện xảy ra sau khi hắn mất ý thức, bao gồm cả chuyện Pater thay đổi thái độ và muốn giết anh, cùng với chuyện Jofasa chủ động phản đòn trong lúc ngủ say.
Jofasa giải thích đó là phản xạ có điều kiện của hắn đối với những nguy hiểm trực tiếp, nhưng mà hắn rất khó cảm nhận được những mối nguy hiểm gián tiếp.
“Sau đó Irene giới thiệu tôi tới chỗ này, có một vị tiến sĩ tốt bụng đã giúp đỡ chúng ta.” Jofasa thích nằm thẳng, Lâm Thù lại quen nằm nghiêng, tia sáng mờ tỏ hắt vào sườn mặt của Jofasa, miêu tả lại đường nét xinh đẹp của hắn, tự nhiên Lâm Thù lại muốn chạm vào mặt hắn.
“Có gì đó không đúng.” Jofasa im lặng nghe xong, nhắm mắt nghĩ ngợi một lát: “Tôi khỏe lại nhanh quá, điều này rất lạ…”
“Trước đó Lydia đã từng được nghiên cứu ở chỗ này, chắc vì vậy nên tiến sĩ Jones biết khá nhiều chuyện.” Lâm Thù nhắm mắt lại, không nhìn mặt Jofasa nữa: “Nhưng ngài khỏe lại nhanh cũng tốt, chúng ta có thể lên đường sớm, ở lại lâu mắc công làm phiền tiến sĩ.”
Trong căn phòng ngay phía trên phòng Jofasa, vị tiến sĩ mà Lâm Thù nhắc đến đang dựa vào đầu giường, màn hình lớn ở trước mặt y đang chiếu hình ảnh hai con người chung chăn chung gối ở dưới lầu.
Cuộc trò chuyện thì thầm của bọn họ được phóng to gấp mấy lần, mãi đến khi những tiếng xì xào nho nhỏ bị tiếng hít thở đều đều thay thế, cuối cùng tiến sĩ mới nằm xuống, chợp mắt một lát trước khi bình minh lên.
…
Vẫn như mọi ngày, buổi sáng Lâm Thù thức dậy trước, anh đánh thức Jofasa, trong mấy phút chờ Jofasa khởi động máy, anh vào nhà vệ sinh rửa mặt.
“Tôi đi kêu bọn họ chuẩn bị bữa sáng, chắc ngài đói lắm rồi nhỉ.” Lâm Thù vuốt mái tóc ướt nhẹp, nói với Jofasa.
Đúng như anh đoán, Jofasa không thèm ừ hử tiếng nào, ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà, đôi mắt mờ mịt dần dần lấy lại tiêu cự.
Thời tiết càng lạnh thì hắn lại phản ứng càng chậm, giống như đã đến lúc ngủ đông.
Lâm Thù mở cửa, khéo sao đụng phải tiến sĩ đang đi tới, anh vẫy tay chào hỏi người nọ. Thái độ của tiến sĩ vẫn lạnh lùng như ngày hôm qua, hơn nữa không biết tại sao, hôm nay y còn nhìn Lâm Thù với ánh mắt thù hằn dữ dội.
Lâm Thù nghĩ đi nghĩ lại, mình đâu có làm gì sai mà chọc giận người ta đâu nhỉ, nhưng phận ăn nhờ ở đậu, anh vẫn phải giữ nụ cười trên môi, anh lướt qua tiến sĩ, đi xuống cầu thang tìm phòng bếp.
Trong phòng, Jofasa từ từ lấy lại tinh thần, hắn chú ý tới có người ngồi xuống cạnh mình, bèn xoay đầu qua nhìn.
Đập vào mắt là ánh sáng phản quang từ chiếc kính mắt, và gương mặt lúc nào cũng nghiêm túc lạnh lùng, không thích nói nhiều.
Hắn sững sờ cả buổi, sau đó bèn quay mặt đi, kéo chăn lên che kín đầu, rúc cả người vào trong chăn.
Người bên cạnh vén chăn lên, hắn lại túm thật chặt, còn dùng cả sức nặng cơ thể đè dí góc chăn, không muốn cho đối phương có khe hở chui vào.
Người nọ kéo vài cái nhưng không kéo được, một tay rất khó dùng sức, cuối cùng y thở dài, giọng nói khàn khàn xuyên qua lớp chăn bông lọt vào tai Jofasa: “Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, trốn tránh không giải quyết được vấn đề.”
Đống chăn kia nhúc nhích một chút.
“… Mười phút, tự điều chỉnh tâm trạng rồi ra đây.”
Tiếng bước chân vang lên, sau đó biến mất sau cửa.
Jofasa vẫn trốn trong tấm chăn trắng muốt, qua hồi lâu, hắn mới ló đầu ra. Jofasa đã lấy lại bình tĩnh khói cú sốc lúc ban đầu, ngồi quỳ ngẩn ngơ trên giường.
Hắn không thể diễn tả được cảm xúc của mình.
Nhưng hắn không muốn đối mặt với người kia.
Người giám hộ của hắn từ năm hắn lên mười, Evan Faigel.
Hắn hơi sợ Faigel, Faigel không phải là một bậc phụ huynh cưng chiều con cái, y nuông chiều Jofasa ở mức độ lớn nhất có thể, nhưng không đồng nghĩa với việc y sẽ mãi mãi dung túng cho một hoàng đế đang ngày ngày trưởng thành.
