Bạch Lãng đang lau mồm cho Tiểu Hải, thấy vậy thì gật đầu, “Xin chào.”
Thiếu niên có đôi mắt đen nhánh nheo lại hết nhìn Tiểu Hải lại nhìn anh, “Không ngờ lại được gặp ở đây, trước báo chí cũng rầm rộ quá nhỉ, một chiêu đổi trắng thanh đen đẹp đấy, thế nào, ở tầng 6 tòa D có thoải mái không?”
Cậu ta báo địa chỉ nhà như muốn phủ đầu, chẳng qua bị lệch mất 2 tầng.
Cũng không biết nên khen Cừu Tiềm đại gia hay đây là đãi ngộ chung nữa, anh cười đáp, “Cũng tàm tạm.”
“Đúng là ra vào có hơi bất tiện, nhưng cảnh đêm không tệ,” – cậu ta vẫn tiếp tục hếch mày khiêu khích, “Vậy nên tôi chọn căn phòng ở giữa, view đẹp nhất, còn bắt sơn hết thành màu đen rồi trang trí vật dụng trắng, làm gì cũng kích thích hơn, nhưng người khác ở thì chắc không quen lắm nhỉ.”
“Đúng là cảnh đêm rất đẹp.” – anh đáp.
Kiểu trả lời chiếu lệ này làm thiếu niên có cảm giác như người ta trên cơ mình, cậu tiến sát lại bảo, “À mà tôi quên, phòng nào không quan trọng, dù sao người đó thích thì đến, ở đâu mà chả như nhau, phải không?”
Trưởng nhóm R-RED – Á Đốc là người cao nhất nhóm, anh vươn tay kéo cậu ta lại.
“Đi thôi Á Ký, bớt đi.”
Cừu Tiểu Hải ngẩng đầu thủ thỉ hỏi anh, “Chú A Bạch, nhà mình ở tầng 8 mà, con đâu có đếm sai.”
Thiếu niên tên Á Kỳ nghe thấy thì sa sầm mặt mũi.
Bạch Lãng sờ đầu Tiểu Hải, nghĩ xem có nên đút cho thằng bé một miếng egg tart nữa không.
Quả nhiên anh chàng Á Kỳ bị chọc tức, cậu ta hất tay bạn mình và sấn sổ lên nói, “Ra đang chế giễu thằng này chứ gì? Không sao, đây cũng quen rồi. Nhưng đừng tưởng mình thì khác? Đừng khờ thế, ngẫm lại xem anh ta có cùng ra ngoài không, khi bị đăng báo có giúp ngay không? Cho phòng, cho xe, cho chi phiếu tiêu không hết, cũng nâng lên chín tầng mây, nhưng vị trí bên cạnh anh ta thì có được đứng không, đừng hòng, nó là của người khác rồi.”
Bạch Lãng bình thản nghe, đáy lòng lấy làm bất ngờ. Anh nhớ về những lời đồn được lan truyền trong ‘All Entertainment’ ở kiếp trước, vậy ra không chỉ là tin đồn.
Đồn rằng, Cừu Tiềm và Á Kỳ từng có một thời gian cặp kè, tuy không đề cập đến việc có giao dịch gì hay không, nhưng từng có người tận mắt chứng kiến Á Kỳ công khai đuổi theo Cừu Tiềm trong hành lang, gặng hỏi gã không động lòng chút nào ư? Mà Cừu Tiềm chỉ lạnh lùng bước tiếp.
Người ngoài hả hê nói Á Kỳ đã nổi tiếng nhưng quá tham lam, nhất quyết không chịu nhả, quả là khó coi.
Nhưng hiện giờ xem ra, cậu ta có tình cảm với Cừu Tiềm là thật. Thích là nói và không quan tâm đến bất cứ điều gì, đẹp trai, thẳng thắn, dám yêu dám hận, cũng chỉ có người trẻ tuổi mới dám làm, chứng tỏ cậu ta là người thành thật, không phải dạng tối tăm.
