Bạch Lãng hơi chững lại một chút, bình thản cười đáp, “Em không dọn ra, có trả tiền thuê nhà rồi ở tiếp thôi chị.”
“Ây chà, xem ra cậu tìm hiểu nhân vật rất có tâm đó nhé,” – Cao Phân Phân cười thân thiện, lại miệng thơn thớt dạ ớt ngâm, “Chắc hiểu xong không ở nhà bình dân được cũng nên ấy nhỉ. Haiz, sao chị Phân của cậu chẳng có người bạn nào tốt như vậy chứ.”
“Hay em làm môi giới nhà đất, chia một phòng cho chị Phân nhé?” – Bạch Lãng hào phóng đáp, “Căn nhà có bố trí giống y hệt trong ‘Chung một mái nhà’, chị Phân mà tới nhất định sẽ được tiếp đón như nữ chính đó.”
Cao Phân Phân vỗ đùi ra chiều thích ý lắm, “Nếu nam chính là cậu thì mai chị Phân dọn đến liền nè.”
“Ôi sao em dám,” – Bạch Lãng cười khúc khích, “Nhưng em nhất định sẽ tìm cho chị một anh chàng thật xứng đôi vừa lứa, không biết chị Phân có yêu cầu gì không?”
Bạch Lãng tinh tế chuyển đề tài sang Cao Phân Phân, hai chị em lại vờn nhau mấy câu, rời được chủ đề đang nói.
Thế nhưng chỉ vài ba câu đối thoại đơn giản vừa nãy cũng đủ để nhắc khán giả hay quên nhớ lại mối nghi ngờ Bạch Lãng bị bao dưỡng vào mấy tháng trước. Việc này nếu tra hỏi kỹ ra, lý do thuê phòng hiện giờ của anh có còn đáng tin hay không cũng là cả một vấn đề, kể mà có tin, thì với thói quen ăn ở sang chảnh không muốn dọn ra ngoài cũng để lại ấn tượng không đẹp trong lòng quần chúng.
Cao Phân Phân hỏi vậy đúng là cố ý làm khó dễ anh.
Bạch Lãng bình chân như vại đối đáp từng câu phỏng vấn của Cao Phân Phân, trong đầu nhanh chóng nhớ xem anh có từng liên quan hay xung đột gì với cô không. Nghĩ tới nghĩ lui mà không thu hoạch được gì, chỉ có manh mối duy nhất là Khang Kiện và cô gái đang đứng cạnh máy quay.
Dù gì tòa nhà này cũng được công ty ‘Nhịp điệu giải trí’ thuê trọn, bố trí thành nơi làm việc của các trường quay.
‘Nhịp điệu giải trí’ là một trong năm công ty sản xuất chương trình hàng đầu cả nước, có hàng trăm tiết mục to nhỏ được chế tác mang tên nó. Để gồng gánh chi phí khổng lồ cho các hoạt động quay chụp nên công ty đã thuê cả tòa nhà để tập trung các trường quay lại. Ngoài khu vực chuẩn bị như các phòng hóa trang, kho đạo cụ ra thì mỗi tầng được ngăn cách thành các trường quay độc lập. Nếu không có thẻ nhân viên thì theo nguyên tắc không được tùy ý ra vào phòng và quan sát.
Anh tin chắc Khang Kiện không có thẻ nhân viên của chương trình ‘Trước sau màn ảnh’, hắn ta có thể đứng bên cạnh máy quay quan sát quá trình quay nhất định là nhờ cô gái mà anh không biết đứng bên cạnh hắn.
Quả nhiên, khi chương trình tuyên bố kết thúc, Bạch Lãng và Cao Phân Phân rời khỏi ghế, đi xuống cánh gà. Theo lễ phép, Bạch Lãng định khách sáo đôi câu với Cao Phân Phân, thế nhưng còn chưa rời khỏi phạm vi sân khấu, cô bé kia đã kéo Khang Kiện chạy ra, chen vào giữa hai người.
