Nhiễm Thuật và Tang Hiến kéo va li hành lý vào phòng ngủ, thấy Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh mỗi người chiếm một bàn, vùi đầu không biết đang viết cái gì.
Nhiễm Thuật đặt va li xuống, tò mò tiến đến gần quan sát: “Chà… chuyện gì xảy ra vậy? Không phải bảo học sinh thể dục không có bài tập về nhà trong kì nghỉ đông sao?”
Đặng Diệc Hành giành đáp trước: “Viết đơn xin chuyển chỗ ngủ.”
Thẩm Quân Cảnh phụ họa: “Đúng, tao không thể ở trong cái phòng như thế này nữa!”
Nhiễm Thuật bối rối khó hiểu, lia mắt về phía Tùy Hầu Ngọc.
Tùy Hầu Ngọc chỉ chỉ mình và Hầu Mạch, rồi chỉ chỉ Nhiễm Thuật và Tang Hiến, Nhiễm Thuật lập tức đã hiểu.
Nhiễm Thuật đứng cạnh Đặng Diệc Hành, dựa vào thành giường nói: “Đi vội như vậy làm gì? Sao, sợ bị lây gay hả? Học tra ở cùng phòng ngủ với học bá lâu thế cũng đâu thấy mấy cậu thi cuối kỳ tiến bộ hơn bao nhiêu đâu.”
Đặng Diệc Hành tủi thân ngó Nhiễm Thuật, đột nhiên cảm thấy môn tuyệt kĩ mắng người mà không bị cà lăm của Nhiễm Thuật thật thần kỳ.
Đặng Diệc Hành mất công giải thích: “Không phải, không sợ mấy cái bóng đèn bọn tôi chen vào à?”
“Bóng đèn gì chứ? Cậu có thấy cặp đôi nào không nhịn được bababa bên đường chưa? Yêu đương cũng phải nhìn tình huống, lúc không thích hợp tất nhiên phải tém tém lại. Đừng có viết ba cái đơn vô ích này, dẹp đi, tôi có mua cá nướng, sắp giao đến rồi, chuẩn bị ăn thôi.”
Đặng Diệc Hành hăng hái trở lại, không viết đơn xin chuyển phòng nữa mà cùng mọi người sắp xếp gọn đồ đạc trong phòng ngủ, còn tìm tới một cái bàn nói: “Đây là bàn học trong phòng ngủ của học bá ban quốc tế nè, tôi mượn tới để tiện cho chúng ta ngồi quây thành vòng.”
“Về, về phòng ngủ rồi mà còn phải học á?” Nhiễm Thuật kéo một cái ghế tới nói.
Hầu Mạch vừa kéo một cái ghế cho Tùy Hầu Ngọc ngồi vừa trả lời câu hỏi của Nhiễm Thuật: “Thật ra học sinh lớp quốc tế chỉ cần thi qua TOEFL và IELTS là được, về sau cũng dễ dàng, tuy nhiên muốn thi vào trường đại học tốt thì vẫn cần cố gắng.”
Sau khi ngồi xuống Nhiễm Thuật bỗng im lìm mất một lúc: “Thật ra tôi, đột nhiên tôi nghĩ tới kỳ thi đại học, có phải các cậu đã có mục tiêu hết rồi không, chỉ còn mình tôi không có?”
Phòng ngủ của họ, Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch chắc sẽ thi Thanh Bắc.
Tang Hiến có lẽ sẽ vào Bắc Kinh.
Mục tiêu của Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh là Đông Thể.
Chỉ còn mình cậu vẫn chưa xác định được mục tiêu.
Từ đầu tới giờ, Tang Hiến đều tỏ ra không quá quan tâm, nghe thấy câu hỏi này liền quay sang phía Nhiễm Thuật, hỏi: “Em có nhắm vào trường nào chưa?”
Nhiễm Thuật bình tĩnh trả lời: Có chứ! Nhưng em, em bị cà lăm, không vào được.”
“Thử chữa cà lăm chưa?” “Cậu, cậu nghĩ tôi chưa từng thử hả?”
Đúng lúc này điện thoại của Nhiễm Thuật vang lên, cậu bèn kéo Tùy Hầu Ngọc theo xuống tầng lấy đồ ăn.
Đợi hai người ra ngoài, Hầu Mạch dựa vào ghế hỏi Tang Hiến: “Cậu ta muốn thi trường nào thế?”
Tang Hiến thở dài đáp: “Trường nghệ thuật chuyên ngành diễn xuất, em ấy dường như rất thích diễn xuất. Nhiễm Thuật trước đây từng luyện múa Trung Quốc cùng Tùy Hầu Ngọc, nhưng ngừng gần hai năm rồi.”
