Sau đó Lý Sa dứt khoát đệ đơn ly hôn.
Lâm Thần Viễn và Khang Kiện bị vây khốn trong cơn bão ngoại tình đồng giới thì sao?
Về Lâm Thần Viễn, sau ngày Lý Sa đến gây chuyện, Lâm Thần Viễn quay ra đâm ngược lại Khang Kiện, cậu không muốn đắc tội với Lý Sa. Từ sau lần Khang Kiện đối xử thô bạo ở câu lạc bộ, Lâm Thần Viễn đột nhiên tỉnh táo trước những lời đường mật giả dối cũng như thấy rõ sự thật là Khang Kiện không hề có tình cảm chân thành với mình. Sau này lỡ mà hai người bị tố giác, chẳng cần suy nghĩ cũng biết nhất định Khang Kiện sẽ không đứng ở bên cạnh ủng hộ cậu. Cứ nhìn hắn ta kiếm hơn 20 triệu nhưng chần chừ chối đông chối tây tiếc rẻ mua phòng cho cậu, là Lâm Thần Viễn càng cảm thấy mối nghi ngờ của mình chính xác.
Vì thế từ ngày đó, Lâm Thần Viễn bắt đầu âm thầm chuẩn bị một số bức ảnh ‘đặc biệt’ khi ở cùng Khang Kiện, mục đích chính là ngụy tạo thành người bị hại, nếu không nhỡ mọi chuyện vỡ lở, chỉ e cậu sẽ bị Khang Kiện hất cẳng trước tiên, sau đó là phải hứng chịu kết cục bi thảm từ sự trả thù của Lý Minh và Lý Sa, như thế thật không đáng.
Vậy nên trong quá trình thực hiện, Lâm Thần Viễn không có bất cứ sự chột dạ nào. Thậm chí ngay hôm xảy ra sự việc, Lâm Thần Viễn còn đi theo hai đồng chí công an đến cục cảnh sát lấy lời khai, cũng tiện thể tố cáo Khang Kiện tội đe dọa và hãm hiếp mình.
Khang Kiện chỉ cười khẩy trước diễn biến của câu chuyện!!
Ai ngu mà tin vào câu chuyện bịa đặt vô căn cứ ấy chứ!
Nhìn Lâm Thần Viễn đi theo cảnh sát, Khang Kiện chỉ cười khẩy, không hề lo lắng mình sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Khang Kiện biết Lâm Thần Viễn cắn ngược chủ yếu vì sợ thế lực của Lý Minh! Nhưng muốn tố cáo hắn tội đe dọa?! Uy hiếp?! Hay cưỡng bức ư?! Khang Kiện tự tin Lâm Thần Viễn không có chứng cứ!! Còn vẫn muốn tố cáo, cho tố cáo!! Hắn sẽ thuê luật sư giỏi nhất về để chứng minh sự trong sạch của mình!!
Không lạ khi Khang Kiện có thể tự tin đến vậy, bởi lúc này hắn không dư hơi để ý việc này.
Sau khi Lý Sa dẫn người đấy náo loạn, Khang Kiện vị cha con Lý Minh đuổi ra khỏi nhà, danh tiếng tích lũy bao năm qua đều bị đám phóng viên được Lý Sa dẫn đến bôi đen! Hậu quả của những lời hắn nói cũng đập tan hình tượng ‘bề ngoài trăng hoa nội tâm chung tình’ mà hắn khổ công xây dựng, biến thành loại đàn ông mặt người dạ thú!! Khốn nạn không bằng cầm thú! Sự nghiệp diễn viên cũng bị ảnh hưởng nặng nề.
Đương nhiên, đấy là trong trường hợp hắn còn có thể tiếp tục sự nghiệp trước đã! Bởi ngay tin Lý Sa đệ đơn ly dị, Lý Minh cũng đồng thời tuyên bố, bất cứ công ty, đơn vị nào muốn mời Khang Kiện tham gia, đều sẽ phải hứng chịu sự đáp trả từ công ty Nhịp điệu giải trí.