Rào cản giữa Jofasa và Faigel xuất hiện lần đầu vào mùa xuân năm hắn 16 tuổi, đó là mùa mà mọi vật thức tỉnh, là khoảng thời gian Jofasa khỏe nhất trong năm, hoàng đế tràn ngập sức sống giống như tất cả mọi vật trong trời xuân tươi đẹp.
Thế là bọn họ chọn khoảng thời gian này để kiểm tra năng lực của hoàng đế.
Nhóc hoàng đế ngây thơ mới vừa thích ứng với các thiết bị cung cấp chất lượng cao lắp ráp vào cơ thể, hắn tỏ vẻ bài xích nghiêm trọng với thí nghiệm. Người giám hộ của hắn phải động viên hắn cả tuần, nghe bảo được ra ngoài đi chơi, hắn dằn lòng không được nên đồng ý phối hợp.
Nơi đó khác xa tưởng tượng của hắn.
Đó là một thành phố bị bỏ hoang, cách đây không lâu vừa được di dời, phần lớn người dân đều bị chuyển đến một thành phố khác, còn dân nghèo thì chạy về vùng quê.
Bọn họ bỏ lại một đống đổ nát còn lởn vởn hơi thở của người sống.
Mà nhiệm vụ của hắn là làm cho thành phố này hoàn toàn chết đi.
Hắn đứng giữa ngã tư đường rộng thênh thang, sau lưng là kho nguyên liệu khổng lồ cung cấp thiết bị. Đứng trước xi măng cốt thép và máy móc kim loại, hắn có vẻ vô cùng nhỏ bé và yếu đuối.
Người nhân viên cuối cùng rời khỏi đó, luồng gió từ máy bay trực thăng cuốn lên lá rụng và tro bụi dưới mặt đất.
Xuôi theo mặt đường, hắn nhìn thẳng về phía trước, đó là vỉa hè, là hàng cây bên đường, là những tòa cao ốc san sát nhau, phần lớn đều không có cửa sổ, khi gió thổi qua sẽ phát ra những tiếng ồ ồ rất đáng sợ.
Hắn là vật sống duy nhất ở đây, mà cũng giống như là thứ bị bỏ lại ở đây, không ai cần đến.
Hắn luôn bài xích việc nhớ lại những chuyện xảy ra vào ngày hôm đó, nhưng thứ hiện ra trong đầu của hắn đó chính là thành phố hoang vu im ắng trước khi thí nghiệm, và “biển cát” khổng lồ lúc kết thúc.
Lúc bị đưa về hắn cứ khóc mãi, khóc đến khàn giọng, đôi mắt đỏ hoe, má cũng nóng ran.
Lúc đầu Faigel còn an ủi hắn, hắn bèn được voi đòi tiên, cho dù thế nào cũng không chịu làm thứ thí nghiệm này nữa. Hắn thấy đau lắm, đầu đau, cả người đều đau, đến cả nội tạng cũng co rút liên hồi, còn có cơn đau phi vật lý làm hắn thấy nghẹt thở.
Khi không phải là con người, hắn sẽ có dáng vẻ như vậy, ngày hôm đó trừ Faigel ra thì không một ai dám tiếp xúc với hắn.
Hắn không thích cảm giác bị người khác xa lánh, cũng không thích cảm giác bị xem như kẻ lạc loài, rõ ràng hắn chỉ là một đứa nhóc bình thường, đáng ra phải có bạn bè, được đi học, được chơi game như những đứa trẻ trong phim truyền hình.
Hắn đã kỳ quặc lắm rồi, hắn đã chấp nhận rất nhiều khiếm khuyết của mình, nhưng hắn không muốn làm một con quái vật bị mọi người sợ hãi. Hắn bằng lòng yên phận làm một con bù nhìn yếu ớt, để đón nhận sự yêu thương săn sóc xuất phát từ đồng cảm và thương hại của mọi người.
Nhưng Faigel nói không được, một Faigel mà từ đó tới giờ luôn suy nghĩ cho hắn lại nói không được.
Khóc cũng không được.
Nói tới đây, Faigel cũng không cho phép hắn khóc. Y nói Sachariah, ngài đã lớn rồi, khóc lóc và được dỗ dành là đặc quyền của trẻ con, ngài không thể là một đứa trẻ mãi được.
Hoàng đế – người vẫn nghĩ mình là trẻ con không chịu nghe, hắn cứ khóc hoài khóc mãi, nếu không chịu hứa với hắn rằng không làm loại thí nghiệm đó nữa thì hắn sẽ không chịu dừng.
Thế là Faigel điều phần lớn những người bên cạnh hắn đi, trừ người bưng thức ăn và thuốc cho hoàng đế thì hoàn toàn không có ai để ý tới bệ hạ của bọn họ nữa.
Khóc la không được chú ý thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa, hắn muốn được yêu thương, nếu đến cả Faigel mà cũng không thích hắn thì hắn phải làm sao đây?
Thế là hắn đành thỏa hiệp.
Sau khi thỏa hiệp, hắn được đền bù, đó là một bé mèo làm bạn với hắn rất lâu.
Chú mèo được đặt tên là 1103 khác với con người, nó luôn đối xử bình đẳng với tất cả mọi người, chỉ cần cho nó sữa bò béo bổ và cá khô ngon lành thì cho dù người nọ có phải là người hay không, nó cũng sẽ phè cái bụng ra cho hắn sờ nó.
Nó thích mình kìa, nó dễ thương quá. Hoàng đế nghĩ.
Có động vật nhỏ thích mình cũng rất tốt.
Hết chương 41