Chuyển ngữ: Mờ Mờ
Cái bánh kem chanh đầu tiên đã thất bại, Lâm Thù mãi lo nói chuyện với Flora nên quên bỏ chanh vào, những bước tiếp theo thì do không quen cho lắm nên cuối cùng mùi vị thành phẩm chẳng ra làm sao.
Hết cách, Lâm Thù chỉ đành tự ăn cái bánh kem này, sau đó làm lại cái mới cho Jofasa.
Tuy ánh mắt dỗi hờn của Jofasa làm anh như bị kim đâm vào lưng, anh nghĩ chỉ cần mình lơ là một cái thôi là Jofasa sẽ nhào lên giật cái bánh trong tay anh.
Đến khi Lâm Thù làm ra được một cái bánh kem chanh hoàn mỹ thì cũng đã đến giờ cơm, để tránh việc Jofasa không chịu ăn cơm tối, Lâm Thù đành phải cất cái bánh kem chanh này.
Lâm Thù cột tóc lên cho Jofasa, sau đó kêu hắn ngoan ngoãn ngồi trước bàn ăn cơm, còn mình thì ngồi đối diện săn sóc từng li từng tí. Anh cứ cảm thấy, nếu Jofasa không ý thức được mình là người lớn thì chắc bây giờ hắn đã lăn lộn dưới đất khóc la om sòm rồi.
“Lambert bận lắm à?”
Flora ngồi đối diện Lâm Thù và Jofasa, nghe Lâm Thù hỏi vậy, cô lắc đầu: “Anh ấy đi khám bệnh rồi.”
Tầng dưới là phòng khám, tầng trên là chỗ ở của Lambert và Flora, thân phận ngoài sáng của bọn họ là một đôi tình nhân mở phòng khám bệnh. Những thành viên trong tổ chức phản loạn đến đây đưa tin sẽ giả vờ đi khám bệnh.
Cho dù không phải một phòng khám đúng nghĩa, nhưng những trang thiết bị khám chữa bệnh vẫn được sắm sửa đâu ra đấy. Lâm Thù không hiểu tại sao Lambert không tự khám ở nhà mà phải ra ngoài chi cho mắc công, chẳng lẽ khám bệnh không tốn tiền làm hắn ta bứt rứt trong người à?
“Vấn đề tâm lý, chỗ bọn tôi không giải quyết được.” Flora nói.
Ai bảo tuổi trẻ không biết buồn phiền là chi? Nhìn Lambert giống có vấn đề tâm lý chỗ nào? Lâm Thù nghĩ không ra nhưng Lâm Thù không nói.
“Chúng tôi đã thử tìm mua nguyên liệu để điều chế chất ổn định, nhưng anh biết đó, có một số nguyên liệu không dễ tìm.” Trong lúc dùng bữa Flora nhắc đến chuyện quan trọng: “Chỗ tôi có một bản danh sách các sở nghiên cứu ở Senna có thể có nguyên liệu điều chế chất ổn định. Nhưng đa số người ở các sở nghiên cứu này đều nói chuyện bằng tiền – Sẵn tiện nói luôn, dạo này chỗ bọn tôi gặp chút khó khăn về kinh tế. Tóm lại cần có một người đứng ra bàn bạc với bọn họ xem thử còn cách nào khác để lấy được mấy thứ nguyên liệu kia không.”
“Cho nên tôi là người đi hả?” Lâm Thù hỏi.
“Thân phận của tôi với Lambert không tiện cho lắm, những người khác cũng bận, ở đây chỉ có mỗi anh rảnh à.” Flora mà bật chế độ làm việc thì không nể nang ai: “Không cần anh đánh nhau gì cả, chỉ cần đi nói chuyện với bọn họ thôi, ngày mai chúng tôi cho anh sử dụng thiết bị y tế đời mới để giúp anh có thể nhanh chóng khỏe lại.”
Sau đó cô giới thiệu giá cả đắt đỏ và độ khan hiếm của thiết bị y tế đời mới, tuyên bố là mua cho riêng Lâm Thù, đảm bảo chỉ trong ba ngày là có thể giúp anh vứt cây nạng vào xó, chạy nhảy như bay, đi cái vèo lên tầng năm cũng không thấy mệt.