Đặng Diệc Hành gật đầu: “Không nhắc đến mấy cái khác, Nhiễm Thuật nhảy múa thật sự không tệ, dáng dấp cũng được, tiếc là… Đành gạt hoài bão sang bên.”
Tang Hiến trầm ngâm suy nghĩ một hồi, nói với Hầu Mạch: “Giúp tao hỏi Tùy Hầu Ngọc nguyên nhân làm Nhiễm Thuật bị cà lăm đi, tao nghe bảo là do sau này mới bị như vậy.”
“Chắc có dính dáng tới chuyện trong nhà.” Hầu Mạch thuận miệng trả lời: “Bọn họ từng nhắc tới, có thể đoán được chút chút. Tao sẽ hỏi thử cho, nhưng nếu em ấy không muốn nói thì tao sẽ không ép hỏi đâu.”
“Ừm.”
Nghe thấy tiếng Nhiễm Thuật và Tùy Hầu Ngọc nói chuyện trời trăng mây đất văng vẳng từ xa, bọn họ ngừng đề tài này lại.
Hai người cầm bao cá nướng về tới nơi, thời điểm Đặng Diệc Hành mở cửa, vừa nhìn thấy liền kinh hãi: “Đặt cá nướng còn giao cả nồi, quá kiêu ngạo!”
“Tất nhiên!” Nhiễm Thuật giới thiệu: “Đây là một trong những món mà tôi và Ngọc ca thích nhất, hôm nay các cậu có lộc ăn đấy.”
Vừa mở bao ra, mùi hương thơm nức mũi, không bởi vì là đồ ăn ngoài mà mất đi hình thức, vẫn như cũ sắc hương vị đủ bộ, đóng gói cực kỳ cẩn thận.
Đặng Diệc Hành nhìn mà thèm, hỏi: “Tôi nhớ cậu với Ngọc ca thích ăn cay lắm mà, sao lần này lại đặt sốt tương vậy?”
Câu hỏi vừa bật ra, Hầu Mạch lập tức cười ha hả, giây lát đã hiểu tại sao.
Vẻ mặt Tang Hiến nhất thời cũng mất tự nhiên, dù sao thì anh chính là tên đầu sỏ gây tội.
Nhiễm Thuật tức giận trợn trắng mắt.
Rốt cuộc Đặng Diệc Hành hiểu ra, vội vàng xin lỗi: “Do miệng tôi tiện, là tôi thiếu đòn!”
Nhiễm Thuật mắng: “Hầu Mạch, ai cho cậu cười? Cậu phách lối gì chứ? Bộ chưa đủ tuổi hả? Hai cậu làm đến đâu rồi, quan hệ mới tiển triển được có chút xíu, còn không phải vẫn là hai tên xử nam à?”
Hầu Mạch tức giận nhe răng trợn mắt, chỉ Nhiễm Thuật rồi hóa thân mãnh nam cáo trạng: “Ngọc ca, em nhìn cậu ta kìa!”
Tùy Hầu Ngọc đưa tay vỗ vỗ ót Nhiễm Thuật, lúc này Nhiễm Thuật mới nhận ra là không thể gây sự với Hầu Mạch nữa rồi.
Nhiễm Thuật tủi thân: “Cậu, cậu, sao lại bao che hắn? Tớ bị thương đó! Một người đã tan vỡ như tớ làm sao để đối mặt với người không còn nguyên vẹn như cậu đây?”
“Sao chúng ta bóc mẽ nhau vậy?”
“…”
“Lời cậu vừa nói là tiếng người à?”
“Tớ sai rồi…”
Đúng lúc này có người gõ cửa phòng bọn họ, Tùy Hầu Ngọc đứng ngay đó tiện tay mở cửa, hỏi: “Tìm ai?”
“A… đại tẩu!” Người kia cười chào hỏi.
Vẻ mặt Tùy Hầu Ngọc nháy mắt lạnh đến mức đóng băng: “…”
“Đại tẩu cậu đến rồi, đại sư huynh chắc cũng tới rồi ha, đây là hoa quả tôi mang từ nhà lên, cho mọi người một ít đấy.” Tên nói chuyện hơi không có mắt, chả để ý tới vẻ mặt của Tùy Hầu Ngọc, vẫn bô bô nói.
Dù sao thì trong ấn tượng của bọn họ, Tùy Hầu Ngọc chưa bao giờ biểu lộ thân thiện với ai, vẻ mặt có lạnh hay không chả có gì khác nhau.
Trước khi Tùy Hầu Ngọc bùng nổ, Hầu Mạch đã đi tới cửa, cười ha hả nhận hoa quả, nói cảm ơn: “Cảm ơn mày nhé.”
