Editor: Mờ Mờ
Cánh cửa ấy mở ra trước mặt Lâm Thù, anh nhìn thấy đèn đuốc rực rỡ xa hoa chiếu sáng toàn bộ sảnh lớn trống trải, thảm trải sàn màu đỏ tươi kéo dài một đường từ chân anh tới bậc thang ngoài mấy chục mét. Anh bò lên từng tầng, lúc đến trước ngai vàng lại giống như một chương nhạc bị ngắt ngang, véo von rồi im bặt.
Sau đó anh nhìn thấy báu vật quan trọng nhất của đất nước này, bọn họ gọi là — “hoàng đế”.
Hoàng đế của bọn họ ngồi trên đệm ngai vàng, một tay chống bên má, khuỷu tay gối lên tay vịn của ghế, đôi chân tùy ý bắt chéo, mái tóc vàng óng rũ xuống ghế ngồi, rồi lại từ ghế ngồi chảy xuôi xuống dưới. Hắn mở đôi mắt màu đỏ tươi nhìn về phía người tới, khóe miệng còn nở nụ cười, nhưng nụ cười ấy nhìn có vẻ vô cùng nguy hiểm, ánh lên niềm vui của kẻ đi săn khi đối mặt với con mồi.
Lâm Thù nghĩ, bọn họ chắc chắn có ý định đẩy cái tên này lên sân khấu, nếu không hoàng đế của bọn họ sẽ không xinh đẹp như vậy.
Người đàn ông tiêu tốn 20% tài nguyên của đất nước này có một gương mặt làm người khác phải tự ti mặc cảm, tuấn tú đến nỗi mỗi một chi tiết nhỏ đều hệt như được dày công chế tạo từ tay nhà nghệ thuật. Thân thể thon dài quanh năm không gặp ánh mặt trời của hắn có đường nét cân đối, cho dù không nhìn thấy cơ bắp mạnh mẽ dẻo dai kia thì vẫn cực kỳ xinh đẹp.
Mà thứ phá hỏng vẻ đẹp này chính là vô số những ống dẫn sau lưng hắn, những ống mềm hoặc mảnh nhỏ hoặc thô to kia chọc thủng chiếc áo khoác mỏng manh duy nhất đang khoác hờ trên người hắn, nối liền với lưng và cánh tay của hoàng đế sau đó biến mất trong bóng tối không được ánh sáng chiếu rọi đằng sau ngai vàng.
Hình ảnh này khiến hoàng đế của bọn họ nhìn như một con quái vật.
“Tôi chưa từng gặp anh.” Anh nghe thấy hoàng đế nói, vị hoàng đế này có khả năng nhìn đâu nhớ đó — điều kiện tiên quyết là hắn phải có đủ tài nguyên cung cấp.
Chuyện này rất bình thường, dù sao đây cũng là lần đầu tiên tôi tận mắt nhìn thấy ngài. Lâm Thù nói thầm trong lòng.
Anh tốn mất nửa năm mới có thể đến đây với sự giúp đỡ của đồng bọn, gặp được vị hoàng đế trốn trong bóng tối của Đế quốc, chỉ có một cơ hội này mà thôi, anh quyết không thể thất bại.
Trong mắt của hoàng đế ánh lên chiếc mặt nạ Lâm Thù đang đeo trên mặt, súng trong tay anh và cả chiếc vali to đùng cao hơn nửa người đằng sau lưng anh.
Hình vẽ trên mặt nạ phác họa ra một gương mặt trừu tượng, hoàng đế nhanh chóng tìm ra được xuất xứ của gương mặt này: trong nền văn minh cũ, một con khỉ phương Đông, dường như là đối tượng được rất nhiều người trẻ tuổi thờ cúng.
Vì sao lại tôn thờ một con khỉ, hắn không hiểu lắm, dù sao hắn cũng chưa từng đọc bản gốc của cuốn tiểu thuyết này, cũng không thể lấy ra đọc liền, hắn tin rằng ngày mai hắn sẽ biết được vì sao.
Cây súng trên tay Lâm Thù thì hắn lại hiểu rất rõ, từ lâu Đế quốc đã ngừng sản xuất súng lục kiểu FU702, tốc độ bắn rất nhanh, có thể một phát bắn thủng phần lớn trang bị bảo vệ mà hiện nay Đế quốc đang sản xuất, khuyết điểm là dung lượng nhỏ nạp đạn lâu. Bây giờ khu vực quân phản loạn chiếm đóng còn có nhà máy sản xuất loại súng ngắn này nữa à.
Vì tiết kiệm tài nguyên nên bọn họ không thể sử dụng nhiều chi phí hơn, phải tiêu tốn nhiều nguyên vật liệu mới có thể chế tạo được súng lục đời mới.
Lâm Thù giơ súng lên nhắm vào hoàng đế, người kia vẫn nhàn nhã ngồi tại chỗ, vẻ mặt như thường.
