Chuyển ngữ: Mờ Mờ
Không có gì bất ngờ, lúc Lâm Thù mở cửa phòng hai người kia ra, thứ chào đón anh là hai họng súng đen ngòm, hai ngón trỏ chai sần đặt sẵn trên cò súng, chỉ cần anh làm gì đó khác thường thì sẽ bóp cò ngay lập tức.
Anh giơ tay lên, từ từ bước vào phòng, vẻ mặt của Jofasa ở đằng sau anh nhìn rất tệ, khi thấy đứa bé xui xẻo bị trói trong phòng thì càng khó coi hơn. Lúc kẻ cầm súng ra hiệu đóng cửa, hắn phải dằn lắm mới không đóng sầm cửa lại.
Dù sao đóng sầm cửa lại có khi sẽ làm bọn chúng cướp cò, hắn không dám chơi liều.
“Anh ơi…” Dylan quỳ dưới sàn, khóe mắt rưng rưng, thỉnh thoảng lại sụt sùi, trên người cậu ta đầy vết thương, trông có vẻ đã bị tẩn một trận, khóe môi còn rướm máu.
Mũi súng của người phụ nữ đang chĩa về phía Lâm Thù lập tức dời sang Dylan phiền phức, cô ta gõ lên đầu cậu ta một cái, Dylan lập tức co người lại không dám lên tiếng.
“Thế tại sao các cậu phải nghe lén chúng tôi? Các cậu là ai?” Người đàn ông ngồi trên ghế gỗ, nhìn Lâm Thù một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng nhìn về phía Jofasa.
“Tôi có thể nói cho ông biết, nhưng ông phải thả đứa bé kia ra trước đã, cậu ta không biết gì cả.” Lâm Thù cũng không hoảng loạn: “Tôi nghĩ Liên bang không có truyền thống ngược đãi trẻ con đâu nhỉ?”
Vẻ mặt của người đàn ông hơi thay đổi: “Nói nhăng nói cuội cũng không thể thay đổi được tình hình bây giờ của cậu, nó là em trai cậu à?”
“Ai lại vứt em trai ruột ở một mình rồi đi ở chung với người khác chứ.” Lâm Thù nhìn Jofasa một cái: “Chẳng phải ông bắt đứa bé này để hạn chế hành động của tôi sao, bây giờ tôi đã nghe theo yêu cầu của các ông, không mang vũ khí, hai người cùng đi qua đây, các ông cũng nên cho tôi một câu trả lời chứ nhỉ?”
“Dù sao mới nãy các ông cũng đã tra hỏi đứa nhỏ này, nếu cậu ta biết cái gì thì cậu ta đã trả lời rồi.”
“Lỡ đâu nó là gián điệp do các cậu đào tạo thì sao?” Dường như người đàn ông chẳng hề dao động.
“Gián điệp thì cũng phải xem tố chất, bộ ông không nhìn ra hay sao?” Lâm Thù chậc một tiếng: “Chắc cậu ta cũng đã nói rồi nhỉ, cậu ta được tôi nhặt ở ven đường.”
“Tôi cũng đoán được sơ sơ thân phận của cậu, người của phe phản loạn đúng không?” Người đàn ông hỏi.
Lâm Thù im lặng không lên tiếng, không phải anh không muốn trả lời, mà là không muốn cho Dylan biết quá nhiều.
“Cậu không phủ nhận thì tôi xem như cậu đồng ý.” Người đàn ông cười khẽ: “Tôi có thể thả thằng nhóc này, nhưng tôi có một điều kiện.”
“Cái gì?”
“Nói cho tôi biết thân phận thật sự của người ở bên cạnh cậu, đừng nói dối trước mặt tôi.” Người đàn ông chĩa nòng súng vào Dylan, nụ cười thờ ơ trên gương mặt ông ta cũng nhạt dần: “Không thì thằng nhóc này sẽ đi đời nhà ma.”
Đèn trong khách sạn rất sáng, chiếu sáng cả người Dylan, trong mắt cậu ta tràn ngập sự hoảng sợ và cầu xin. Cậu ta nhìn chằm chằm Lâm Thù, không dám mở miệng không dám nói chuyện, nước mắt giàn giụa khắp cả gương mặt. Cậu ta không biết rốt cuộc Jofasa là ai, cậu ta chỉ biết thông tin về Jofasa có thể cứu mạng cậu ta, một người tốt bụng như Lâm Thù chắc chắn sẽ cứu cậu ta.