Nhưng có vẻ Tiểu Hải đã bị Á Kỳ dọa, thằng bé rúc vào lòng anh, Bạch Lãng đành cúi đầu ôm lấy nó vỗ về.
“Anh tưởng tôi dọa chứ gì? Tôi chỉ thấy rồi nên khuyên anh một câu chân thành, cố mà vòi tiền, những thứ khác chỉ phí công thôi! Biết vì sao Cừu Tiềm chỉ cặp với người trong giới văn nghệ sĩ không? Vì người trong lòng anh ta cũng thế, anh ta chỉ đang tìm kiếm bóng hình người kia thôi, ngoài người kia, anh ta không bao giờ… này, có nghe không đấy hả?” – lúc hỏi xong câu cuối, mặt cậu ta vặn vẹo cả lại.
Anh mới kịp ngẩng lên, Tiểu Hải đã nhanh nhảu trả lời, “Có ạ.”
“Phụt -, nhóc tì này đáng yêu quá.” – Á Lãng, một thành viên khác trong nhóm phì cười.
Anh ta bá vai bá cổ kéo Á Kỳ đi, “Được rồi, Bạch tiên sinh biết lòng tốt của cậu rồi, cậu sốt ruột cái nỗi gì. Bảo may đồ mới rồi kiếm tình mới cơ mà, đi thôi đi thôi, thời gian có hạn,” – rồi quay ra nhanh lẹ giải thích với anh, “Bạch tiên sinh đừng bận tâm, cứ khó chịu là cậu ta lại xấu miệng, khi nào bình tĩnh tôi sẽ dẫn cậu ấy đến xin lỗi anh.”
Á Kỳ trợn mắt, vùng vằng kêu ‘thả ra’ nhưng bị cả ba người còn lại kìm kẹp lôi đi, trong đó người vỗ đầu người bá cổ, nhìn cũng biết tình cảm của bốn người rất tốt.
Bạch Lãng mỉm cười, “Không cần, mọi người đi đi.”
Nhóm trưởng Á Đốc nghiêm chỉnh xin lỗi anh, sau đó lần lượt đi theo tiếp tân vào cùng một gian phòng làm việc, cửa hiệu lấy lại sự yên tĩnh vốn có.
Anh xoa đầu Tiểu Hải đang rúc trong lòng mình, “Con sợ hả? Anh kia chỉ nóng tính quá thôi.”
Nhóc con gật đầu, tỏ ý con hiểu mà.
“Nhưng anh ấy nói gì vậy ạ, người trong lòng ba ba chẳng phải chính là con sao.”
Giờ thì đến lượt anh bật cười, “Đúng rồi.”
***
Mấy phút sau, Bạch Lãng được gặp đại sư Lý Phúc.
Ông độ sáu mươi, tóc muối tiêu, hơi gầy, tác phong đĩnh đạc.
Vừa thấy anh, câu đầu tiên là khen anh có dáng đứng ngay thẳng chỉnh chu. Muốn mặc đẹp, tư thế là quan trọng nhất. Ông vẫy tay với Tiểu Hải, vừa âu yếm sờ đầu nó vừa bảo, ông luôn muốn may một bộ cho trẻ con, nhưng tiếc là khi may xong thì quần áo đã chẳng đuổi kịp tốc độ lớn của trẻ rồi.
Thái độ hòa ái dễ gần không giống một vị đại sư nổi tiếng trong nghề, trò chuyện đôi câu, sự câu nệ được giảm bớt, anh để Tiểu Hải vào bàn tô tô vẽ vẽ cuốn tập tô mang theo từ nhà, rồi bắt đầu hỏi về công việc của một thợ may âu phục.
Chiếc thước dây vẫn được vắt vẻo trên cổ, ông cười bảo anh đứng lên, “Bảo dạy thì thú thực tôi không giỏi nói, nên tôi sẽ hoàn thiện một bộ cho cậu, cậu đứng quan sát, không hiểu chỗ nào thì hỏi, được chứ?”
“Vâng, làm phiền đại sư.” – đương nhiên anh không có gì để phản đối.
