Editor: Mờ Mờ
“Tôi không có nói giỡn.” Jofasa bổ sung: “Tôi không biết cuộc mua bán của các người có cần phải kiểm tra sức khỏe trước hay không, nhưng tôi mắc bệnh từ nhỏ, phải chữa trị suốt một thời gian dài, từ lâu tiền chữa bệnh của tôi đã vượt gấp mấy lần so với số tiền mà các người đưa ra, sau này chỉ có tăng chứ không có giảm.”
“Các người có thể đổi buôn người thành bắt cóc tống tiền, không có khách hàng nào lại trả giá cao cho một món hàng rởm, nhưng tôi có ý nghĩa đặc biệt với người nhà của tôi, bọn họ sẽ đồng ý chi trả số tiền đó.”
Gã đàn ông trung niên và thằng nhóc mặc hoodie nhìn nhau, không phải bọn họ chưa từng gặp nạn nhân khóc la om sòm nói muốn tự chuộc mình, nhưng vì an toàn nên bọn họ sẽ từ chối hết, cái nghề này nó là như thế, an toàn phải đặt lên hàng đầu.
Song tình huống của Jofasa thì không giống thế, hiếm khi bọn họ lại chần chừ không quyết định như thế này.
“Tôi không thể ngừng thuốc được, nếu không tiêm thuốc trong vòng hai ngày thì sẽ nguy hiểm đến mạng sống. Nếu như không tin thì các người có thể mời bác sĩ đến kiểm tra thử, các người cũng đã thấy rồi đó, cổ và cánh tay của tôi đều chi chít vết kim.” Jofasa ổn định cảm xúc của mình sau đó tiếp tục dụ dỗ: “Cá nhân tôi thì tôi đồng ý trả gấp mười lần số tiền đó để tự cứu lấy mạng sống của mình – Tôi cần phải nhấn mạnh lại một lần nữa, mạng sống của tôi là trên hết, nếu không quay về bên cạnh người nhà của mình thì tôi thật sự sẽ chết.”
“Tôi là người thừa kế duy nhất trong dòng họ, vì cuộc bạo loạn hôm nay nên mới xui xẻo đi lạc khỏi người nhà, số tiền ấy chẳng đáng là gì so với an toàn mạng sống của tôi.”
Jofasa không hề nói dối, chỉ là thay đổi một số khái niệm, hắn đúng thật là người thừa kế duy nhất của dòng họ, tuy rằng đã lên chức; thiếu hụt gen có thể gọi là bệnh bẩm sinh, không có thuốc sẽ chết cũng là nói thật. Còn về “người nhà” của hắn, giá khởi điểm của bọn chúng đưa ra còn chưa bằng chi phí cho một lần giải phẫu của hắn, tốn một chút tiền ít ỏi như thế mà có thể tìm lại được hoàng đế thì thật sự là lời khẩm.
Gã đàn ông trung niên chau mày: “Cậu tên là gì?”
“Sarah Faigel.” Jofasa nhanh chóng trả lời không chút chần chừ, nói ra cái tên đầu tiên mà hắn nghĩ đến: “Bố của tôi là Evan Faigel, ông ấy làm việc trong ban ngành nhà nước, có lẽ các người từng thấy tên của ông ấy trên tivi.”
Thằng nhóc mặc hoodie còn định nói gì đó thì bị gã trung niên vỗ đầu một cái, hai người đi tới quầy bar nhỏ giọng bàn bạc với những người khác.
Theo lý thuyết, cho dù nạn nhân đưa ra con số lớn tới cỡ nào đi nữa thì bọn họ cũng không nhả mối làm ăn này, đây là quy tắc ngầm trong nghề. Một khi có người được cứu ra sau đó để lộ tin tức thì có thể bọn họ sẽ bị diệt sạch tận gốc.
Nhưng nếu như thân phận của Jofasa thật sự đúng như những gì hắn nói, là người thừa kế của một dòng họ quý tộc, bố của hắn còn làm việc trong ban ngành chính trị, vậy thì người nhà của hắn sẽ dùng đủ mọi cách để tìm kiếm tung tích của hắn. Nhỡ đâu Jofasa xảy ra chuyện ở chỗ của bọn họ thì đố ai mà được lợi lộc gì.
Tosa đúng là hỗn tạp thật, nhưng bọn họ vẫn chưa có cái gan lấy thân phận ông trùm ở đây để đối đầu với Đế quốc, huống chi bọn họ còn chả phải là ông trùm.
Gã đàn ông trung niên chấm dứt cuộc thảo luận, bước về phía Jofasa: “Nói số điện thoại của bố cậu cho tôi biết.”
Jofasa báo ra một dãy số dài, dãy số này bao gồm cả mã vùng đặc biệt để tránh người không liên quan gọi nhầm.
Gã đàn ông gọi vào số máy hắn đưa, bên kia bắt máy rất nhanh, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ dịu dàng lễ phép: “Xin chào, tôi là trợ lý của ngài Evan Faigel, bây giờ ngài Evan Faigel đang bận việc, phiền ông gọi lại sau hoặc để lại lời nhắn, tôi sẽ nhắn lại cho ngài ấy.”