Vì Lâm Thù và Jofasa mà cậu ta suýt bị người ta đánh chết, nhưng cậu ta không hề trách Lâm Thù, đây là sự cố ngoài ý muốn, cậu ta hiểu chứ. Cậu ta rộng lượng biết bao nhiêu, Lâm Thù đâu có lý nào lại không cứu một đứa trẻ hiền lành tốt bụng như cậu ta đúng không?
Nhưng một câu nói đơn giản của Lâm Thù lại đập nát hy vọng của cậu ta.
“Tôi không nói được.”
“Anh ơi…?” Dylan ngỡ ngàng nhìn Lâm Thù, cậu ta cứ tưởng mình nghe lầm.
Lâm Thù xoay mặt đi né tránh ánh mắt của Dylan.
“Câu này không tính là nói dối, nhưng cũng không được xem là nói thật.” Người đàn ông chau mày, liếc mắt ra hiệu với cô gái.
Cô ta lập tức bịt miệng Dylan, nắm chặt một ngón tay của cậu ta, dùng sức mạnh khủng khiếp bẻ gãy ngón tay của Dylan, tiếng thét thảm thiết chói tai nuốt ngược xuống lồng ngực gầy yếu của đứa bé.
Dylan đau muốn lồi cả tròng mắt ra, nhưng vẫn bướng bỉnh nhìn chằm chằm vào Lâm Thù.
“Tôi…” Lâm Thù nghe thấy tiếng nghẹn ngào khản đặc của Dylan, anh siết chặt nắm đấm, vẻ bình tĩnh giả tạo trước đó sắp sụp đổ, anh không nỡ nào trơ mắt nhìn một đứa trẻ vị thành niên bị hành hạ ở trước mặt mình.
Ngay lúc anh đang đấu tranh dữ dội trong đầu, Jofasa nhẹ nhàng lên tiếng: “Tôi là một trong những vật thí nghiệm có liên quan đến hạng mục ‘Hoàng Đế’, được cấy gen của hoàng đế, chưa từng xuất hiện phản ứng bài xích rõ rệt. Đế quốc có hơn hai ngàn người được thí nghiệm, nhưng những cá thể còn sống không tới ba trăm người.”
Lâm Thù sững sờ, hai gián điệp của Liên bang cũng ngơ ngác.
“Ra là thế…” Người đàn ông như hiểu ra điều gì đó, chợt cười nói: “Xem ra phe phản loạn của các cậu cũng chỉ là hạng xoàng, bây giờ mà chỉ mới tìm được một cá thể bị hoàng đế đồng hóa.”
“… Tôi chỉ nhận nhiệm vụ áp tải hắn, những thông tin cụ thể thì tôi không rõ lắm.” Tuy Lâm Thù không hiểu Jofasa và người đàn ông này đang nói gì, nhưng anh loáng thoáng nhận ra Jofasa đang giúp mình, thế là anh lập tức bịa theo đó.
Anh không muốn để cho hai người kia biết Jofasa là ai, trước đó người đàn ông này nhắc đến việc ông ta đang điều tra hoàng đế. Nếu như biết hoàng đế đang ở trước mặt mình thì e rằng cho dù Lâm Thù có mời ai ra mặt đi chăng nữa, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt để lấy được bản gốc của hoàng đế như thế này.
Vật thí nghiệm có liên quan đến hoàng đế, nghe có vẻ khá đáng giá, nhưng Jofasa nói có gần ba trăm người, vậy thì hắn cũng bị mất giá kha khá rồi.
“Được, tôi giữ đúng lời hứa thả thằng nhóc này.”
Người đàn ông vừa dứt lời, cô gái kia lập tức thả Dylan ra, đẩy cậu ta về phía cửa.
Dylan lảo đảo ngã quỵ xuống, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía Lâm Thù, người anh trai đối xử tốt với cậu ta bày ra vẻ mặt nghiêm túc, mấp máy môi, cuối cùng chỉ dặn dò cậu ta: “Đi đi, tự tìm cách quay về nhà, đừng nhắc tới bọn anh với bất cứ người nào.”
