Vì thế chiếc đồng hồ lại trở về trên tay Bạch Lãng.
Chẳng qua Cừu Tiềm khá là bất mãn với vụ ‘mất tích’ này của anh, tra hỏi các kiểu cũng chỉ đổi lấy mấy câu trả lời qua quýt càng làm gã khó chịu hơn, thế nên gã quyết định phải trừng phạt Bạch Lãng một bài học giống như mỗi lần Tiểu Hải chạy trốn.
Một tuần trước khi kỳ nghỉ lễ kết thúc, Cừu Tiềm ra lệnh cho anh thu dọn hành lý, chiều theo hai cha con ra ngoài.
Bạch Lãng nghe lệnh thu dọn một vali đơn giản, trước khi đi còn cầm điện thoại hỏi, “Đi đâu đấy?”
Cừu Tiềm nhìn điện thoại của anh đầy thù hằn, “Em không muốn bắt máy còn gì? Chúng ta đến một nơi không thông được điện thoại luôn.”
“…” – Bạch Lãng cạn lời, vẫn còn hận hở trời, “Qua mồng năm có thể chị Phương sẽ liên lạc với em.”
“Có trợ lý để làm gì, không liên lạc được thì tìm Nhị Hồng,” – vừa nói gã vừa kéo chiếc vali to nhất của Tiểu Hải, “Đi thôi.”
Trong khi nhóc tỳ Tiểu Hải thì hí ha hí hửng chạy đến nắm tay anh, “Đi thôi chú A Bạch, cả nhà mình cùng đi chơi!”
Anh nhìn Cừu Tiềm đi phía trước, cúi đầu thủ thỉ hỏi nhóc con, “Con biết chúng ta đi đâu không?”
Thằng bé cười toe toét, “Con không biết.”
…
Nhóc con thật khiến gia trưởng lo quá chời.
***
Không biết sẽ đi đâu về đâu, chiếc xe con đi hết đường núi thì chuyển vào làn cao tốc phóng vù vù.
Ba mươi, bốn mươi phút trên xe, Tiểu Hải ríu rít liên mồm kể chuyện nó cùng ba ba đi chơi thuyền ở Tân Đảo vui cỡ nào. Đương nhiên đối tượng tâm sự không ai khác chính là Bạch Lãng, vì phải đối đáp với nhóc con mà đến khi kịp nhận ra thì chiếc xe đã ra khỏi nội thành và đỗ phịch trước cổng sân bay Quốc tế thành phố A.
“…” – hai chú cháu bị đuổi xuống xe, Bạch Lãng ngớ người đeo kính râm lên, “Em không mang hộ chiếu.”
“Anh cầm rồi,” – Cừu Tiềm vừa nghe di động vừa rảnh rỗi đáp lại một câu.
Một lát sau đã có cậu trợ lý Tiểu Lý thường hay đưa đón Tiểu Hải từ đâu xuất hiện, Cừu Tiềm đưa chìa khóa xe cho cậu ta và dặn dò đôi câu rồi kéo hai chiếc vali trong cốp ra, tiến lại ôm eo Bạch Lãng đi về phía cổng, “Đi thôi, đứng đực ra đấy làm gì.”
Bạch Lãng giật mình, nhạy cảm nhìn xung quanh.
Hai gã đàn ông bá vai khoác eo nhau đi đường có khác nào rêu rao chúng tôi gay đây, ra mà xem nè? Huống chi anh còn đang giắt Tiểu Hải…
Vậy nên hai chân anh như ghim xuống sân, nhất thời không muốn đi tẹo nào, “Anh…”
Cừu Tiềm cũng đeo kính râm lên, chỉ thấy dưới cặp mắt kính là khóe môi xếch xéo lên.
“Anh bảo rồi, đây là trừng phạt, em tưởng anh đùa à?”
Bạch Lãng nhíu mày.
… Đây là trừng phạt cái nỗi gì? Trừng phạt anh hay trừng phạt chị Phương?
Gã nhướn mày, “Lần trước em không để ý còn gì, sao, giờ lại không dám hử?”
Anh nhìn gã chăm chú, muốn làm rõ phải trái trắng đen với Cừu Tiềm tại đây chỉ có thiệt, vì thế anh sải bước đi trước, cúi xuống bế Tiểu Hải đang tò mò nhìn ngang ngó dọc lên, cũng thoát khỏi cánh tay Cừu Tiềm vòng quanh hông mình.
“Ở đây đông người, con đừng chạy lung tung kẻo lạc.” – anh nhắc nhở Tiểu Hải như bình thường.
Thằng bé thì hưng phấn tựa vào vai anh, chỉ trỏ khắp nơi.
