11.
Cuối cùng tôi và Bùi Sơ Hoàn cũng đi tới hoàn cảnh khó xử như thế này.
Lúc Kỳ An khám mắt cho tôi, tâm trạng của tôi bình lặng như mặt hồ.
“Cô Bạch, không nên quá bi quan. Nếu có giác mạc phù hợp thì khả năng phục hồi là rất lớn.”
“Cảm ơn bác sĩ Kỳ.”
Tôi cũng không phải không biết rất nhiều người mất đi ánh sáng đợi cả đời cũng không có cơ hội hồi phục.
Có lẽ Kỳ An đã gặp rất nhiều người giống tôi nên anh ta rất thấu hiểu tâm trạng của bệnh nhân, không bao giờ thể hiện dù là một chút thương hại.
Tôi mò mẫm mở nắp chiếc piano trước cửa sổ. Từ lúc bị mù, tôi không còn động đến nó nữa.
Tôi chạm vào những phím đàn, đánh một đoạn nhạc dựa trên ký ức, nhưng lại đánh sai mất một vài âm.
“Khúc minuet của Johann Sebastian Bach(1), tôi đã từng nghe thấy trên đường phố ở Đức, so với cô Bạch thì không thể hay bằng.”
Không biết Kỳ An đã đi đến phía sau tôi từ khi nào.
Tôi mỉm cười. Trước đây cũng có một người, dù cho tôi đánh tệ như thế nào cũng sẵn sàng khen ngợi.
Thời cấp ba, khi bắt đầu thích đánh đàn, tôi chỉ biết chơi những bài đơn giản nhất.
Khi khúc “Ngôi sao nhỏ” vừa kết thúc, ngoài cửa sổ có một chàng thiếu niên chống cằm, cười to.
“Bạn học, cậu đánh đàn không tệ!”
Hắn là thính giả duy nhất của tôi, Bùi Sơ Hoàn.
Trong trường, có rất nhiều lời bàn tán sôi nổi về hắn.
Ngoại hình đẹp, gia cảnh tốt, nhưng có rất ít người dám tiếp cận hắn. Có tin đồn hắn đánh nhau, hút thuốc, thu tiền bảo kê. Chỉ có tôi thấy hắn đòi “tiền bảo kê” trả lại cho một đứa trẻ gầy gò.
“Chậc, vài đồng tiền này mà cũng có người cướp.”
Hắn đánh nhau là vì muốn dạy dỗ những kẻ đã b.ạ.o h.à.n.h mèo, nhưng không bao giờ hắn giải thích.
(1): một nhạc sĩ người Đức
12.
Tuy nhiên, chuyện hút thuốc là thật.
Tôi nói với hắn: “Bùi Sơ Hoàn, hút thuốc không tốt.”
Vừa thấy tôi, hắn lập tức dập thuốc.
“Sao, cậu biết tôi là ai à? Tên tôi nổi tiếng vậy sao?”
Tôi gật đầu: “Biết.”
“Còn cậu? Cậu tên là gì?”
Đây không phải lần đầu tiên hắn hỏi tên tôi. Lần nhìn thấy hắn “thu phí bảo kê”, hắn cũng hỏi: “Này, tên là gì?”
Tôi vẫn không nói cho hắn biết.
Lúc đó đang trong mùa đại dịch, ở trước mặt hắn tôi luôn đeo khẩu trang. Chỉ cần tôi trốn trong đám đông, hắn sẽ không tìm ra tôi.
Vì tin đồn về cái tên Bạch Lạc Tinh trong trường còn khó nghe hơn cả hắn, tôi không muốn để lộ danh tính. Hắn càng hiếu kì, tôi càng muốn chạy trốn.
Cho đến một lần, nghe thấy có tiếng đánh nhau trên sân thượng, tôi thấy Bùi Sơ Hoàn yếu thế, bèn không ngần ngại lao tới chắn trước mặt hắn.
Một cây gậy đập thẳng vào lưng tôi. Tôi đau đến nỗi nước mắt ứa ra.
Bùi Sơ Hoàn nổi khùng lên như một con sư tử, chỉ vài ba động tác là có thể hạ gục được tất cả chúng.
Hắn hoảng loạn ôm lấy tôi, từ trước tới nay tôi chưa thấy hắn có biểu cảm như vậy.
Hắn không dám chạm vào vết thương của tôi, muốn cởi khẩu trang ra nhưng bị tôi ngăn lại.
“Bị dị ứng, xấu lắm.”
Đây đương nhiên là lời nói dối.
Tôi vẫn không dám làm quen với hắn.
Bùi Sơ Hoàn chửi một câu tục tĩu, nói: “Đã là lúc nào rồi còn nghĩ đến mấy chuyện đó!”
Hắn bế tôi đến phòng y tế, phát hiện ra lưng tôi không chỉ có vết gậy đánh mà còn bị thứ gì đó rạch lên.
Bác sĩ nói có thể để lại sẹo.
Khi vết thương được khâu, tôi bám vào tay hắn, thấy hắn còn run hơn cả tôi.
13.
Sau đó, hắn đột nhiên tự ti nói với tôi: “Thì ra những gì bọn họ nói là thật, ở cạnh tôi sẽ bị xui xẻo.”
Lúc đó, tôi cảm thấy đau lòng thay Bùi Sơ Hoàn.
Đối với sự khủng khiếp của lời đồn, tôi còn hiểu rõ hơn hắn, càng chìm sâu hơn hắn.
Về sau, Bùi Sơ Hoàn cũng bắt đầu né tránh tôi. Một thời gian dài chúng tôi không gặp nhau.
Lần cuối cùng của thời niên thiếu gặp Bùi Sơ Hoàn cũng là tại phòng đàn.
Lúc đó, tôi đã biết đánh rất nhiều bản nhạc, nhưng hắn đột nhiên xuất hiện, hỏi tôi có thể một lần nữa đàn cho hắn nghe khúc Ngôi sao nhỏ không.
Tôi đã đồng ý.
Lần này tôi không đàn sai, nhưng ngón tay lại khẽ run lên.
Hắn khen tôi có nhiều tiến bộ.
Có lẽ sắp tốt nghiệp nên tôi đột nhiên có dũng khí nói với hắn rằng đợi thi đại học xong, tôi sẽ cho hắn biết hết mọi chuyện.
Bùi Sơ Hoàn gõ vào trán tôi, nói: “Được.”
Nhưng sau đó, hắn bỗng nhiên biến mất.
Không một lời báo trước, rốt cuộc hắn cũng biến mất khỏi thế giới của tôi.
Ngay cả chiếc kẹp tóc hắn tặng cũng bị tôi làm mất.
Giống như chưa từng có người đó xuất hiện bên cạnh tôi.
Tôi lại âm thầm thích hắn nhiều năm…
Cho tới năm năm sau, một lần nữa tôi lại gặp hắn trên thương trường.
Hắn không có quá nhiều thay đổi, chẳng qua ngày càng đẹp trai hơn.
Ánh mắt của hắn cũng không còn hăng hái như xưa nữa.
Qua giới thiệu của người lớn, hắn bắt tay tôi với vẻ lịch sự mà xa cách.
“Chào cô Bạch.”
Hắn cuối cùng đã biết tên của tôi, nhưng không nhận ra tôi chính là cô gái nhút nhát ngày xưa.
Hoặc là, hắn đã không còn nhớ đến cô gái đó nữa rồi…