Giọng nói máy móc trôi chảy giống như tin nhắn trả lời tự động làm gã đàn ông hơi thắc mắc không biết đây có phải là người thật hay không. Ông ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nghĩ trong bụng chắc quý ngài Evan Faigel đang bận đi tìm đứa con trai bị mất tích của y, thế là ông ta cố tình thay đổi giọng nói, dùng giọng trầm thấp khàn khàn nói: “Nhắn lại với hắn, con trai của hắn đang nằm trong tay tôi, nếu không muốn cậu ta chết thì nghe máy ngay.”
“Ôi trời ạ…” Hiển nhiên nữ trợ lý đã bị cái kiểu nói chuyện này làm sợ hú hồn, cả buổi không biết phải trả lời thế nào.
Gã đàn ông liếc mắt ra dấu cho Jofasa ý bảo hắn nói chuyện, Jofasa chỉ đợi có giây phút này.
“Tôi…”
Rầm —
Một tiếng nổ thật lớn át đi giọng nói của hắn, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về nơi phát ra tiếng động. Chỉ thấy cửa tầng hầm đổ rầm xuống đất, gã đàn ông đứng xa cửa nhất còn chưa kịp thấy rõ tình hình thì giữa trán đã trúng một phát đạn.
Thi thể của gã đàn ông trung niên ngã rạp xuống đất ngay trước mặt Jofasa, máy liên lạc trong tay văng vào tường sau đó tắt ngúm. Người nổ súng đeo một chiếc mặt nạ sơn màu sặc sỡ, anh thoáng khựng lại trong một tích tắc sau đó lập tức nhảy xuống bậc thang ở trước cửa, tiếp tục nổ súng khắp nơi.
Không còn gì để nghi ngờ, người này chính là Lâm Thù.
Mấy tên khác trong phòng bị tiếng súng này đánh thức, cuống cuồng đi lấy vũ khí, không biết do Lâm Thù quá nhanh hay do kỹ năng ngắm bắn của bọn chúng quá tệ, mấy tên lấy súng ra đều bắn hụt, còn chưa bắn hết băng đạn thì đã ngã xuống nằm ngay đơ.
Anh mượn quầy bar và bàn ghế làm chỗ dựa, mỗi một phát bắn ra đều ngắm thẳng vào đầu và tim để bảo đảm mỗi một viên đạn đều là những đòn chết người. Chưa đến một phút mà toàn bộ người trong phòng gần như ngã xuống hết, mấy tên không bị bắn chết thì ôm vết thương ở chỗ hiểm rên rỉ đau đớn, mất hết sức chiến đấu.
“Đừng nhìn.” Lâm Thù đứng dậy từ sau một chiếc ghế, vừa bước vội đến bên cạnh Jofasa vừa bắn một phát vào tên côn đồ đang lồm cồm bò dậy để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Khi chiếc mặt nạ màu sắc sặc sỡ ấy kề sát đến gần mình, Jofasa vô thức lùi về sau một chút, hắn nhìn xuống gã đàn ông trung niên trợn to mắt nằm dưới đất, một lát sau thì quay qua chỗ khác.
“Xin lỗi, chắc ngài sợ lắm đúng không…” Lâm Thù kéo mặt nạ lên giắt súng vào bên hông, vỗ vỗ bả vai của Jofasa: “Tôi sẽ không bỏ mặc ngài không lo.”
Anh mặc kệ tôi đừng lo cho tôi thì tốt hơn. Jofasa siết chặt bàn tay đang để ở sau lưng.
Suýt chút nữa là hắn có thể liên lạc với người ở đế đô rồi, Lâm Thù canh giờ chính xác thật, chính xác đến nỗi làm người ta nghi ngờ không biết có phải anh cố tình hay không.
Lâm Thù vòng hai tay qua eo Jofasa tháo dây thừng cho hắn, anh nghĩ Jofasa im lặng như vậy là do hắn vẫn còn hoảng loạn vì vụ “hỗn chiến” này: “Tôi không ngờ rằng ngài lại gặp phải chuyện như vậy, là sơ sót của tôi.”
Jofasa bị trói rất chặt, lúc tháo dây thừng ra cổ tay vẫn còn vết trói đỏ chót. Lâm Thù giơ cổ tay Jofasa lên bấm bấm, lúc lật qua nhìn thấy vết thương trên mu bàn tay của hắn, anh chậc một tiếng: “Bị thương lúc tháo thiết bị định vị à?”
Sống lưng Jofasa cứng đờ, có cảm giác như làm chuyện xấu bị phát hiện, hắn cúi đầu, trả lời một cách tối nghĩa: “Đau.”
Tỏ vẻ yếu ớt đúng lúc cũng có cái lợi, quả nhiên Lâm Thù không để ý đến lý do hắn bị thương nữa. Anh cởi áo khoác của mình choàng lên người Jofasa, an ủi hắn sau khi ra ngoài sẽ thoa thuốc khử trùng.