“Chú A Bạch, có phải chúng ta đi thuyền không ạ? Họ cũng có cái hòm giống con với ba ba khi đi thuyền nhé, ba ba bảo nặng lắm, còn có xe đẩy nha, hòm phải để trên xe…”
“Chúng ta không đi thuyền, chúng ta đi máy bay.”
“MÁY BAY!!” – nhóc tỳ trợn tròn mắt, “Con biết rồi, máy bay là một con chim siêu siêu bự bay trên trời…”
Cừu Tiềm nhìn Bạch Lãng bế Tiểu Hải lơ đãng đi phía trước, gã nhếch mép cười, không kiên trì làm động tác vừa nãy.
Dù sao để paparazzi chụp được cảnh anh thân mật ôm con của người khác cũng khó giải thích sau này.
Kế đó, Cừu Tiềm đẩy gọng kính, sải bước dẫn hai người vào sảnh làm thủ tục xuất cảnh.
Ba người đi qua cửa hải quan bằng đường riêng chứ không đi đường dành cho khách thông thường, nên đến đi làm xong thủ tục cũng không bị khách du lịch xung quanh chặn đường xin chữ ký, chẳng qua bây giờ là thời đại toàn dân selfie, không ai dám khẳng định có chẳng may bị lọt vào ảnh hay không. Điều an ủi duy nhất là máy bay tư nhân có thể tháo kính râm mà chẳng sợ bị chụp.
Sau mấy tiếng gà gật trên máy bay, Bạch Lãng phát hiện anh đang hít gió biển, chân giẫm lên cát trắng, ở một hòn đảo còn chưa đặt tên ở nước cộng hòa Tuvalu gì đó.
Phóng mắt nhìn chỉ thấy đường chân trời tít tắp và đại dương xanh bao la.
***
Bờ cát trắng, đại dương xanh và khí hậu ấm áp quanh năm suốt tháng, Bạch Lãng phơi nắng hai ngày liền trên bãi biển tư nhân phía trước resort muốn mềm người.
Kể về hành trình du hí trên đảo của anh thì đơn giản thôi.
Ban ngày nghịch cát nghịch nước với Tiểu Hải, tối đến thì nghịch cát nghịch nước phiên bản khác.
Kết hợp với ngắm phong cảnh của đảo đã giúp anh hiểu sơ qua hòn đảo này là một trong những điểm dừng chân trên bản đồ viễn dương của gia tộc Cừu. Nhân việc vận chuyển dầu và hàng hóa trên biển, Cừu gia đầu tư phát triển nơi đây thành một hòn đảo trồng cà phê nhiệt đới, trở thành một thế gia vọng tộc quan trọng trong công cuộc phát triển kinh tế nước nhà, nên máy bay riêng muốn bay lúc nào cũng được, giấy phép và quyền bay, vận chuyển đã xin và được cấp phép từ đời nào.
Cừu gia dựa vào vận tải biển để phát triển đầu tư vào nhiều lĩnh vực khác, nên càng ngày càng lớn mạnh. Đây có lẽ là xu thế phát triển tất yếu mà thôi, kinh doanh sinh lãi mẹ, lại dùng lãi mẹ để đầu tư kiếm lãi con.
Mặc dù tập đoàn Ân Tương (hay chính là Cừu gia) không phải một công ty trên thị trường và bị ngoại giới cho là một tập đoàn khá bí ẩn, nhưng theo danh sách được công bố bởi các cổ đông của công ty được đầu tư thì vẫn có thể tìm ra được một số lĩnh vực mà tập đoàn Ân Tương tham gia vào.
Bằng cách thức đầu tư liên hoàn từ ưu thế vận tải biển mà mười năm sau giá trị cổ phiếu của các công ty thuộc tập đoàn Ân Tương được nhân lên rất nhiều lần, Bạch Lãng từng được nghe đến trong kiếp trước. Mà Cừu Tiềm khi đó cũng đã trở thành người điều hành Cừu gia chính thức được nhiều năm.
Bởi thế nên Bạch Lãng hoàn toàn không cảm thấy Cừu Tiềm bỏ bê quản lý All Entertainment có gì là lạ, thậm chí phải thừa nhận rằng, tập đoàn Ân Tương còn rất nhiều phương pháp kiếm tiền nhanh hơn, việc thành lập All Entertainment chỉ là bàn đạp gia nhập giới giải trí nhằm mở rộng vòng quan hệ xã hội mà thôi.