Thấy ông cầm thước dây, anh phối hợp đứng về tư thế thẳng lưng, hóp bụng, hếch cằm, ưỡn ngực, làm Lý Phúc đứng trông mà bật cười.
“Hẳn Bạch tiên sinh chưa mặc suit bespoke bao giờ phải không. Một bộ suit phải đáp ứng được sự vừa vặn và thoải mái, từ việc đo đến lên mẫu bìa, cắt và may lại, tất cả đều theo cơ thể của người mặc, nó cũng là thứ độc nhất, cô đơn nhất, chỉ tồn tại để phù hợp với vóc dáng, tư thế và thói quen hoạt động của chủ nhân mà thôi. Nên cậu không phải phối hợp với tôi, cứ đứng tư thế nào mà cậu cảm thấy tự nhiên nhất, như vậy bộ đồ mới vừa vặn nhất.”
Bạch Lãng tiếp thu mỉm cuời, “Ra là thế.”
Lý Phúc cũng không đo ngay, ông đi quanh anh vài vòng.
“Vậy bộ này, cậu muốn nó thế nào?”
Bạch Lãng biết một bộ suit được chia thành nhiều kiểu dáng, có các kiểu ve chữ V, ve xếch hay ve trơn, một hàng hay hai hàng khuy rất đa dạng. Kiếp trước anh chỉ việc mặc đồ mà stylist đã chọn cho phù hợp với hình tượng, giờ bị hỏi mới trật ớ, không rõ ràng lắm.
Vậy nên anh tưởng tượng đến một cảnh trong bộ phim ‘Kim ngọc kỳ ngoại’ và trầm ngâm hỏi, “Nếu có một người rất giàu sang nhưng lại rơi vào cảnh bần cùng, vậy khi hắn đi gặp lại những người bạn trước kia, đại sư sẽ chuẩn bị cho hắn trang phục gì?”
Lý Phúc nghe xong thì đùa anh, “Thanh niên đâu cần nề nếp thế, đồ diễn khác, còn đây là giám đốc cậu muốn tặng cho cậu.”
Nghe câu trả lời, anh nhận ra hẳn ông đã đọc qua tác phẩm rồi, anh cười nói, “Cháu vẫn đang tìm hiểu. Có lẽ đại sư tiếp xúc với nhiều người giàu có hơn cháu, vậy theo đại sư, trong tiềm thức của họ, thế nào là đẹp thế nào là không, ngoài chất liệu và kiểu dáng thì còn cần chú trọng những gì nữa?”
Vấn đề mà anh vẫn đang băn khoăn thực chất đã thuộc về phân tích tâm lý của nhân vật trong bộ phim, đáng ra không nên hỏi Lý Phúc mà phải theo ý kiến của đạo diễn mới phải.
Nhưng khi nghe xong, ông lại rất cảm động, “Những người chân chính sinh ra trong danh gia vọng tộc mà tôi được chứng kiến, thực tế ngay cả suy nghĩ của họ đã khác chúng ta rồi. Dù trên người họ có bị vấy đầy nước bẩn thì họ vẫn cảm thấy mình cao quý. Sự cao ngạo này được thẩm thấu dần qua thời gian và hằn sâu trong xương tủy họ. Nên mặc gì, mặc thế nào không quan trọng, bởi bản chất họ đã khác ta rồi.”
“Còn những người như chúng ta, dù kinh doanh phát tài, thì trong mắt họ ta vẫn chỉ là người quỳ xuống may đo quần áo cho họ mà thôi, dù có giàu nứt đố đổ vách cũng không khác biệt,” – trong nụ cười của ông như có sự thấu triệt, “Trong mỗi chúng ta luôn có một vị Vua và một kẻ nô lệ. Nên câu trả lời cho vấn đề cậu vừa hỏi, là người đó sẽ mặc bộ quần áo bình thường nhất, bởi trong lòng hắn, hắn vẫn là Vua của thế giới này.”
Chỉ bằng mấy câu ngắn ngủi, hình ảnh vai diễn như đã sống dậy trong anh.