Jofasa còn định hỏi anh làm cách nào tìm ra mình, khóe mắt thoáng thấy thằng nhóc mặc hoodie nằm cứng đơ dưới đất lẳng lặng bò dậy, nhặt súng dưới đất lên chĩa về phía bọn họ. Jofasa không còn thời gian để suy nghĩ, bấy giờ hắn muốn chộp lấy cây súng giắt bên eo Lâm Thù.
“Đừng mò lung tung, còn chưa lấy đạn ra, coi chừng súng cướp cò.”
Lâm Thù trở tay ghì cổ tay của Jofasa lại, vờ như thờ ơ nhắc nhở.
Pằng —
Cả người Jofasa nằm gọn trong lồng ngực Lâm Thù, tiếng súng vang lên nhưng hắn lại chẳng thấy đau, hình như không bắn trúng hắn. Song, ngước đầu lên nhìn vẻ mặt của Lâm Thù thì cũng không giống bị trúng đạn, thậm chí còn rảnh thời gian đến an ủi người đang “hoảng loạn” là hắn.
Thì ra người nổ súng không phải là thằng nhóc mặc hoodie, mà người trúng đạn mới là cậu ta.
“Bên ngoài đã sạch sẽ hết rồi, cậu Sarah không sao chứ?”
Lần này người xuất hiện trước cửa là Lydia, cô ta mặc một chiếc váy lụa màu trắng, gấu váy bị xé xuống còn dính máu tươi, nhìn vết máu bắn tung tóe trên đùi cô ta thì có thể thấy đây không phải là máu của Lydia.
Cô ta đã cướp cò súng trước thằng nhóc mặc hoodie, bắn trúng cánh tay của thằng oắt kia, sau đó lại hớn hở bắn một phát vào đầu gối của cậu ta trong tiếng thét gào thảm thiết của thằng nhóc.
“Không có vết thương ngoài da.” Lâm Thù quay đầu lại, dùng cơ thể che khuất tầm mắt của Jofasa: “Em có thể giải quyết nhanh gọn được không? Nghe bọn chúng la không thấy đau tai à?”
“Lúc nào anh cũng hệt như cha thánh, mấy cái thằng khốn này thì có gì đáng mà thương hại? Cho bọn chúng chết dứt khoát như thế thì quá lời cho chúng rồi.” Lydia thổi thổi nòng súng: “Bên ngoài còn có mấy con điếm yểm trợ cho bọn chúng, nếu mà có thời gian thì em đã lôi tử cung của tụi nó ra luôn rồi.”
“Cha thánh” Lâm Thù đã giết chết mười mấy người giơ tay ra dấu cho cô ta: “Chú ý cách ăn nói cho đàng hoàng, có mấy người cũng là bị ép nên bất đắc dĩ phải làm thế, trừng phạt bọn họ là chuyện của Chúa trời, em tiễn bọn họ lên trời là được rồi.”
“Điếm nghĩa là gì?” Jofasa chợt chen vào một câu: “Tôi biết đây là từ dùng để chửi, theo ngữ cảnh thì có lẽ chỉ người hành nghề là phái nữ… Nhưng tôi không phải phụ nữ, vậy tôi hiểu sai rồi sao?”
Lâm Thù lập tức đề phòng: “… Mấy gã buôn người khốn nạn này chửi ngài như vậy sao?”
Jofasa bèn lặp lại những lời khó hiểu mà gã đàn ông trung niên đã nói trước đó, còn chưa kịp nói hết thì Lâm Thù đã vội bịt miệng hắn lại không cho hắn nói tiếp, sau đó quay sang đạp thằng oắt còn đang lăn lộn gào thét: “Sao tụi mày có thể nói mấy lời dơ bẩn như vậy với ngài ấy chứ?”
“Đâu phải tao nói…”
Lâm Thù nào rảnh quan tâm đến những chuyện này, anh nhìn Jofasa một lượt từ trên xuống dưới, để ý thấy quần áo của hắn xốc xếch không kín đáo, bèn hỏi tiếp: “Bọn họ cởi quần áo của ngài sao?”
Đúng là có cởi quần áo, chắc là muốn kiểm tra xem hắn mang theo gì trên người. Bọn chúng đều là trai thẳng, cùng lắm chỉ nhìn xem món hàng bọn chúng bắt về có tì vết nào hay không chứ chẳng thể làm được gì. Song Jofasa lại không hiểu hàm ý của Lâm Thù, hắn chỉ có sao nói vậy mà thôi.
“Đúng vậy.”
Ánh mắt của Lâm Thù chợt tối sầm xuống, anh túm thằng oắt đang run rẩy xin tha lên, mở tủ lạnh cạnh quầy bar ra, ào một tiếng moi hết đồ đạc bên trong ra ngoài, sau đó bẻ quặp tay chân tên này nhét vào tủ lạnh, khóa lại thật chặt.
Máu tươi liên tục ùa ra dưới đáy tủ lạnh, chảy một lát thì từ từ ngừng hẳn.
Lâm Thù tìm khăn giấy lau tay sau đó nói với Lydia và Jofasa: “Đi thôi.”
Lúc nãy Chúa trời nhận nhiều người quá nên chắc hơi bận, với tư cách là đồng minh của chính nghĩa, anh cần phải san sẻ bớt công việc cho Chúa trời.
Hết chương 13