Vậy nên rõ ràng là mọi chuyện đều bắt nguồn ra từ miệng Khang Kiện, nhưng khi sự việc qua đi, ngồi ngẫm lại, hắn chỉ giận Lý Sa hành động bốc đồng!! Đúng là đàn bà đầu óc thiển cận, có gì đóng cửa bảo nhau, hắn ra oai ở nhà Lâm Thần Viễn, về nhà kiểu gì lại chẳng dỗ ngon dỗ ngọt Lý Sa!! Nhưng giờ thì sao, bị Lý Sa làm loạn nên như vậy, ngay cả cơ hội về nhà cũng mất, càng nghĩ càng cáu tiết!
Trên các phương tiện truyền thông và internet, đâu đâu cũng thấy những lời chỉ trích chĩa vào Khang Kiện! Hễ là người nghe chuyện thì đều nói:
– Nom mặt rõ đứng đắn không đến nỗi nào, mà đằng sau lại lén lút làm mấy trò tởm lợm như vậy!!
– Cũng khó trách vì sao Lâm Thần Viễn lại ghê tởm, phải công bố để cảnh báo những nạn nhân tiếp theo!!
– Loại người biến chất như thế nên bị trục xuất khỏi giới nghệ sĩ, vĩnh viễn không thể quay lại…
…
Khang Kiện đâu biết rằng, Bạch Lãng cũng từng phải hứng chịu những lời đay nghiến nguyền rủa như thế này sau khi bị hắn lừa gạt trong kiếp trước.
Vậy nên, khi đọc những lời bình luận trên báo về Khang Kiện vào hai ngày sau, tâm trạng Bạch Lãng rối ren.
Cừu Tiềm thấy thế bèn cướp tờ báo ném sang bên, kéo Bạch Lãng lại, “Đây là hắn tự làm tự chịu. Bản lĩnh tự gây scandal của hắn vượt xa anh tưởng.”
Bạch Lãng ngả vào lòng gã, thở dài, “Chỉ thấy lạ kỳ thôi. Chắc kiếp trước hắn ta cũng cười nhạo em như vậy.”
Cừu Tiềm không thích nghe những lời như thế, gã ngửa cằm Bạch Lãng lên hôn ngấu nghiến. Môi lưỡi chăm sóc từng ngóc ngách trong miệng anh, cho đến khi anh bất giác rên rỉ và thở hổn thở hển, Cừu Tiềm mới buông tha.
Gã còn liếm liếm mấy cái mới bảo, “Mấy ngày này anh sẽ cho người theo dõi Khang Kiện, em cũng nên cẩn thận.”
“Em với hắn thì có vấn đề gì,” – Bạch Lãng thở dốc, “Với lại anh bố trí như thế rồi cần gì em phải lo.”
Cừu Tiềm nhìn đôi mắt trong hấp háy bình yên của Bạch Lãng, lại nhớ ánh mắt đen tối của Khang Kiện ở trung tâm thương mại lần trước. Gã biết có lẽ mình phải nhắc nhở Bạch Lãng cẩn thận, song lại không muốn Khang Kiện chiếm một vị trí dù là nhỏ nhất trong lòng Bạch Lãng, hai bên đấu tranh nhau làm lông mày gã phải xoắn lại.
Đến Bạch Lãng cũng nhận ra, “Sao thế?”
Cừu Tiềm không đáp, chỉ vùi anh vào lòng.
Cảm xúc vừa yêu vừa lo lại chiếm hữu này, càng ở bên nhau, thì càng căng lớn.
***
Sau khi mọi chuyện xảy ra, tuy Khang Kiện bị cả cộng động tẩy chay, nhưng thực tế tâm trạng của hắn vẫn khá ổn định.
