Bùi Sơ Hoàn không tự nguyện cưới tôi.
Do áp lực từ phía gia đình, hắn không tiện từ chối nên mới qua lại với tôi một thời gian dài.
Kế hoạch kết hôn của chúng tôi thực chất chỉ là quan hệ hợp tác, đôi bên cùng có lợi.
Chỉ mình tôi đơn phương, âm thầm thích hắn.
Hôm đó hắn nói với tôi: “Chúng ta không nên ràng buộc với nhau. Tôi không muốn sau này bị khó xử.”
Tôi cũng không muốn bị khó xử, vì thế đồng ý lập một bản hợp đồng trước hôn nhân.
Nhưng lúc tai nạn xe xảy ra, tôi bổ nhào về phía hắn theo bản năng.
Những mảnh kính cửa sổ vỡ bắn vào mắt tôi. Từ đó trở đi, tôi sống trong bóng tối vô biên.
2.
Hôm nay đã là tuần thứ hai kể từ khi tôi bị mù.
Khóc cũng đã khóc, nổi điên cũng đã nổi điên, tôi trở nên chết lặng.
Lúc đầu, Bùi Sơ Hoàn sẽ ôm lấy tôi lúc tôi suy sụp, rất lâu rất lâu.
“Bạch Lạc Tinh, tất cả rồi sẽ ổn thôi.”
“Tôi sẽ tìm cho em bác sĩ tốt nhất...”
Sau đó, khi trong phòng bệnh chỉ có hai chúng tôi, hắn đứng bên cạnh, khó hiểu hỏi tôi: “Tại sao phải cứu tôi?”
Không chỉ bị mù, trong lúc bảo vệ hắn, toàn thân tôi còn bị thương rất nghiêm trọng.
Tuy không nhìn thấy biểu cảm của hắn, nhưng tôi biết hắn đã rất khó xử.
Hắn khó xử vì cảm thấy nợ tôi.
Không biết hắn đứng đó bao lâu, chỉ biết lâu đến nỗi hai tay ôm gối của tôi bắt đầu tê cứng.
Hắn chậm rãi nói: “Bạch Lạc Tinh, chúng ta kết hôn đi.”
3.
Tôi ngẩng đầu, nhìn vào bóng tối vô tận, nhếch khóe môi: “Bùi Sơ Hoàn, anh không muốn cưới em.”
Đã lâu không nói chuyện, giọng nói của tôi trở nên khản đặc khó nghe.
Hắn tiến lên hai bước, ngồi xuống mép giường.
Vài giây sau, hắn nắm lấy tay tôi.
“Đừng nghĩ nhiều.”
Tôi rút tay lại.
“Bùi Sơ Hoàn, trong lòng anh chắc là đang trách em nhỉ?”
Trách tôi đã đổi lấy đôi mắt để trói buộc hắn.
Hắn trả lời tôi bằng một khoảng im lặng rất dài.
Tôi muốn đuổi hắn đi, nói với hắn rằng tôi không cần sự thương hại.
Hắn lại nói: “Tôi đã thấy chiếc váy cưới em đăng trên vòng bạn bè. Tôi mua nó cho em rồi.”
“Đợi em xuất viện, tôi sẽ đưa em đi thử váy, được không?”
Vào khoảnh khắc ấy, có thứ gì đó trong đầu tôi ầm ầm sụp đổ.
Hình ảnh chiếc váy cưới ấy như hiện ra trước mắt tôi, thiêng liêng biết bao, đẹp đẽ biết bao.
Đã vô số lần tôi mơ tưởng tới việc được mặc nó, gả cho Bùi Sơ Hoàn.
4.
Cho đến khi Bùi Sơ Hoàn đưa chiếc váy cưới đến trước mặt tôi, nắm tay tôi đặt lên nó.
Chiếc váy bồng bềnh và mềm mại như một đám mây vậy.
Tôi không thể quan tâm đến bất kì điều gì nữa rồi.
Đám cưới diễn ra rất vội vàng, đây là điều đương nhiên.
Có người chế giễu rằng cậu ấm họ Bùi là người đa tình. Con gái nhà họ Bạch mù rồi, thế mà hắn lại dời lịch cưới sang ngày sớm hơn. Cũng có người nói không cưới không được, dù sao đây cũng là ân huệ.
Tôi cố gắng giả vờ không quan tâm nhưng bàn tay giấu trong váy đã run rẩy từ lâu.
Bùi Sơ Hoàn đứng phía sau đeo mạng che mặt cho tôi và mô tả trang phục, đầu tóc của tôi hôm nay để tôi hình dung được. Tôi không nhìn thấy gì nhưng có thể nghe thấy hắn đang phân tâm.
Tôi hỏi hắn: “Anh có hối hận không?”
Hai tay hắn dừng lại một chút, chỉ bâng quơ nói: “Sắp vào lễ đường rồi.”
Hắn đỡ tôi bước lên bậc thang, đi rất chậm theo bước chân tôi.
Tuy không nhìn thấy nhưng tôi có thể cảm nhận được những cánh hoa đang bay trong không trung, có thể tưởng tượng ra hình ảnh Bùi Sơ Hoàn mặc âu phục, vô cùng tuấn tú.
Vào giây phút đó, tôi thậm chí có thể bỏ qua sự thật hắn không yêu tôi để cảm nhận niềm hạnh phúc.
Nếu đây là một giấc mộng, xin hãy trôi qua chậm một chút, chậm hơn chút nữa thôi.
Tôi nghĩ sau khi gả cho hắn, tôi sẽ hỏi rằng hắn có nhớ rất lâu trước đây, chúng tôi từng quen biết hay không.
Và nói với hắn, thật ra tôi đã thích hắn từ rất nhiều năm rồi…