“Chị Phân Phân, lần nào xem chị phỏng vấn cũng gay cấn lắm nhe, hôm nay cũng thế,” – cô coi Bạch Lãng như không tồn tại, cứ đắc ý nói với Cao Phân Phân, “Loại người giả dối đạo đức giả bị chị Phân Phân hỏi mấy câu là lòi đuôi ngay, nghe hả dạ lắm chị. Để em bảo với ba ba thêm kinh phí kiểu gì tiết mục của chị cũng lên bảng vàng ngay.”
“Cám ơn ý tốt của cô nương,” – Cao Phân Phân tuồng như không nghe thấy ý ngoài lời của cô gái, chỉ hòa nhã đón lời, “Sao hôm nay tiểu thư Sa Sa lại rảnh rỗi đến đây thế này?”
Cô gái giật nhẹ tay Khang Kiện, “Còn không phải vì Khang Kiện sao? Em mới giúp anh ấy nhận một vai diễn, nay dẫn đến để làm quen phim trường trước ý mà. Sau này chắc anh ấy sẽ bận ạ.”
Cao Phân Phân nhìn sang Khang Kiện, cười thân thiết, “Chị biết, Trình Húc trong ‘Ghi chép ảo’ phải không? Chị xem rồi, Khang tiên sinh thể hiện không tầm thường chút nào, mong sau này có ngày được phỏng vấn trong chương trình của chị.”
Khang Kiện vừa sợ vừa mừng, “Em không dám, em còn non kém lắm ạ.”
“Ai bảo” – cô gái cãi cự lại ngay, “Em thấy anh còn gấp vạn lần người trong ngoài bất nhất nào đó cơ! Chị Phân Phân, ngươi nói có đúng không.”
Cao Phân Phân cười phụ họa, “Được tiểu thư Sa Sa khen ngợi, chắc chắn Khang tiên sinh phải tài năng hơn nhiều người rồi.”
Mà người ‘trong ngoài bất nhất’ Bạch Lãng chỉ đứng bên mỉm cười bình thản. Sau anh làm sân khấu, bên phải là máy quay, bên trái là mấy người Cao Phân Phân. Họ nói chuyện, không ai để ý đến anh, tránh không được, lùi chẳng xong, nhất thời anh bị kẹp ở giữa.
Khi cô gái mải nói chuyện với Cao Phân Phân, Khang Kiện nháy mắt với anh tỏ ý xin lỗi, rồi nói với cô gái, “Sa Sa, chúng mình đi trước đi. Chị Phân vừa quay xong hẳn cũng mệt rồi, đừng làm phiền, để chị ấy nghỉ giải ngơi đi em.”
Cô gái liếc xéo sang Bạch Lãng như muốn ra oai, rồi quay sang nói với Cao Phân Phân, “Thôi không quấy rầy chị nghỉ giải lao. Nhưng vẫn phải khen một câu, phỏng vấn ‘kích thích’ lắm, em rất thích.” – rồi cô hất đầu, kéo Khang Kiện xoay đi, bắt đầu giới thiệu những bộ phận khác của tòa nhà bằng chất giọng hơi to cho Khang Kiện nghe, cùng với bố cô quản lý và quy hoạch mọi thứ thế nào…
Bởi hai người ra khỏi trường quay bằng đường thông ra khu vực công cộng, Bạch Lãng cũng phải đi, nói chung là cùng đường. Mà anh thì chẳng muốn theo sau họ tẹo nào, thế là anh nán một chút, và có vẻ như Cao Phân Phân cũng thế.
Cho đến khi hai người ra khỏi cửa trường quay, Bạch Lãng mới chào từ biệt Cao Phân Phân, “Vậy hẹn gặp lại, chị Phân.”
Cô mỉm cười lịch sự với anh, “Đừng lo buổi quay hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì, chương trình này muốn cắt thế nào, ghép thế nào, không phải do Lý Sa quyết định đâu.”
Bạch Lãng không khỏi ngạc nhiên, nhân ý tốt của Cao Phân Phân, anh bèn hỏi, “Có thể hỏi chị được không, Lý Sa là?”