Thảm thương rồi lại kiên cường, độ lượng nhưng vẫn đủ cứng rắn, một con người với tính cách đầy sự xung đột, rất nhiều, rất nhiều hình ảnh về nhân vật ùa về trong anh, “Cám ơn đại sư đã chỉ điểm.”
“Tôi còn chưa dạy gì mà,” – ông xua tay cười, “Cậu đã nhập tâm vào bộ phim, vậy chúng ta may một bộ công sở để mặc thường xuyên trước đi.”
Đồ công sở thì vẫn là âu phục. Như bộ âu phục mà Lý Phúc đang mặc trên người, chiếc quần âu họa tiết sọc đơn giản phối kết hợp với chiếc áo gilet và sơ mi, gọn gàng và tươm tất, lại không mất đi phong cách của bộ đồ.
Anh vui vẻ nói, “Như bộ đồ đại sư đang mặc bây giờ, cổ điển, đơn giản, rồi lại có cảm giác rất riêng biệt.”
“Ôi, giờ hiếm có thanh niên nào nói như vậy lắm,” – lần này đến lượt ông bất ngờ, “Họ đều cho rằng âu phục cứng nhắc và không biến hóa, mà đâu biết rằng mặc vào còn thu hút hơn bất cứ trang phục nào. Giống như bộ cậu đang mặc đây, ừm, phối màu không tệ, nhưng ống quần quá rộng, vai cũng không vừa…” – ông hào hứng vòng quanh anh mấy vòng nữa, còn bảo anh ngồi xuống, sau một loạt các yêu cầu mới hài lòng, “Rồi, tôi biết đại khái rồi.”
Anh đâu biết rằng chỉ bởi câu nói kia đã đổi lấy một ngăn tủ đầy âu phục và phụ kiện mặc kèm được Lý Phúc cho người mang đến vào sau này. Theo ông thì lâu lắm rồi gặp một vị khách ‘hợp guu’, rảnh rỗi nên ngồi làm bản vẽ để mấy đệ tử luyện tập luôn.
Trong khi hiện tại anh chỉ vội vàng nhớ được bước đầu tiên của việc may âu phục – ‘bước đo’ mà Lý Phục hướng dẫn.
Tối đó khi về nhà, anh được một chiếc thước dây.
Vì sợ quên, Bạch Lãng lôi Tiểu Hải ra bắt đầu đo đo viết viết, nhưng hiển nhiên nhóc tì không phải một người mẫu biết phối hợp, hết ngoáy đông ngoáy tây còn cười khanh khách kêu nhột nhột ngứa ngứa, Bạch Lãng quyết định chào thua.
Muộn hơn chút nữa, Cừu Tiềm về.
Cho Tiểu Hải đi ngủ xong là rảnh ra được ít thời gian, Bạch Lãng lại cầm thước dây bảo Cừu Tiềm làm người mẫu cho mình tập. Và tương tự, Cừu Tiềm cũng chả phải người mẫu biết phối hợp gì, gã không ngoáy ngó, nhưng lại dễ bị kích thích.
Nhất là khi Bạch Lãng quỳ xuống đo hai chân, Cừu Tiềm giữ cằm anh, ngón cái vê vê môi anh. Nhìn từ độ cao này, nụ cười hếch của gã đầy mùi vị ám chỉ nồng nặc.
Nhưng vẻ mặt cợt nhả này của gã không hiểu sao lại làm anh nhớ về chuyện xảy ra buổi sáng. Động tác trên tay khẽ chững lại, anh cúi đầu, tận chức tận trách sờ lên khóa quần.
Một chút gượng gạo đủ khiến Cừu Tiềm vươn tay ngăn động tác của anh, “Không thích à?”
“Không quen thôi,” – anh không nhìn gã, trả lời chung chung.
Gã kéo anh lên, nghiêng đầu quan sát, “Mặt này anh có ép em không?”
“Không,” – anh thở dài, phải công nhận Cừu Tiềm là một tình nhân rất rộng lượng.
Gã nheo mắt, “… thế có chuyện gì?”
