Chuyển ngữ: Mờ Mờ
“Thấy các cậu có lòng thành như vậy, tôi cũng không làm khó các cậu nữa, có một số vật thí nghiệm của bọn tôi đã chạy trốn rồi, nếu các cậu có thể giúp tôi bắt chúng về đây, tôi chấp nhận cung cấp PCCE – 21 cho các cậu.”
Quý bà Daisy hết sức vừa lòng với lời khen của Lâm Thù, thử hỏi có thám tử nào mà không thích suy luận của mình trùng khớp với vụ án chứ?
Lâm Thù thoáng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng anh nhịn không nhắc: “Vậy, xin hỏi chúng tôi phải đi tìm vật thí nghiệm bị thất lạc của bà ở đâu… Là vật sống đúng không? Chính xác thì nó là gì vậy?”
“Phiền các cậu đến công viên Biển Đỏ ở phía Nam thành phố Senna, bắt dùm chúng tôi hai mươi con thỏ răng cưa biến dị.” Quý bà Daisy nói.
Lâm Thù nghiêng đầu: “Gì cơ?”
“Hai mươi con thỏ răng cưa biến dị.” Quý bà Daisy lặp lại.
Lâm Thù ngước lên nhìn đỉnh đầu của quý bà Daisy, không có dấu hỏi màu vàng, anh siết chặt nắm đấm: “Bà đừng nghĩ tôi chưa từng chơi game RPG.”
Bà nghĩ bà là NPC đang đưa ra nhiệm vụ à?! Thỏ răng cưa biến dị gì cơ, lấy đâu ra thứ này, cho dù là vật thí nghiệm thì cũng phải có tên tuổi đàng hoàng chứ. Phòng thí nghiệm của mấy bà ở phía Tây sao tự nhiên lại đến công viên phía Nam vứt đồ làm gì?!
Quý bà Daisy tốt bụng mở máy chiếu của mình lên, cho Lâm Thù xem loài thỏ răng cưa biến dị mà bà nhắc đến: Đó là một loài động vật nhìn giống thỏ, hoặc có lẽ cũng chính là thỏ, nhưng so với thỏ bình thường thì răng của nó lớn hơn rất nhiều, lớn đến nỗi có hơi dị hợm, trên viền răng còn có một vòng răng cưa, giống như có hai cái cưa móc ở trong miệng, nhìn miệng của nó có vẻ rất đau.
Những đặc điểm khác thì cũng gần giống với loài thỏ bình thường, chỉ là chúng có lông màu nâu rất lạ.
Có thật này… Lâm Thù nghẹn trân trối.
“Tuần trước chúng tôi đến công viên Biển Đỏ làm thí nghiệm nên đem theo đám thỏ đó, còn về thí nghiệm cái gì thì chúng tôi không thể tiết lộ được. Sau đó Betty, nhân viên phụ trách bắt thỏ bị dị ứng với lông thỏ, cuối cùng chúng tôi không bắt được con nào.” Quý bà Daisy tiếc nuối thở dài: “Betty tội nghiệp quá.”
Tội nghiệp chỗ nào? Mà sao mấy bà lại kêu một người bị dị ứng lông thỏ đi bắt thỏ vậy? Lâm Thù xoa trán để gân xanh đừng giật lên nữa, anh hỏi: “Nhiệm vụ này có thời hạn… À không, tôi muốn hỏi bà có gấp không?”
“Cố gắng tìm xong trước ngày 5, tất nhiên nếu các cậu xong sớm hơn thì quá tốt, có một vài sinh viên Đại học thực tập ở sở nghiên cứu của bọn tôi phải nhờ vào chúng nó để tốt nghiệp đấy.” Quý bà Daisy là một bà chủ tốt rất quan tâm nhân viên của mình, bà đưa những tư liệu bao gồm sở thích đặc trưng và cách để bắt thỏ răng cưa, cùng với những vấn đề cần lưu ý cho Lâm Thù, lịch sự tiễn hai người ra cửa.
“Có lẽ sắp tới chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác.”
Trước khi tạm biệt, bà ân cần nói với Jofasa.
Jofasa hờ hững nhìn quý bà Daisy, gật đầu nhẹ tỏ vẻ đồng ý, nhìn chẳng khác ông chủ đứng đằng sau công ty dược Viscum.