Pằng —
Đầu đạn nóng bỏng đi cùng với tiếng súng bắn về phía hoàng đế, sau khi Lâm Thù nghe thấy tiếng súng thì ngay lập tức có một âm thanh khác khẽ vang lên, lúc viên đạn nho nhỏ kia chỉ cách hoàng đế còn có ba mét thì bị vật gì đó đẩy ra văng lên tường.
“Anh muốn giết tôi?” Hoàng đế hỏi.
Giọng nói của hắn rất êm tai, là giọng nam từ tính mà bất luận nam nữ già trẻ gì cũng thích, không quá trầm thấp, cũng không khàn khàn thô lỗ, mang theo sức mạnh của kẻ bề trên, lúc hắn nói chuyện với bạn sẽ có loại ảo giác như người trên cao hạ mình với kẻ dưới.
Có lẽ không phải ảo giác.
Sau đó hoàng đế đứng dậy, bàn chân trần trụi của hắn giẫm trên thảm trải sàn, ống dẫn đằng sau bị hoàng đế kéo theo, lúc này hắn nhìn như một con rối cực kỳ tinh xảo.
Tới rồi. Lâm Thù nói thầm một câu, đồng thời bắn ra liên tiếp năm phát đạn, đúng như dự đoán không một phát nào trúng mục tiêu.
Từ đây anh có thể xác định rằng hoàng đế thật sự không yếu ớt như những gì anh đã tưởng tượng, ít nhất lúc có trang bị thì vẫn biết đánh nhau.
Nhưng mà thời gian không còn nhiều nữa. Lâm Thù nhìn đồng hồ, không vội nạp đạn.
Hoàng đế cũng không vội ra tay, hắn không biết trong cái vali đằng sau Lâm Thù có thứ gì, e rằng có thứ gì đó bất ngờ có thể giết hắn chẳng hạn. Hắn hiểu rất rõ tình trạng cơ thể của mình, hắn nhất định phải cẩn thận.
Hoàng đế chầm chậm đi xuống khỏi bậc thang, Lâm Thù vô thức lùi về sau một bước.
Anh cảm nhận được áp lực như thực thể, có sức mạnh vô hình đè lên người anh, bây giờ chỉ là dịu dàng ép anh lùi bước, sau đó có lẽ là xé nát anh ra.
“Trong vali có cái gì?” Hoàng đế hỏi.
Đây là lần đầu tiên Lâm Thù nói chuyện từ lúc đi vào tới giờ, anh thật thà trả lời: “Trống rỗng.”
Hoàng đế không hiểu, hắn không nghĩ ra được vì sao kẻ ám sát này đem một cái vali trống không đến đây để làm gì. Vì thế hắn nghĩ người này đang lừa gạt hắn, kẻ lừa dối hắn đã quá nhiều rồi, tại sao một người xa lạ cũng phải chạy ngàn dặm xa xôi đến đây để gạt hắn?
Đúng, là ngàn dặm xa xôi.
Mái tóc của kẻ ám sát này màu đen, dáng dấp thiên hướng về phương Đông, lại thêm cái mặt nạ kia nữa, rất có thể là người phương Đông. Đế quốc nắm giữ một phần lãnh thổ phương Đông, nhưng không phải toàn bộ, tên này có lẽ không thuộc về Đế quốc. Cầm vũ khí của quân phản loạn, xác suất rất cao anh là quân phản loạn, con số cụ thể thì không đo đạc tính toán được. Phần lớn căn cứ của quân phản loạn đều cách rất xa hoàng cung, cũng không loại trừ khả năng anh sống gần nơi này, gần đây mới bị xúi giục.
Chỉ trong chớp mắt mà hoàng đế đã đưa ra được những kết luận này và hàng loạt những suy nghĩ sâu xa hơn, hắn có thể tiếp tục dòng suy nghĩ song đồng thời cũng không mơ màng ngây người.
“Nhưng trống rỗng chỉ là bây giờ thôi.” Lâm Thù cười cười, nhưng hoàng đế không thấy được.
Toàn bộ đèn đuốc rực rỡ trong sảnh lớn đột ngột tắt ngúm, ở đây đã chuẩn bị phòng hờ, bóng tối chỉ kéo dài không đến một giây đồng hồ, chẳng mấy chốc đèn khẩn cấp trong đại sảnh đã sáng lên.
Lúc ánh đèn lại chiếu sáng gương mặt của hoàng đế, Lâm Thù nhìn thấy một vẻ mặt gần như là ngơ ngác, một lát sau hoàng đế mới sực tỉnh táo lại, bèn cảnh giác nhìn Lâm Thù.
Lâm Thù biết lý do, bởi vì hoàng đế bị ngắt điện rồi, vị hoàng đế đắt tiền này lúc mất đi nguồn cung năng lượng sẽ trở về như người bình thường, không thể cấp tốc suy nghĩ và phân tích, tất nhiên cũng không thể nào tính toán được từ trường xung quanh.
Hoàng đế như một cái máy tinh vi, nguồn điện dự trữ trong người có hạn, một khi ngắt điện thì phải bật chế độ tiết kiệm pin, nếu không mấy phút sau sẽ tắt máy.