Dù sao Khang Kiện vẫn tự thấy bản thân còn có một lợi thế rất lớn đó là dự án đầu tư 50 triệu kiếm lời ổn định, chỉ mấy ngày nữa là hắn sẽ nhận số hoa hồng tháng đầu tiên. Đến lúc đó, gần hai triệu tiền mặt sẽ được rót vào tài khoản, tháng thứ hai sẽ là bốn triệu, tháng thứ ba là sáu triệu… Nói cách khác, một năm tới hắn chả cần lo làm gì! Chỉ bằng mối làm ăn béo bở này cũng đủ bớt đi 10 năm cố gắng.
Chính vì niềm tin ấy mà dù đứng trước sự chỉ trích của truyền thông, Khang Kiện vẫn chỉ cười khẩy, thầm nghĩ xem các người chửi được bao lâu? Chờ trận sóng gió này đi qua, hắn chả cần quay lại nghề cũ, mà sẽ lao vào chiến đấu trên thương trường. Chẳng bao lâu nữa, hắn có thể trở thành đại gia, nói chuyện bằng tiền! Một vị trí minh tinh quèn, hắn còn ngứa mắt!
Khang Kiện vẫn dùng một trăm nghìn tiền mặt cuối cùng để ở khách sạn hạng sang, đặt trang phục (đồ của hắn đều để ở nhà Lý Sa và Lâm Thần Viễn, giờ như người vô gia cư), sau đó đến các văn phòng luật mời mấy vị luật sư có tiếng đắt đỏ để hầu hai phiên tòa, một là đơn kiện ly hôn của Lý Sa và một là đơn tố cáo tội đe dọa của Lâm Thần Viễn.
Nhưng ngay trước ngày hoa hồng được chuyển vào tài khoản mà Khang Kiện vẫn chờ đợi, tối hậu chiêu của Cừu Tiềm mới chân chính xuất hiện.
Tin tức ngày hôm đó nổi lên như lũ:
‘Công ty đầu tư bất động sản Huy Hoàng bị cảnh sát khẩn cấp điều tra! Toàn bộ tài sản của công ty đều bị đóng băng!!’
‘Mọi thành phần trong đường dây hút vốn bất hợp pháp đều đã bị bắt giữ phục vụ cho công tác điều tra vào đêm ngày hôm qua!!’
***
“Tiền của tôi đâu?!! Hoa hồng của tôi đâu?!!”
“Ngày mai trả hoa hồng cho tôi cơ mà?! Liên quan gì đến hút vốn?!”
“Chúng làm ăn phi pháp là chuyện của chúng!! Tiền của tôi vẫn còn ở trong công ty!!
“Vẫn còn dự án đầu tư?! Các người vẫn phải trả tiền cho tôi!!”
“Tao không cần biết!! Đừng nói chuyện đó với tao!! Tao chỉ hỏi tiền của tao ở đâu!! Tiền của tao đâu–?!”
Khang Kiện đỏ ngầu mắt, gào vào trong điện thoại. Nhưng chưa nói xong, đối phương đã cúp máy không quan tâm. Khi hắn gọi lại thì chỉ còn hồi chuông reo, vĩnh viễn về sau cũng chỉ còn tiếng chuông reo réo rắt.
Lúc này, Khang Kiện mới cảm thấy thế giới bắt đầu sụp đổ dưới chân hắn!!
50 triệu của hắn!! 50 triệu của hắn!!
Tất cả đều để ở đó! Giờ đến con số cũng không còn!!
Khang Kiện toát mồ hôi hột, chân run lẩy bẩy, nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, vơ lấy kính và mũ đi đến công ty bất động sản.
Song chuyến đi càng khiến hắn rét lạnh.
Ngay từ đầu phố đã thấy đám đông quần chúng phẫn nộ giằng co với công an. Hơn chục viên cảnh sát phong tỏa ở cửa tòa nhà, một bộ phận đứng chắn dân chúng muốn xông vào, số còn lại thì lần lượt bê từng thùng, rương và tủ tài liệu từ công ty ra.