Bình thường trước mặt Lâm Thù, Jofasa luôn tỏ vẻ ngoan ngoãn và yếu đuối, thỉnh thoảng nghiêm túc lại trở nên lạnh lùng, Lâm Thù không biết rốt cuộc cái nào mới là bộ mặt thật của Jofasa – Tóm lại, chuyện hắn có một trái tim dịu dàng và nhạy cảm là sự thật.
Công chúa ai cũng như vậy.
Một sở nghiên cứu khác có PCCE – 21 do người phương Đông mở, phó giám đốc là người cùng quê với Lâm Thù, giám đốc Kim thì không rõ quốc tịch.
Bọn họ gặp được phó giám đốc Mã ở phòng luyện tập đằng sau, ông cụ này mặc một bộ Đường trang màu trắng, khá lớn tuổi, đang đứng trước một cột gỗ tập võ.
Lâm Thù nghe tiếng binh binh rầm rầm cả buổi, định chạy ra ngoài xem thử có phải mình đi nhầm chỗ rồi không.
“Ồ, cậu là thằng nhóc hôm qua mới đến đúng không?” Phó giám đốc Mã không tập nữa, thích thú đánh giá Lâm Thù, ánh mắt liếc qua liếc lại một vòng, cuối cùng nhìn về phía Jofasa.
“Phải, tôi là người của công ty dược Viscum.” Lâm Thù nói lại yêu cầu ngày hôm qua, sau đó hỏi đối phương có cách nào lấy được PCCE – 21 hay không.
Phó giám đốc Mã không dễ nói chuyện như quý bà Daisy, không trả tiền thì nói móc nói mỉa, còn hỏi anh có thể lấy cổ phần của công ty dược ra trao đổi không.
Lâm Thù nghĩ trong bụng, khoan nói đến chuyện có thể lấy ra trao đổi hay không, mà dù có cho ông thì ông cũng không dám lấy.
Anh đang định trao đổi với phó giám đốc Mã thì Jofasa đứng bên cạnh hóng hớt đột nhiên lên tiếng: “Vừa nãy ông đang đấm bóp cho cái cột gỗ à?”
Phó giám đốc hơi sửng sốt, chỉ chỉ vào mình: “Tôi?”
Jofasa gật đầu.
“Đó là võ thuật! Cái thằng nhóc này chẳng hiểu biết gì cả, võ thuật chú trọng kỹ năng, phải kết hợp cả cương lẫn nhu.” Phó giám đốc Mã vừa nhắc tới sở thích của mình là lập tức mở máy hát, từ tốn nói: “Chỉ cần nắm được kỹ năng này của tôi thì món võ nào cũng phải chịu thua!”
“Thật sao? Tôi không tin.” Jofasa nói.
Phó giám đốc Mã bị hắn khiêu khích, lập tức sửng cồ lên: “Cậu không tin thì cậu đánh thử với tôi đi, nếu đỡ được một đòn của tôi…”
“Tôi không đánh với ông đâu, tôi sợ làm ông bị thương.” Jofasa quay mặt đi.
Lâm Thù suýt nữa cười ra tiếng, anh bụm miệng mình, nhìn Jofasa trêu ông cụ.
“Sao cậu có thể làm tôi bị thương được chứ?” Phó giám đốc Mã khinh thường hất cằm, tất nhiên ông đã tính trong bụng hết rồi, nếu là Lâm Thù cường tráng kia mà nói câu này thì ông còn ráng nhịn xuống, chứ một thằng nhóc ốm yếu như Jofasa thì sao có thể đánh thắng một ông già tập Thái Cực quyền nhiều năm như ông.
Jofasa vẫn bình tĩnh: “Tôi không có tiền mua thuốc cho ông, tôi còn phải mua PCCE – 21 nữa.”
Phó giám đốc Mã nhất thời váng đầu, phán một câu: “Nếu cậu có thể đánh thắng tôi một đòn thì tôi sẽ giảm giá cho các cậu!”
“Giảm bao nhiêu?”
Phó giám đốc sực lấy lại tinh thần, phát hiện ra Jofasa cố tình bẫy mình ở chỗ này, ông thở ra một hơi, lại khinh khỉnh nói: “Tôi có thể mời ngài Kim ra trao đổi lại với các cậu.”
Jofasa nhìn Lâm Thù, Lâm Thù cảm thấy có thể trao đổi với giám đốc là đã tốt lắm rồi, nhưng anh thật sự rất lo cho Jofasa không thắng nổi phó giám đốc Mã.
Hai người này kẻ tám lạng người nửa cân, cũng không biết bọn họ lấy sức ở đâu ra.