Lâm Thù đang ăn trứng chiên, lòng đỏ nghẹn trong cổ họng, cả buổi sau mới nuốt xuống được: “… Được rồi, lát nữa có chờ cửa được không, tối nay tôi bắt đầu luôn.”
Chất ổn định của Jofasa chỉ còn lại có hai liều, anh không còn thời gian dây dưa nữa, huống chi không biết có đủ nguyên liệu rồi thì phải mất bao lâu mới điều chế được.
Ăn cơm xong anh nhờ Flora chăm sóc Jofasa, sau đó chống cây nạng vội vàng đi tới những sở nghiên cứu có tên trong danh sách để tìm kiếm nguyên liệu. Người làm nghiên cứu không sợ hói đầu, thức đêm là chuyện thường như cơm bữa, thành ra Lâm Thù không sợ bị đuổi về.
Anh dùng tên tuổi mấy năm trước của Irene để bàn bạc với những người này, kết quả đúng như những gì Flora nói. Nguyên liệu bình thường thì dễ xin, chứ những nguyên liệu hơi đắt đỏ một chút thì phần lớn không ai chịu đưa.
Nhất là một thành phần mà anh chẳng thể đọc nổi nguyên cái tên, chất chiết xuất gì đó có tên viết tắt là PCCE – 21, chỉ có hai cơ sở nghiên cứu có thành phần này. Ngặt nỗi đây lại là thành phần quan trọng, nếu có thể lấy được một ít thì bây giờ có thể trực tiếp điều chế mấy liều chất ổn định rồi.
Đêm khuya Lâm Thù khoác sương thu quay về, phòng khám đã đóng cửa. Ngày mai Lambert có việc nên ngủ sớm, chỉ còn lại Flora đang kiểm kê sổ sách và Jofasa ngồi chơi sudoku đợi anh.
“Sao rồi?” Flora hỏi.
“Kiếm được một ít, ngày mai có thể lấy.” Lâm Thù thở dài: “PCCE – 21 rất khó tìm, hai người đang có mặt ở sở nghiên cứu không thể quyết định được, để ngày mai tôi thử nói chuyện với giám đốc của bọn họ xem sao.”
Flora gật đầu tỏ vẻ cô đã đoán trước được tình huống này.
Bọn họ trao đổi sơ sơ một lát sau đó Flora quay về phòng tiếp tục kiểm kê sổ sách, còn mỗi Lâm Thù và Jofasa ở lại phòng khách.
“Ngài biết bọn họ hét giá bao nhiêu không?” Lâm Thù bỏ cây nạng sang một bên, ngồi xuống cạnh Jofasa, cả người đều toát lên sự mỏi mệt: “Hôm nay tôi phải vét sạch túi để mua đống nguyên liệu đó…”
Jofasa không chơi nữa, liếc mắt nhìn Lâm Thù.
Lâm Thù ngồi xụi lơ trên ghế, lẩm bẩm: “Nếu ngài còn lương tâm thì mau nghĩ cách giúp tôi đi, tôi thật sự không nuôi ngài nổi nữa rồi.”
“Đế quốc nuôi nổi.” Jofasa vẫn còn dỗi vì không được ăn bánh kem, thế là chẳng buồn an ủi Lâm Thù chạy ngược chạy xuôi ngoài đường mới về.
“Nuôi nổi thì tôi cũng không trả.” Lâm Thù vừa nghe câu này thì lập tức nhảy dựng lên, một trong những chuyện manh động nhất mà anh từng làm đó là thả Jofasa đi, giống như những gì bọn họ đã nói vào lúc chia tay, chỉ có duy nhất một lần đó thôi.
Anh sẽ không bao giờ thả Jofasa đi nữa.
“Nhìn anh như tướng cướp vậy.” Jofasa đóng xấp sudoku lại, bình luận.