“Thì là con gái rượu của chủ tịch tập đoàn quản trị của ‘Nhịp điệu giải trí’ – Lý Minh đấy, cô ta như công chúa trong cả tòa nhà này,” – nụ cười của Cao Phân Phân có sự coi thường lờ mờ, sau đó cô lại khôn khéo nhìn anh, “Nhưng vẫn kém ‘hậu trường’ của cậu mà nhỉ? Hồng lão tiên sinh và Cừu tiên sinh cùng đứng lên, Lý Sa chỉ có thể để chị dỗ thôi.”
Bạch Lãng ngẩn ra, đồng tình bật cười, “Vất vả cho chị rồi.”
Cao Phân Phân lại nhìn nét đơn thuần hiền lành trên mặt anh mà thốt ra một câu, “Nói cậu trong ngoài bất nhất cũng đâu sai hoàn toàn.”
***
‘Kim ngọc kỳ ngoại’ y như lời Bạch Lãng giới thiệu trong chương trình, là một bộ phim giải trí không cần cân não. Khi Chu Khoan quyết định điều chỉnh hướng đi của bộ phim, ngoài lão Triệu yêu cầu đưa thêm hình ảnh sản phẩm vào – chính là trang phục và vải vóc – thì còn lại đều đề cao tính giải trí lên cao nhất.
Dù sao với chi phí thấp, danh tiếng không, nếu bộ phim quay theo hướng hiện thực trầm buồn có khác nào ném tiền của chủ đầu tư qua cửa sổ. Vậy nên nội dung của bộ phim chỉ đơn giản, xung đột rõ ràng, diễn biến nhanh, trên nền những thước phim hoa lệ được tuyển chọn góc quay kỹ càng, tạo thành sự đặc sắc riêng biệt cho một bộ phim giải trí cao, hấp dẫn người xem mua vé ra rạp mà không dựa quá nhiều vào danh tiếng hay tuyên truyền.
Một bộ phim tiếu tấu cao cũng giúp che bớt đi phần nào sự non nớt trong diễn xuất của người mới – Chu Khoan tính vậy, bộ phim có không ít diễn viên mới. Nhưng điều làm ông bất ngờ và tràn ngập tự tin chính là Bạch Lãng và Khuyết Kỳ Danh – hai nhân vật tạo nên sự xung đột nhất của bộ phim – thì lại thể hiện quá ư là xuất sắc, đẩy tiết tấu bộ phim vốn đã nhanh càng thêm khuếch đại và bùng nổ, cuốn hút khán giả theo nội dung bộ phim, đã hận càng thêm hận, giận càng thêm giận, và khi cái thiện thắng cái ác ở cuối phim thì sảng khoái ngửa đầu cười dài thế gian. Vậy nên sau khi hoàn tất tất cả các khâu công đoạn, Chu Khoan vỗ ngực đảm bảo với lão Triệu rằng, ‘Kim ngọc kỳ ngoại’ thu về được bao nhiêu thì chưa dám chắc, nhưng nhất định sẽ không lỗ đâu.
Đấy là khi Chu Khoan dự tính ‘Kim ngọc kỳ ngoại’ không có nhiều kinh phí để tuyên truyền quảng cáo, tất cả chỉ biết trông chờ vào nỗ lực ở phòng vé. Thế nhưng nửa sau của bộ phim có chủ mới, được quảng cáo rầm rộ, lịch chiếu phim lên sóng, ‘Kim ngọc kỳ ngoại’ như một chú chim sẻ vô danh bỗng chốc hóa đại bàng, tức thì được ngàn vạn ánh mắt phát hiện.
Bộ phim giã sử ‘Phong Đế’ cùng khởi động máy ngày đó, danh tiếng của nó vẫn đè đầu ‘Kim ngọc kỳ ngoại’ trước nay, thì giờ, độ hot của cả hai bất giác đã ngang tài ngang sức.
***
Buổi công chiếu đầu tiên của ‘Kim ngọc kỳ ngoại’ được tổ chức tại ‘Rạp chiếu bóng Cầu Vồng’ – một rạp lâu đời của thành phố A.