Anh thầm cười khổ, chính anh cũng không biết vì sao mình lại thế.
Bởi trong giới hạn mà anh tự định ra cho mình, khởi đầu vốn anh chẳng hề có gì khúc mắc…
Anh chủ động hôn gã để che lấp đi sự rối bời, “Bình thường không được à?”
Gã không bị anh lừa, chỉ giữ chặt và nhìn chăm chú vào mắt anh.
Bạch Lãng cố nén cảm giác muốn né trách.
Chẳng hiểu sao gã không hỏi lại nữa, gã ép anh vào tường, sau đó ngồi xổm xuống, hai tay giữ chặt hai bên hông anh.
Bạch Lãng sững người, nhận ra Cừu Tiềm định làm gì và vùng vẫy muốn tránh thoát, “Em không có ý này…”
“Em không muốn nói,” – gã kề sát hơn với mục tiêu và ngước mắt lên, “Anh vẫn muốn làm.”
Chính anh cũng chẳng biết phải nói gì kia mà.
Kế tiếp, cảm xúc bị chấn động quá sức tưởng tượng làm đầu óc anh như muốn cháy khét lên.
***
Qua đi, Cừu Tiềm nhìn anh thiếp đi do hết chịu nổi. Trên khóe mắt nhắm chặt còn chút ướt át, là nước mắt chảy ra khi bị kích thích.
Gã lau đi bằng đầu ngón tay, sau đó cầm di động và liên lạc với Hồng Hồng.
“Hôm nay Bạch Lãng có gặp ai không?”
“Á Kỳ.”
Gã chuyển tầm mắt sang chiếc đồng hồ đặt trên đầu giường, “Gửi đoạn ghi âm qua đây.”
“… Vâng.”
Hồng Hồng ở đầu dây bên kia không quá tán thành việc này.
Song Cừu Tiềm đã cúp máy mất và nằm vào bên cạnh Bạch Lãng.
Gã chả thấy áy náy chút nào với cách thức theo dõi có phần biến thái của mình.
Nhất là khi gã đang dần để anh bước vào phạm vi của gã.
_________________
Xin lỗi tất cả mọi người, mình xin đính chính lại là ‘Âu phục Phúc Hoa’ nhé, mình đã chỉnh là toàn bộ những chương trước và cũng cố gắng sử dụng các định nghĩa/tên gọi bằng tiếng việt để mọi người dễ hiểu thay vì tiếng anh.
Do trước không biết nên mình mặc định tất cả Âu phục đều là Vest, nhưng thực tế không phải. Tìm hiểu mới biết Âu phục chia ra hai dòng chính là Suit và Tuxedo (không hề có Vest – Vest chỉ là cách gọi kiểu Mỹ của chiếc áo Gilet mà thôi). Trong truyện, bộ đồ mà Bạch Lãng muốn may là Suit, đặc biệt là suit bespoke chứ hem phải Vest như mình lầm tưởng nha TvT
Nếu bạn nào có nhã hứng thì mời sang tìm hiểu ở đây, mình có để mấy link ở dưới:
– Suit là gì:
– Một số thuật ngữ cơ bản của suit:
Có 3 cách để may đo một bộ suit:
– Bespoke suits: Bộ suit được may đo riêng cho mỗi khách hàng với rất nhiều các phép đo trên cơ thể. Bộ suit được cắt độc bản với chính số đo của khách hàng ấy, mỗi khách hàng sẽ có một bộ bìa mẫu riêng được đo và cắt cho đúng một mình họ – những bộ bìa này giống như vân tay, nó chỉ có duy nhất trên đời mà thôi. Những mẫu bìa này sẽ được nhà may bespoke bảo quản như hồ sơ riêng của mỗi khách hàng và được sử dụng cho những lần may sau. Đây cũng là đỉnh cao của những bộ suits may đo, đương nhiên, giá cả của nó cũng chả rẻ tẹo nào.
– Made to measure suits: May theo một khung số đo có sẵn trong thư viện của nhà thiết kế.
– Ready to wear suits: May sẵn