Vì thế liên quan đến lời Cừu Tiềm nói khi ở sân bay, sau mấy ngày phơi nắng thì Bạch Lãng quyết định hiểu theo mặt chữ. Cùng lắm thì việc ‘bao dưỡng’ sẽ bị phanh phui giống vụ bị chụp ảnh lần trước, anh đã chuẩn bị tâm lý hết cả rồi.
Nếu gã đã dám làm thì sẽ không sợ bị công bố; đương nhiên nếu có thể tránh được thì anh tình nguyện tránh, nhưng nếu Cừu Tiềm đã quyết định công khai thì một người chẳng có quyền quyết định như anh làm sao ngăn cản được, có xoay sở cũng vô ích.
Thế nhưng chị Phương đã rất vất vả mới dẹp yên được chuyện lần trước, lần này Cừu Tiềm lại muốn làm to chuyện, chẳng phải người ‘bị’ trừng phạt cuối cùng vẫn là chị Phương hay sao? Nếu biết nguyên nhân vì đâu mà bao công sức gỡ gạc lần trước trở nên công cốc chỉ bởi vì anh tắt máy điện thoại và tháo đồng hồ trong mấy ngày thì…
Nghĩ đến đây, Bạch Lãng đang nằm thiu thiu ngủ trên ghế quyết định cầm cốc sinh tố đánh đá trên bàn lên, uống nhuận họng và làm mát cái đầu.
Anh nhổm dậy cũng vừa hay chạm mặt Cừu Tiềm nằm ở ghế bên vừa chấm dứt cuộc điện thoại.
À nhắc mới nhớ, Cừu Tiềm có thể liên lạc là vì trước khi đi gã đã làm thủ tục gọi điện Quốc tế đủ cả rồi.
“Tạch” một tiếng, vừa hay Cừu Tiềm cúp điện thoại, gã híp mắt nhìn anh, “Giúp em bôi kem chống nắng nhé?”
Bạch Lãng cảnh giác nhìn Tiểu Hải đang vùi đầu đắp lâu đài cát ở xa xa, đáp, “Không cần.”
“Ầy đừng khách sáo.” – Cừu Tiềm bật dậy khỏi ghế và chộp lấy lọ kem chống nắng trên bàn, vừa đổ ra tay vừa bảo, “Nắng thế này nhỡ đen thì lúc về quay phim làm sao được? Phải dưỡng chứ.”
“…” – Bạch Lãng câm nín nuốt miếng nước trái cây, ngoan ngoãn xoay người nằm úp xuống ghế, “Cám ơn.”
Cừu Tiềm cười đểu, gã bước một chân qua ghế Bạch Lãng nằm, ngồi hờ hờ lên chân anh. Bàn tay đầy kem được xoa xoa sinh nhiệt ốp lên vai và sau cổ của Bạch Lãng, “Yên tâm, lần này anh sẽ chú ý không để em bị chụp đâu.”
Anh có thể nói gì được, chỉ đành thêm một câu “Cám ơn”.
Nhưng thực tế thì tình hình chả khá khẩm hơn lần trước, động tác gã khi mạnh khi nhẹ lại cố ý rờ mó lên vùng nách và phần sườn hông nhạy cảm làm anh phải run lên mấy lần. Có lẽ Cừu Tiềm cảm thấy trò này khá thú vị nên thỉnh thoảng gã còn thò tay vào trong quần bơi của anh.
Ngay trước khi Bạch Lãng quyết định phải vùng lên ngăn cản thì đột nhiên gã nói, “Ngày mai về rồi, có gì muốn hỏi không?”
Đôi tay càng ngày càng quá đáng, Bạch Lãng chợt nhận ra đây là một loại ‘bức cung’ đúng theo phong cách của gã.
Im lặng một lúc, anh hỏi, “Hôm ở sân bay có bị ai chụp không?”
Gã cúi đầu dí sát tai anh, “Hình như là có đấy, em thấy anh nên thế nào?”
“Anh vui là được,” – giọng anh khẽ lạc đi, bởi ngón tay gã đang sờ vào chỗ không nên sờ.
May là nhìn từ chỗ Tiểu Hải đến phía này, mọi hành động của Cừu Tiềm đều bị chính người gã che mất.
“Em thấy anh sẽ vui gì điều gì?”
“… Một chút trừng phạt để em ngoan hơn?”
“Sai, đoán lại.”
“… Một bài học để em vâng lời hơn?”
“… Sai rồi, đoán lại đi.”
“… Một chút nghiêm khắc để em –” – mới được nửa câu anh đã phải im bặt, bởi Cừu Tiềm cắn lên vành tai anh.
“Anh biết có đánh chết em cũng không nói. Nhỡ ngày nào đó đột nhiên em thay lòng đổi dạ, anh phải làm sao?”