“Anh ơi…”
“Bây giờ anh không rảnh lo cho em! Đừng gây thêm rắc rối cho anh!” Lâm Thù cảm thấy nếu không nói nặng lời thì có lẽ đứa bé này sẽ không chịu chạy trốn cho nhanh, cứ đứng đây khóc lóc dây dưa, nhỡ đâu bên kia đổi ý thì xong đời.
Quả nhiên Dylan bị giọng điệu nghiêm túc của Lâm Thù dọa sợ chết khiếp, lồm cồm bò dậy, lảo đảo chạy ra ngoài.
Nghe thấy tiếng bước chân của Dylan đi xa dần, cuối cùng Lâm Thù cũng xem như thở phào nhẹ nhõm, anh còn chưa kịp mừng thì người đàn ông kia đã giơ nòng súng lên: “Được rồi, tôi biết người của phe phản loạn lúc nào cũng nói đạo đức kỷ luật này nọ, tôi cũng không mong lấy được tin tức nào có lợi từ miệng của các cậu, tôi chỉ yêu cầu các cậu giữ im lặng mãi mãi.”
“Nếu như ông thật sự muốn ra tay thì đã không nói nhảm với tôi nhiều thế rồi.” Lâm Thù không phải một thằng choai choai bốc đồng mới ra đời, chưa chuẩn bị gì đã đâm đầu vào chỗ chết. Dưới cái nhìn chằm chằm của người đàn ông, Lâm Thù từ từ thò tay vào túi quần, dùng tốc độ không làm cho đối phương cảm thấy nguy hiểm lấy ra một thiết bị cỡ nhỏ, nhẹ nhàng đặt lên bàn.
Đó là một máy chiếu 3D dạng đơn giản.
Đèn đỏ trên chóp sáng lên, trong khoảng không cỡ hai mét ở đằng trước lóe lên ánh đèn neon, từng tia sáng lộn xộn đan xen vào nhau, mấy giây sau tụ lại thành một bóng người.
Đó là một chàng trai mặc đồ vest, ngũ quan hài hòa, gương mặt góc cạnh, mái tóc dài màu bạc hơi xoăn buộc kiểu đuôi ngựa thấp. Trên hình chiếu, anh ta ngồi vắt tréo chân trên ghế xoay, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, bình tĩnh đàm phán với người ngoài.
“Tôi là Zemel Sigmund.” Anh ta cười mỉm, tự giới thiệu mình trước.
“Thủ lĩnh phe phản loạn Sigmund?” Người đàn ông theo bản năng thốt lên.
“Một trong,” Zemel tốt bụng bổ sung thêm: “Ông có thể gọi tôi là Zemel, Sigmund thường được dùng để gọi bố tôi.”
Zemel Sigmund, thủ lĩnh được phe phản loạn đẩy ra làm gương mặt đại diện, biệt danh thân thương là anh hùng đổ vỏ. Anh ta và bố của anh ta là Parker Sigmund thuộc hai phái khác nhau, ở một số phương diện khác, thậm chí là tính cách cũng không hợp nhau. Nhưng cho dù là cánh quân phản loạn bên kia chọc phá hoặc gây ra phiền phức gì cho Đế quốc, thì cuối cùng người đứng ra lên tiếng chịu trách nhiệm cũng chính là Zemel, thế là không ít người ở bên ngoài đều nghĩ rằng thủ lĩnh phe phản loạn chính là Zemel, chứ không biết cái ông già tráo trở Sigmund kia.
Đến cả Lâm Thù lúc nhìn thấy Zemel cũng ngạc nhiên, anh chỉ đơn giản là xin chi viện của phía quân phản loạn, sau đó nhận được tin nhắn từ Zemel là cấp trên của anh, dù như thế thì anh cũng không ngờ rằng Zemel sẽ đích thân đứng ra giải quyết.
Ngày nào anh ta cũng chường mặt ra trước ống kính để đàm phán, riết rồi nghiện trò này luôn à?
“Vậy thì ngài Zemel có gì muốn chỉ bảo?” Giọng của người đàn ông trầm thấp hơn một chút, thái độ với thủ lĩnh của phe phản loạn tất nhiên phải khác với một tên quân phản loạn cỏn con.