“Không còn thuốc cho ngài dùng đâu…” Lâm Thù ghé vào bên tai Jofasa nói nhỏ.
Nói cách khác, nếu Jofasa dùng năng lực phi thường của mình, có xảy ra chuyện thì cũng chưa chắc gì có thể cứu lại được.
Jofasa gật đầu nhẹ, bước lên phía trước một bước.
Câu trả lời của hắn là đồng ý.
Mấy người khác trong sở nghiên cứu cũng lũ lượt kéo đến tụ lại thành vòng tròn, chuẩn bị hóng hớt cuộc chiến có một không hai giữa ông già gân là phó giám đốc Mã và chàng trai trẻ yếu ớt như cậu ấm nhà giàu kia, nhìn tốc độ thuần thục của cả hai thì chuyện thế này rất hiếm khi xảy ra.
“Nhóc con, bịt mặt như thế không lịch sự đâu nhé.” Phó giám đốc Mã thực hiện một động tác trong võ thuật truyền thống, giang hai tay ra, cúi người xuống.
Lâm Thù nhìn một vòng, phát hiện không có camera, trong sở nghiên cứu lại có nhiều nhân viên cao tuổi, chắc cũng không có vấn đề gì. Nếu đánh Thái Cực quyền thì cũng phải tháo khẩu trang ra để hít thở không khí, anh bèn tháo mũ và khẩu trang ra cho Jofasa.
Không phải anh cố tình muốn để Jofasa đánh thắng phó giám đốc Mã, chỉ là lâu lâu Jofasa mới chủ động muốn làm chuyện gì đó, anh không muốn làm hắn mất hứng.
Nếu phó giám đốc Mã đánh hăng quá thì Lâm Thù trực tiếp đè phó giám đốc Mã lại là được rồi.
Vừa thấy mặt Jofasa, phó giám đốc Mã càng tin chắc rằng thằng nhóc này chính là một bình hoa di động ăn không ngồi rồi, càng thấy tự tin chiến thắng hơn. Ông đứng tại chỗ giẫm mấy cái rồi ngoắc ngoắc tay với Jofasa.
Jofasa không khách sáo, chợt bước về phía trước, phó giám đốc Mã vô thức giơ tay lên chặn lại, ngón chân ông chợt nhói lên – Thằng nhóc này chơi ăn gian, dám đạp chân ông!
Trước đó Jofasa đã thấy phó giám đốc Mã mang một đôi giày vải mỏng dính, mặc dù không hiểu mang loại giày này thì có ích lợi gì, nhưng hắn nhanh chóng phân tích ra được sức phòng thủ của đôi giày này gần như bằng 0. Thế là hắn lập tức đưa ra quyết định, giẫm lên chân ông một cái, sau đó mượn sức nặng của cơ thể đánh bại lớp phòng thủ của phó giám đốc Mã.
Hai tay phó giám đốc Mã đang che trước mặt vừa bỏ xuống ôm lấy chân thì nắm đấm trắng nõn của Jofasa đã tấn công vào mắt phải của ông, cú đấm với một trăm phần trăm sức mạnh làm phó giám đốc Mã loạng choạng ngã lăn quay ra đất.
Lâm Thù vội vàng kéo Jofasa lại: “Sao ngài lại đánh vào mặt ông ấy?”
Jofasa nhìn phó giám đốc Mã đang cuộn tròn dưới đất: “Ông ấy cũng đâu có sao đâu.”
“Không phải, xương mặt cứng lắm… Chậc.” Lâm Thù kéo tay Jofasa ra thổi thổi những đốt ngón tay đỏ ửng của hắn: “Trời càng ngày càng lạnh, ngày mai ngài phải mang găng tay vào.”
Jofasa không muốn mang găng tay, hắn hối hận vì đã chơi với ông cụ này rồi.
Phó giám đốc Mã được cả đám người dìu đứng dậy bắt đầu chỉ trích Jofasa gay gắt: “Cái thằng nhóc này chơi ăn gian quá! Đây là cái bẫy! Đồ lừa gạt! Đồ đánh lén! Đánh lén một ông già 69 tuổi như tôi đây mà coi được à? Coi được à? Tôi khuyên cậu đấy thằng nhóc, sống phải biết điều vào!”
Trong cơn tức giận, phó giám đốc Mã dùng cả giọng địa phương để chửi, trình độ tiếng Trung của Jofasa chỉ ở mức bình thường, thật sự không hiểu ông đang nói cái gì, chỉ có thể lặp lại từng âm tiết sau đó hỏi Lâm Thù: “Sống phải biết điều là sao?”