“Cướp được rồi thì là của chúng tôi, ngài nói thế cũng không sai.” Lâm Thù cười cười không để bụng, rõ ràng anh rất mệt, nhưng trở về đây ngồi bên cạnh Jofasa một lát là lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều: “Hồi đó chỗ chúng tôi có một câu thế này, “dù đập nồi bán sắt cũng phải làm cho bằng được”, tương tự như thế, có đập nồi bán sắt thì tôi cũng phải nuôi ngài.”
“Anh là người mang tôi ra khỏi hoàng cung, nuôi tôi cũng là chuyện đương nhiên.” Jofasa cũng chẳng rung động vì những lời dạy bảo của người đi trước để lại.
“Phải phải, đương nhiên rồi.” Lâm Thù không giỡn với Jofasa nữa, anh cột tóc lại cho hắn: “Phải rồi, mấy ngày nay đều là Flora chăm sóc ngài sao?”
Jofasa gật đầu.
Lúc nào Flora bận thì bác sĩ ở tầng dưới sẽ lên phụ, nói chung không thể trông chờ vào Lambert.
“Vậy lúc ngài tắm rửa…” Lâm Thù không nói nữa, anh cảm thấy Lambert không đời nào rộng lượng đến mức bằng lòng cho bạn gái mình nhìn cơ thể trần truồng của một tên đàn ông khác, cho dù Jofasa không biết chút gì về chuyện đó nên chẳng có gì để kiêng dè.
“Chẳng phải anh nói tôi không được cởi đồ trước mặt người khác sao?” Jofasa nghiêng đầu, hắn biết Lâm Thù dặn dò hắn không được cởi đồ lung tung là vì muốn tốt cho hắn, thế nên dù không hiểu lý do thì hắn vẫn nghe lời anh.
Tất nhiên, ngày đầu tiên dọn đến đây là Jofasa đã hiểu rõ chuyện này, vì không mặc đồ nên hắn bị Flora ký đầu, đó là lần đầu tiên hắn bị phụ nữ đánh trong suốt ngần ấy năm, thế nên có ấn tượng rất sâu sắc.
Lâm Thù nghe thấy câu trả lời ngoài dự đoán này thì vỗ vỗ vai Jofasa, trong lòng toát lên niềm vui khi biết con mình đã lớn khôn.
Nhưng vui chả được ba mươi giây thì lại nghe Jofasa bổ sung: “Nhưng tự tắm mệt lắm, tôi không muốn tự tắm.”
Lâm Thù định dạy dỗ hắn không được lười biếng như thế, nhưng chưa kịp lên tiếng thì trong đầu anh lại hiện ra nét mặt buồn thiu của Jofasa trong mấy hôm không có anh chăm sóc, thế là lời dạy bảo lại trở thành câu động viên: “Ráng nhịn thêm chút nhé, mấy hôm nữa tôi khỏe hơn thì sẽ giúp ngài.”
Nếu Jofasa nghe lời như vậy thì cần gì phải làm những chuyện khiến hắn không vui, dù sao yêu cầu của hắn cũng không quá đáng, hắn cũng không thể hòa nhập với xã hội.
Jofasa rửa mặt xong, Lâm Thù đi vào nhà vệ sinh, anh vô cùng kiên quyết từ chối ý tốt muốn giúp đỡ của Jofasa, kinh nghiệm đau khổ lần trước vẫn còn sờ sờ trước mắt, anh muốn bảo vệ thằng em của mình.
Chàng thương binh Lâm Thù bước ra khỏi nhà vệ sinh thì phát hiện Jofasa còn đang đứng trước cửa đợi anh, anh vừa lau tóc vừa hỏi: “Sao ngài còn chưa đi ngủ?”
“Buổi tối lạnh lắm, bọn họ không cho tôi mở máy sưởi.”
Vào thu nhiệt độ xuống thấp, buổi tối càng ngày càng lạnh, khu vực hoạt động của Jofasa trong hoàng cung bốn mùa ấm áp, trên đường tới đây cũng ngủ chung với Lâm Thù. Mãi đến khi lạc lõng một mình hắn mới hiểu được cái cảm giác “mền vải lâu năm lạnh tựa sắt”(*).