Gã nhả ra rồi liếm thật nhẹ lên chỗ vừa cắn như an ủi.
“Em thấy trong chúng ta, anh có khả năng cao hơn đấy.” – anh nghiêng đầu sang phía khác.
“Hử? Sao em không hỏi chuyện của Cừ Toàn? Sao không hỏi chuyện Á Kỳ nói với em? Hay em thấy không cần phải hỏi?” – nói xong gã nhìn anh đầy nguy hiểm, “Chỉ cần tắt điện thoại là xong?”
Lời chất vất đột ngột xuất hiện giữa giây phút cợt nhả làm Bạch Lãng không kịp trở tay.
Trước ánh mắt chăm chú của gã, anh rũ mí mắt, “Em tắt di động là vì không muốn nhận điện thoại từ nhà.”
Gã cười khẩy, “Có cần anh nhắc em năm ngoái Bạch Lễ từng đến công ty hỏi em đổi số rồi không?”
Anh sững người, còn chưa kịp biện giải đã bị gã nắm cằm gằn giọng bảo, “Nên thật ra em không muốn tiếp điện thoại của anh mới đúng phải không? Em muốn tách ra một thời gian phải không? Tại sao?”
Cằm bị giữ chặt làm anh không thể cử động.
Đôi môi mím chặt cũng không nói cho Cừu Tiềm đáp án, nhưng dường như gã đã biết rồi.
Sự cố chấp ẩn dưới nét ôn hòa, hệt như Bạch Lãng trong quá khứ mà gã biết. Có thể không có khí thế sắc bén, nhưng một khi đã chạm phải vấn đề cố chấp là anh sẽ bướng bỉnh hơn bất cứ người nào.
Ngay từ lần đầu gặp Bạch Lãng đến tiếp rượu ở bar, gã đã lờ mờ phát hiện ra tính cách đặc biệt này.
Sau đó khi nhận được hợp đồng, gã đã muốn chơi đùa cậu thiếu niên ngây thơ mới ra đời này. Thế nhưng đột nhiên mấy tháng trước Bạch Lãng chủ động yêu cầu gặp mặt, và dường như đó là một con người khác hẳn.
Trở nên khôn khéo hơn, sành đời hơn, và nhẫn nhịn hơn.
Nhưng sau một thời gian chung sống ngắn ngủi, gã lại phát hiện có một vạch kẻ mà Bạch Lãng vẫn nhất quyết không vượt qua từ trước đến giờ. Tính cách cương quyết và cố chấp ấy, khi cầm 5 triệu rồi cũng ngoan ngoãn không đòi hỏi nhiều hơn. Đến khi là ân nhân cứu Tiểu Hải cũng vẫn ngốc nghếch không cần báo đáp.
Dù Bạch Lãng sắm trọn vai diễn hoàn hảo trước mặt gã, thì qua mỗi lần nghe trộm và điều tra, gã cảm thấy đủ rồi, nghi ngờ một con người làm bản thân gã cũng thấy mệt mỏi.
Gã chỉ quan tâm thứ mà gã muốn quan tâm, gã muốn giữ Bạch Lãng. Như trái tim khẽ rung động khi gặp gỡ lần đầu tiên, giờ thì càng ngày càng mãnh liệt.
Nếu cậu muốn chạy trốn, gã sẽ khiến cậu không còn nơi nào để đi.
Nếu cậu trả lời, đồng ý thì tốt, mà không đồng ý thì gã cũng sẽ ép buộc.
Gã sợ cái gì?
Sợ là sợ Bạch Lãng cố chấp nhất quyết tự nhốt mình trong vòng tròn mà cậu tự vạch ra.
Bởi gã cảm giác được Bạch Lãng muốn làm thế.
Dù sao chính cậu cũng yêu cầu sự ‘chung thủy’ khi muốn gã có người mới phải thẳng tay vứt người cũ đi. Cậu còn muốn trốn tránh gã từ sau bữa tiệc cuối năm ấy.
Nếu thật sự vô tình và chỉ vì giao dịch, Bạch Lãng sẽ không có phản ứng như vậy.
Nên đối diện với một Bạch Lãng bướng bỉnh mím chặt môi, gã chỉ hôn ngấu nghiến và giận dữ bảo:
“Em cứ ghen tuông giận dỗi thế này nhưng anh không thích đâu, có gì nói ra? Như anh thấy hợp ý nên quyết định theo đuổi muốn em làm người yêu, em nghĩ thế nào thì trả lời là xong?”
“…”
Đối diện với kiểu thổ lộ thô lỗ này, Bạch Lãng thật sự không còn gì để nói.