Dân chúng tụ tập trước cửa vừa giận dữ và lo lắng, có người còn lăn ra đất gào khóc.
“Quân lừa đảo!! Trả tiền cho tôi!! Lũ lừa đảo khốn nạn!! Chúng không phải người!!”
“Các đồng chí cảnh sát cản chúng tôi làm gì!! Trong đó có tiền của chúng tôi!! Để chúng tôi vào lấy tiền!!”
“Đúng!! Đó là tiền mồ hôi nước mắt! Là vốn liếng gia sản cả nhà tôi–!! Chúng tôi phải sống làm sao đây!!”
“Chúng mày có chết cũng phải trả tiền cho tao–!! Ối làng nước ơi, sau này biết sống sao bây giờ!!”
Khang Kiện chen chúc trong đám đông vây xem, tim đập thình thịch, cảm giác đầu gối sắp khụy xuống. Hắn kéo một bác gái đang đứng hóng chuyện, run rẩy hỏi, “Thím ơi, phía, phía trước có chuyện gì mà đông vậy, thím biết không?”
Bà thím đã xem từ đầu đến cuối, biết thực hư mọi chuyện, trả lời, “Còn không phải một công ty lừa đảo sao? Dạo này lắm bọn lừa đảo thế cơ chứ. Tôi cũng cảnh báo lão Vương nhà bên đấy, trần đời làm gì có chuyện thả con cá bớp hớp con cá mập dễ dàng như vậy, cậu bảo có đúng không? Đấy không nghe tôi, giờ cảnh sát đến rồi, đồ đạc tài sản bên trong không ai được xê dịch, tôi thấy, chắc là không lấy lại được tiền đâu. Haiz, cũng đáng thôi, bọn chúng nhằm vào ‘lòng tham’ đấy mà–”
Khang Kiện nghe mà bủn rủn tay chân.
Không, không lấy lại được? Không lấy lại được!? Không lấy lại được!!?
Vậy tiền vay ngân hàng? Lãi suất vay nóng tư nhân… mỗi tháng hơn 500 nghìn tệ!! Phải làm sao bây giờ?! Tính số tiền mặt có trong tay, nhẩm đi nhẩm lại cũng chỉ còn hơn 20 nghìn… Ngay cả tiền thuê khách sạn cũng không trả nổi!! Phải làm sao đây!!
Trong khi Khang Kiện còn đang hoảng loạn, bà thím thấy không có người đáp lại thì lấy làm lạ ngoái ra nhìn, sau đó thì oang oang lên, “Ơ, tôi trông cậu quen lắm, giông giống cái đứa ngoại tình gì đang nổi trên tivi ấy nhỉ?!! Chắc dạo này cậu cũng khốn khổ lắm phải ha, ha ha, giống cái thằng của nợ kia lại chả bị trêu chọc suốt?!”
Quần chúng vây quanh hóng chuyện nghe thấy vậy thì ngoái ra xem, ai cũng nhìn chòng chọc vào Khang Kiện làm hắn hoảng sợ lùi ra sau, nhưng lại bị người đứng sau lưng ngăn trở, chột dạ lắc đầu, “Không, không phải, không phải, mọi người nhầm rồi…”
Trong đám đông không thiếu người nhiều chuyện, ồn ào bàn tán, “Ấy cha, có khi là thật không ta?! Nom mặt tái đi chắc chột dạ rồi, định chạy hả!?”
Một khi đã có người khơi mào, dân chúng càng thêm tò mò, ai nấy chen chúc vào xem.
“Đúng rồi, đi đường còn phải đeo kính, sùm sụp cái mũ, hành vi lấm lét, hay là đúng rồi?!”
“Ừ nhỉ, không dưng đi che kín mít vậy làm chi?! Cởi cái mũ cho người ta nhìn cái xem nào?!”
“Ha ha, đúng hắn thật rồi, ông trời có mắt!! Mới đi lừa vợ con, nay đã bị lừa tiền!!”