(*) Trích từ bài thơ “Bài ca nhà tranh bị gió thu phá” của nhà thơ Đỗ Phủ, bản dịch của Khương Hữu Dụng trong Thơ Đỗ Phủ, NXB Văn học, Hà Nội, 1962.
“Còn chưa tới mùa đông mà, ai lại bật máy sưởi.” Lâm Thù chống nạng đi về phía phòng Jofasa: “Ngủ với tôi sẽ ấm hơn một chút, nếu ngài còn lạnh thì tôi cũng hết cách.
Câu trả lời của Jofasa là về phòng chui vào chăn, vén một góc chăn bông lên rồi vẫy vẫy tay với Lâm Thù.
“May là Lambert ngủ rồi, không thì không biết cậu ta lại nghĩ như nào.” Trong khoảng thời gian này số lần Lâm Thù thở dài còn nhiều hơn mấy năm trước cộng lại, anh trở tay đóng cửa, đi tới sờ lên đệm giường: “Hơi cứng nhỉ, ngài ngủ có khó chịu không?”
Jofasa bỏ góc chăn xuống, ỉu xìu nói: “Tên lùn kia nói tôi phiền quá, không chịu đổi cho tôi.”
Lâm Thù chợt hiểu ra “tên lùn” là biệt danh của Lambert, anh cười phá lên: “Ngài mà gọi như thế trước mặt cậu ta coi chừng cậu ta nhảy dựng lên đánh ngài.”
“Tôi đâu có ngốc vậy.” Jofasa trượt lên một đoạn để chăn không qua vai.
“Ai dạy ngài sống hai mặt thế?” Lâm Thù vén chăn lên nằm xuống bên cạnh Jofasa, theo thói quen duỗi tay ôm eo Jofasa.
Jofasa nghe ra được Lâm Thù nói xấu mình, bèn nhíu mày phản bác: “Anh cũng đặt biệt danh cho tôi, tôi nghe thấy rồi đó.”
“Biệt danh gì?” Lâm Thù tò mò hỏi.
Dường như Jofasa chẳng mấy hài lòng với cái biệt danh này, hắn không chịu nói với Lâm Thù, nhắm mặt lại đi ngủ.
“Được rồi được rồi, ngủ ngon.” Lâm Thù nằm sát vào Jofasa hơn một chút: “Nếu ngày mai trời đẹp thì ra ngoài đi dạo với tôi nhé.”
Lúc nào Jofasa cũng ngủ rất nhanh, Lâm Thù thì lại tận dụng chút tỉnh táo ngắn ngủi để suy nghĩ về những chuyện khác – Anh chắc chắn mình là một tên trai thẳng, nếu muốn trách thì chỉ có thể trách Jofasa quá đẹp. Trong lúc anh bị thương nặng, Jofasa chỉ sờ có mấy cái thôi mà anh đã có phản ứng, nhưng tại sao bình thường ngủ chung thì lại chẳng có chuyện gì?
Chẳng lẽ mình là M à? Cái này cũng không đúng, anh bị thương cũng đâu phải do Jofasa làm.
Đúng là buổi tối mà không đi ngủ thì toàn suy nghĩ những chuyện linh tinh. Lâm Thù lắc đầu, ép mình vứt bỏ những suy nghĩ lung tung kia đi, trước mắt chuyện quan trọng nhất là phải lấy được nguyên liệu điều chế chất ổn định, rồi đưa Jofasa an toàn đến Hessel.
Sau đó.
Sau đó anh sẽ nghỉ ngơi khoảng hai tháng sau hai năm không được nghỉ phép, cứ chọn Hessel làm địa điểm nghỉ phép là được rồi.
Chăm sóc hoàng đế có tính là làm thêm không nhỉ? Làm thêm thì phải có thêm tiền, lần này nhất định phải đòi lương Zemel. Nhận được lương anh sẽ dùng tiền đó đi mua quần áo mới cho Jofasa.
Anh nghĩ hắn mặc áo lông vũ có lông xù xù nhìn sẽ rất dễ thương, nhưng nếu nhìn thần thái và bề ngoài thì áo măng tô dáng ôm hợp với hắn hơn…
Lâm Thù thiếp đi trong mớ suy nghĩ lộn xộn.
Hết chương 29