“Bên trong có người giúp đỡ anh.” Hoàng đế rút lại nụ cười, hắn vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, kẻ ám sát lẻn vào thì có thể không bị phát hiện, nhưng chỗ của hoàng đế bị cúp điện thì chẳng mấy chốc sẽ có người chạy đến.
Sau ba phút nguồn điện dự phòng sẽ khởi động, cung cấp năng lượng cho máy móc tiếp tục vận hành.
“Tất nhiên, nếu không tôi cũng không thể đến trước mặt ngài, còn có thể an toàn rời đi.” Lâm Thù đã đoán được tương lai của mình, giắt súng vào thắt lưng sau đó đi về phía hoàng đế.
“Tôi cũng không đến nỗi để mặc cho anh điều khiển…” Ánh mắt hoàng đế tối sầm xuống, nhưng hắn chưa kịp nói đến câu thứ hai thì đã ngã xuống từ trên bậc thang.
Ống dẫn sau lưng giúp hắn không bị ngã sóng soài, nhưng loạng choạng khuỵu gối ngã xuống cũng đã đủ nhếch nhác.
“Ừ, thế nên tôi đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi.” Lâm Thù ngồi xổm xuống nâng cánh tay cánh tay của hoàng đế lên nhìn vào đôi mắt giống như hồng ngọc của hắn: “Chất ổn định lần trước ngài tiêm là giả.”
Hoàng đế bị khiếm khuyết gien rất nặng, bắt đầu từ lúc hắn được hoàn thành thì cứ cách một khoảng thời gian là hắn phải tiêm thuốc để duy trì ổn định. Nhưng trong tình huống bình thường hắn có thể cảm nhận được thuốc có gây hại với hắn hay không, song, lần trước hắn tiêm thuốc vào lại không cảm nhận được gì cả.
Đoán được thắc mắc của hoàng đế, Lâm Thù chủ động giải thích: “Bởi vì bọn tôi không đổi thành thuốc độc, đó chỉ là dịch dinh dưỡng bình thường mà thôi.”
Lâm Thù vừa nói vừa đi tới rút ống dẫn phía sau hoàng đế, mỗi lần rút ra là để lại một lỗ kim.
Bọn họ tính toán rất chính xác, nếu hoàng đế không tiêm chất ổn định thì sau 72 tiếng sẽ gặp sự cố, đúng giờ đúng giấc hệt như một cái máy. Chức năng gan, phổi của hắn rất yếu, nơi đầu tiên bị ảnh hưởng chính là hai bộ phận này, mà lần trước lúc hoàng đế tiêm chất ổn định thật vào chính là 72 tiếng trước.
Hoàng đế giơ tay đẩy Lâm Thù ra nhưng lại không có chút sức nào, cơn đau đầu và khó thở dữ dội cùng lúc quấy rầy hắn. Hắn cảm thấy phổi mình thoáng nhói đau, tim đập rất nhanh, đại não bắt đầu thiếu ô-xi, tiếp tục như thế hắn rất dễ bị tổn thương não.
“Đừng lộn xộn.” Lâm Thù rút ống dẫn cuối cùng trên người hoàng đế ra, lấy một ống thuốc tiêm từ trong túi áo ra tiêm vào cổ hoàng đế.
Những đau đớn khó thể diễn tả bằng lời kia theo sự lan truyền của thuốc trong cơ thể dần dần rút đi. Hơi thở của hoàng đế dần bình thường trở lại nhưng đầu mỗi lúc một choáng.
Lâm Thù đón lấy cơ thể ngã xuống của hoàng đế, anh khuỵu gối bế thốc người lên đi về cạnh chiếc vali mà hoàng đế tò mò kia. Vừa ôm một người vừa khó khăn mở vali ra bỏ hoàng đế vào trong đó.
Trong vali có rất nhiều đồ đạc nhìn như máy móc y khoa, Lâm Thù dựa theo cách đồng bọn trong đội quân phản loạn dạy anh cố định hoàng đế lại, đeo mặt nạ ô-xi cho hoàng đế, sau khi chạy thử tất cả máy móc bảo đảm có thể hoạt động thì Lâm Thù đứng dậy, trước khi đóng vali lại anh còn liếc nhìn vị hoàng đế mình chuẩn bị cuỗm đi.
Hoàng đế im lặng cuộn tròn trong vali, mặt nạ ô-xi và sương mờ che khuất phân nửa gương mặt hắn cũng không ảnh hưởng đến việc Lâm Thù đặt cho hắn danh hiệu “Người đẹp say giấc”.
Lâm Thù cúi người nhét phần tóc dài bị rơi ra ngoài của hắn vào vali, để mái tóc vàng của hắn phủ kín lấy bản thân đang say giấc. Sau khi đóng vali lại, tất cả đều dựa theo kế hoạch tiến hành.
Anh trộm mất báu vật quý giá nhất của Đế quốc.
Anh trộm mất hoàng đế của Đế quốc.
18 tiếng sau, anh lại cập nhật thêm kiến thức mới cho mình.
Sachariah Jofasa, viết là hoàng đế, đọc là công chúa.
Hết chương 1