“Ha ha ha, chí phải chí phải!! Quả báo đến sớm!! Ác giả ác báo!!”
Đối mặt với đám đông ngày càng bu kín, Khang Kiện đã tối tăm mặt mày lại càng thêm hoảng loạn. Hắn đã sắp sụp đổ, đám dân chúng nhiều chuyện lại ầm ĩ như quỷ đói, khiến hắn mất lý trí, xông thẳng vào bức tường người bất biết phương hướng như phát điên!!
“Ối!! Tự dưng đâm vào người ta!!”
“Oái!! Đau quá!! Điên à!!”
“Chột dạ hả!! Giữ hắn lại!”
“Giữ lấy hắn!! Hắn chính là tên lừa tình đó!”
Giữa đám đông giằng xé, mũ và kính của Khang Kiện bị lôi xuống. Hắn gần như bất lực trước tiếng cười nhạo “Khang Kiện thật kìa”, “Không ngờ đấy!!” của đám đông, chỉ biết cắm cổ xông ra ngoài, sau đó chạy bán sống bán chết khỏi hiện trường!!
Nhưng đó chưa phải điều khiến hắn sợ nhất trong ngày.
Khi vất vả bỏ chạy về khách sạn, vừa bước vào sảnh Khang Kiện đã thấy Khôn ca và đám đàn em từ chỗ vay nặng lãi đang đứng ở quầy tiếp tân tra sổ ghi chép.
Điều đó làm Khang Kiện sợ đến điếng người!!
Một lần nữa, hắn loạng choạng quay đầu bỏ chạy, không để ý xem có bị Khôn ca phát hiện ra không, hắn cứ cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng!
Khang Kiện từng nghe bọn cho vay nặng lãi đòi nợ thế nào, chặt tay, ép nghiện, hoặc ném xuống biển, vân vân và vân vân, thủ đoạn tàn nhẫn nào cũng có! Mới trước đây, hắn còn chắc mẩm mỗi tháng có gần 2 triệu tiền lãi suất, thừa sức để trả 500 nghìn lãi vay, thế nên mới túng qua hóa liều, nhưng giờ… giờ thì…
Sao đâu lại ra nông nỗi này?! – Vừa chạy, hắn vừa hoang mang và tức tối!
Sau khi cắm đầu chạy như điên không mục đích, lượng vận động quá lớn làm phổi hắn tức đến không thở nổi, tim đập bùm bụp như sắp nổ, chân mềm oặt, hắn ngã nhoài vào trong một con ngõ tối tăm, không cẩn thận đá vào chiếc thùng rác kê bên đường, nước bẩn vẩy lên khắp mình mẩy.
Nhưng nội thở thôi đủ khiến hắn không còn có thể bận tâm đến bất cứ điều gì khác, hắn bám vào tường, ho sặc sụa.
Trước sự xâm nhập bất hợp pháp của Khang Kiện, con hẻm nhỏ không có bất kỳ phản ứng gì.
Nơi đây được xem như khu phố nghèo của thành phố A.
Những gia đình bên trong, tầng một được xây như phòng khách, cửa được mở rộng hết cỡ đến lấn chiếm không gian, bàn ghế cũng được bày la liệt để chiếm dụng con đường, lộn xộn và bừa bộn không khác gì nông thôn, tiếng TV trong nhà cũng được mở oang oang lan ra cả hai ba căn nhà bên cạnh vì chẳng có vách cách âm.
Tiếng tiếng nhạc và quảng cáo trong TV của một căn nhà nào đó vang ra ngoài con hẻm.
“Trời đất bao la, có Dung Hàng đồng –”
Khang Kiện ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy trên màn ảnh, Bạch Lãng mặc bộ đồng phục hàng không đang mỉm cười thân thiện.
Vẫn trong trẻo và đẹp đẽ như thế.
A Lãng…
Đúng rồi, chỉ còn A Lãng, chỉ còn A Lãng là có thể cứu vớt mình.