Mấy năm trước, rạp được sửa sang lại hoàn toàn theo phong cách cổ điển và sang trọng sau mấy chục năm vận hàng, rất hợp với bối cảnh của bộ phim. Và như bộ phận PR cố vấn, thuê trọn rạp để tổ chức hoạt động đầu tiên của ‘Kim ngọc kỳ ngoại’ mang lại cảm giác đặt đúng vật vào đúng nơi.
Tối đó, rạp chiếu phim được trang hoàng càng thêm tráng lệ, thảm đỏ trải sẵn đợi thượng khách bước vào.
Danh sách khách mời trong buổi công chiếu đầu tiên, ngoài ekip làm phim, chủ đầu tư, tài trợ, đơn vị hợp tác và các phóng viên là các đối tượng cơ bản được mời ra, thì còn một số thành phần là các mối quan hệ xã hội của đoàn làm phim, các nhà phê bình điện ảnh và văn nghệ sĩ có tiếng.
Tối đó không khác nào một đại lộ Ngôi Sao thu nhỏ, hai bên thảm đỏ đã bu kín phóng viên, vì là lần đầu tiên công chiếu nên tất cả các phát biểu và phỏng vấn liên quan đến bộ phim được được xếp sau, trước khi công chiếu, đại lộ Ngôi Sao không bố trí bất cứ hoạt động phỏng vấn nào.
Vậy nên khi hàng loạt các ngôi sao như nữ hoàng điện ảnh Trương Mỹ Ức, MC đại tài Khả Trình, diễn viên hài Mạt Đại Uy, nam thần âm nhạc Lý Khoan Lâm, thậm chí là minh tinh màn bạc trẻ tuổi Cừ Toàn bước ra từ những chiếc xe đen kín rèm, thì các phóng viên chỉ biết trợn mắt, chụp lia lịa, và không ngừng ai oán vì sao đơn vị tổ chức không sắp xếp cho người ta cơ hội phỏng vấn, hiếm hoi lắm mới có dịp này mà.
Và diễn viên nam chính – Bạch Lãng – cũng là linh hồn của bộ phim được bố trí lên sân khấu cuối cùng, xem như một cú chốt then chốt, lúc này đang ngồi trong chiếc xe dừng ở phía xa, nhìn các minh tinh, siêu sao lần lượt đi qua thảm đỏ, bỗng dưng lại hơi run.
“Cảm giác để các tiền bối mở đường cứ như mơ, hơi run thật đấy.”
Bạch Lãng nhòm qua cửa kính thở dài, báo tình hình bên ngoài.
Hôm nay Cừu Tiềm mặc bộ suit đen, đang ngồi cạnh Bạch Lãng, gã cũng được mời đến với thân phận là doanh nghiệp tài trợ.
“Sao thế, run à?”
“Phô trương thế này, rốt cuộc Hồng lão định làm gì,” – anh cười khổ, “Ông ta định mời một đống siêu sao đến để mỗi người dè bỉu dìm chết chúng ta à?”
Cừu Tiềm nhếch mày, “Lúc nào trông em cũng bình tĩnh, ra cũng biết run.”
Anh nhìn gã, đột nhiên cầm tay và đan mười ngón tay, truyền cảm giác ướt lạnh trên tay mình sang cho gã, “Em không can đảm thế đâu.”
Cừu Tiềm bật cười, kéo tay anh, vỗ đét một cái.
“Vậy để anh tiếp thêm can đảm cho em.”
Anh ngẩn ra, chưa kịp hiểu, Cừu Tiềm đã gõ ô cửa ngăn cách với buồng lái, “Cho xe từ từ lên đi.”
“Từ từ đã, anh định làm gì?” – anh hoảng hốt hỏi gã.
“Dám không?” – Cừu Tiềm hếch hàm.
Bạch Lãng mở miệng, muốn nói gì rồi lại thôi.
Mười phút sau, đến lượt Bạch Lãng lên sàn.
Chiếc xế hộp đen sang trọng từ từ đi tới thảm đỏ trải trước rạp.
Cửa xe mở ra, một chiếc chân đặt xuống, ánh đèn flash từ các máy ảnh chớp lên không ngừng.
Cừu Tiềm xuống trước, sau đó là Bạch Lãng.
Đó cũng là lần đầu tiên hai người cùng xuất hiện trước ống kính.