“Ôi, tất nhiên là vì cấp dưới trung thành của tôi rồi, đôi bên đều có nhiệm vụ riêng của mình, xảy ra xung đột ở đây không hay cho lắm nhỉ?” Cách nói chuyện của Zemel rất kỳ lạ, cái kiểu kỳ lạ làm người khác cảm thấy rất khó chịu, anh ta cười tít mắt: “Tuy việc cấp dưới tôi nghe lén bí mật của ông không đúng cho lắm, nhưng tôi cảm thấy ông nên cảm ơn anh ấy.”
“Tại sao tôi phải cảm ơn cậu ta?”
“Tất nhiên là vì lời nhắc nhở của anh ấy, suy cho cùng thì anh ấy nghe lén các ông cũng là vì các ông rất đáng nghi.” Zemel nhún vai: “May là người của bọn tôi, nếu như để người của Đế quốc phát hiện ra các ông có vấn đề, vậy thì tiêu rồi.”
Anh ta dừng lại một chút, cúi đầu suy nghĩ rồi chợt nở nụ cười: “Ông cũng không muốn bị Đế quốc phát hiện ra thân phận thật sự của ông đâu nhỉ? Thưa ông Barnett Paras… Hoặc nên nói, quý ngài ‘Dương Hòe’ đến từ Liên bang?”
Người đàn ông vốn đang ngồi trên ghế im lặng đứng dậy, nòng súng vẫn luôn chĩa về phía Lâm Thù chầm chậm buông thõng xuống.
Ông ta thật sự đến từ Liên bang, là gián điệp của Liên bang đã ẩn nấp ở Đế quốc suốt mười năm, biệt danh là ‘Dương Hòe’.
“Vậy ông có muốn tâm sự riêng với tôi không?” Zemel nhoài người về phía trước, ngón tay chống cằm, nở nụ cười tươi tắn: “Nếu như ông không muốn thân phận của mình bị tiết lộ với mọi người, thế lực sau lưng ông bị nhổ tận gốc ngay lập tức… Tôi nghĩ nếu như hai bên đều không ưa gì Đế quốc, vậy chắc sẽ có tiếng nói chung.”
Dương Hòe và Zemel nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng ông ta hít sâu một hơi, thỏa hiệp với phe phản loạn: “Đi ra đi.”
Câu này là nói với Lâm Thù và Jofasa.
Lâm Thù gật đầu nhẹ, nắm tay Jofasa bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Anh tham gia phe phản loạn lâu như thế, đã sớm hiểu được đạo lý không nên cậy mạnh, anh cũng không chiến đấu một mình, có đội ngũ mà không nhờ chi viện thì chỉ có thằng ngu.
Zemel không có mặt ở đây, để anh ta ở lại một mình với Dương Hòe thì cũng không gặp nguy hiểm gì, Lâm Thù rất yên tâm.
“Chúng ta đi tìm Dylan trước đã…” Anh nắm tay Jofasa bước vội trên hành lang, còn chưa nói hết câu thì đã để ý thấy đôi mắt đỏ tươi của Jofasa liếc qua đây, thế là anh nắm chặt tay hắn hơn, bổ sung thêm: “Đưa cậu ta đến bệnh viện khám đã, sau đó tôi sẽ kêu người khác đến đây đón cậu ta, tôi không dẫn theo cậu ta nữa đâu.”
Bấy giờ vẻ mặt của Jofasa mới dịu lại đôi chút.
Lâm Thù xoa cằm, muốn nói gì đó với Jofasa, lại cảm thấy bây giờ không phải lúc, vẫn nên đợi tới khi an toàn mới nói tiếp thì hơn. Dù sao Zemel không phải toàn năng, anh đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc Zemel và Dương Hòe choảng nhau.
Phòng của hai người nằm ở dưới phòng bọn Dương Hòe, Lâm Thù đi thẳng đến phòng Dylan gõ cửa, không ai trả lời, hình như đứa bé này vẫn chưa về.
“Chắc là đến đồn cảnh sát nhờ giúp đỡ rồi… Chúng ta phải đi nhanh hơn.”
Lâm Thù lấy thẻ phòng quay về phòng mình, thật ra trong tình huống khẩn cấp như thế này thì có thể bỏ hết đống hành lý đi, chỉ là chất ổn định của Jofasa thì không thể không đem theo, vì thế vừa vào phòng là Lâm Thù nhìn ngay về phía bàn.
Hộp thuốc đựng chất ổn định nằm ở đó.
Hộp thuốc đựng chất ổn định đáng ra phải nằm ở đó.
Hết chương 20