“Ý khuyên ngài nên cố gắng sống cho tốt.” Lâm Thù xoa dịu phó giám đốc Mã đang nã súng liên thanh không chịu giảng hòa, anh nghĩ với tính tình của ông cụ lưu manh này có khi sẽ không chịu giữ lời, bèn dứt khoát kéo khẩu trang của Jofasa lên, chuẩn bị quay về tìm cách hoàn thành nhiệm vụ của quý bà Daisy.
Đám người trong sở nghiên cứu cũng biết điều, chọn hai người ra đi xin lỗi Lâm Thù và Jofasa, nói ông cụ lớn tuổi rồi nên thích ăn vạ.
Lâm Thù xua tay, đang định đi về thì bất thình lình nghe thấy một giọng nói vang lên trên đỉnh đầu: “Lấy đồ cho bọn họ đi.”
Lâm Thù ngước đầu lên, có một người đàn ông mặc áo trắng đang dựa vào lan can lầu hai, mái tóc dài của hắn ta quấn thành một búi sau gáy, phần còn lại khoác hờ lên vai, nhìn mặt mũi chắc là người phương Đông, chỉ là trán hơi góc cạnh một chút. Lúc này người nọ đang cười tủm tỉm nhìn xuống lầu, không biết đã đứng đó bao lâu.
“Ngài Kim?” Nhân viên sở nghiên cứu nói ra thân phận của người kia, ngài Kim nói lại lần nữa, nhân viên lập tức chạy vào phòng nghiên cứu lấy chất chiết xuất mà bọn họ cần.
“Ngài Kim… Chào anh.” Lâm Thù không biết người này có ý đồ gì, chỉ đành lên tiếng chào hỏi đối phương trước.
Anh còn định nói tiếp thì Jofasa đã kéo tay áo anh, Lâm Thù nghiêng đầu qua thấy Jofasa cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Đi mau.”
“Ngài quen hắn ta à?” Lâm Thù hỏi.
Jofasa lắc đầu không nói chuyện.
Chẳng bao lâu sau người nhân viên đi lấy PCCE – 21 đã quay lại, mặc dù Lâm Thù rất để ý tới trạng thái bất thường của Jofasa, nhưng cũng không thể không lấy thuốc. Anh cầm cái hộp, nói cảm ơn với ngài Kim, sau đó bèn hỏi nguyên nhân tại sao hắn ta lại chịu cho bọn họ thuốc.
Ngài Kim cười rộ lên: “Muốn làm quen với một người bạn mới.”
Lâm Thù nắm chặt tay Jofasa, cúi đầu với hắn ta: “Hôm nay chúng tôi còn có việc, để hôm khác sẽ ghé lại cảm ơn anh.”
Nói xong anh cũng không đợi ngài Kim trả lời, cầm đồ lên dẫn Jofasa ra khỏi sở nghiên cứu, chẳng buồn quay mặt lại lấy một lần, người trong sở nghiên cứu cũng không chặn anh lại.
Dường như ngài Kim kia thật sự tốt bụng tặng không đống thuốc này cho bọn họ.
Ra khỏi sở nghiên cứu, đi được một đoạn, Lâm Thù dừng lại hỏi Jofasa: “Ngài Kim kia có vấn đề gì sao?”
“Cái tên đầu củ tỏi đó nhìn tôi rất lâu.” Jofasa hơi giận dỗi nói.
“… Ngài tháo khẩu trang ra thì đa số mọi người đều nhìn chằm chằm ngài.” Tâm trạng thấp thỏm của Lâm Thù cuối cùng cũng bình tĩnh lại, anh kéo vành mũ bóng chày của Jofasa xuống: “Sao ngài cứ hay đặt biệt danh cho người khác vậy?”
Jofasa lắc đầu, hắn đã sớm quen bị người khác nhìn chằm chằm rồi, lúc đầu Lâm Thù cũng hay ngắm nghía gương mặt của hắn đấy thôi, nhưng cái tên đầu củ tỏi đó làm hắn cứ gai người sao đó.
“Ánh mắt của hắn ta… Làm tôi thấy không thoải mái.” Jofasa cố gắng sắp xếp câu cú, nhưng tìm mãi mà không thấy cụm từ diễn tả nào lịch sự hơn, chỉ đành nói thẳng ra: “Ghê tởm lắm.”
Hết chương 31