Người kia còn nháy mắt với hắn: “Chúc mừng! Ra tay nhanh thật đấy, bảo vật huyền thoại khó theo đuổi nhất của trường cấp ba Thanh Tự đã bị mày lấy vào tay rồi, sao làm được thế? Ấy… đừng có đẩy tao…”
Hầu Mạch đẩy tên kia ra ngoài: “Mau ngậm miệng lại, mày nói thêm gì nữa thì hai ta đều khỏi sống.”
Trong hành lang còn có mấy học sinh vừa về trường, nhao nhao nhìn về phía bọn họ: “Thật sự là cậu ấy kìa! Người yêu của đại sư huynh chính là bạn hợp tác đúng không?”
“Đ* má… Cong thật kìa…”
Hầu Mạch chỉ có thể quay về phòng ngủ, đóng cửa cười cười với Tùy Hầu Ngọc: “Đừng chấp nhặt với bọn họ.”
Tùy Hầu Ngọc cực kỳ tức giận, chất vấn: “Tại sao chứ?!”
Hầu Mạch bối rối: “Á?”
“Tại sao không ai cảm thấy tôi mới là công?”
Hầu Mạch nghe vậy thật muốn cười nhưng chỉ đành nhịn xuống, kìm nén đến khó chịu.
Những người ngồi trong phòng cũng không dám lên tiếng, sợ liên lụy.
Chỉ mình Nhiễm Thuật tiếp lời: “Đúng vậy, bọn họ thật không có mắt.”
Đáng tiếc là không nói cà lăm.
Tùy Hầu Ngọc càng tức giận hơn.
*Nhiễm Thuật k cà lăm là đang nói dối nha=))))))
Khôi phục huấn luyện được tiến hành theo chất lượng.
Mấy ngày đầu tương đối nhẹ nhõm, sau đó chính là kỳ huấn luyện ma quỷ.
Đến khi kết thúc kỳ huấn luyện ma quỷ, bọn họ có hai ngày nghỉ ngơi, sau khi học sinh lớp thường về trường thì cùng lên lớp học.
Ngày đầu tiên tập thể dục buổi sáng, Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch trở thành tiêu điểm trong nhóm học sinh thể dục.
Bạn tốt trên Wechat của hai người họ không nhiều, nhưng sau khai giảng một truyền mười, mười truyền tram, dần dần tất cả đều biết hai người họ đang yêu đương.
Mặc dù không chính thức công khai danh tính nhưng là ai còn cần phải đoán à? Hai người họ mỗi ngày dính sát một cục với nhau có lẽ cũng làm người khác chướng mắt.
Tùy Hầu Ngọc bị nhìn cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Ngược lại Hầu Mạch rất bình tĩnh, dù sao trước đó đã chẳng còn mặt mũi.
Hắn sắp xếp đội ngũ xong, đi tới chính giữa sân tập khoát tay, các đội trưởng hiểu ý bước về phía hắn.
Hầu Mạch đứng ở giữa nói: “Cảnh cáo đội viên của mấy cậu đi, đừng có nhìn cộng sự của tôi nữa, cậu ấy bị nhìn tới mất tự nhiên.”
Có đội trưởng xem trong thi đấu giải thích: “Chẳng qua là mấy ngày đầu nên thấy lạ thôi, về sau sẽ thành thói quen.”
Hầu Mạch lắc đầu: “Không được, không thể đợi mấy ngày. Nếu cộng sự của tôi mất hứng, tôi sẽ làm cho mấy thành viên của các cậu mất hứng theo. Đến lúc đó không phải các cậu bị kẹp ở giữa sẽ rất xấu hổ à?”
Vài người gật nhẹ đầu, cho Hầu Mạch mặt mũi, tỏ ý về sẽ nhắc nhở một chút.
Hầu Mạch không tùy tiện gây sự, dù sao còn có học bổng vướng chân.
Nhưng nếu là chuyện vướng tới Tùy Hầu Ngọc, hắn sẽ không khách khí, việc này bọn họ đã từng nghe thấy.
Cảnh cáo xong, Hầu Mạch ung dung về đội ngũ, sắp xếp đội ngũ tennis.
Hầu Mạch đợi các đội khác bắt đầu di chuyển rồi mới dẫn đầu chạy, kết quả lại nghe thấy đồng đội nhắc nhở: “Đại sư huynh, để đội trưởng dẫn chạy chứ.”
Hầu Mộ sững sờ một lúc rồi hỏi: “Có chuyện gì hả?”
“Mày đại diện như vậy bảo sao người khác không nhìn.”
Hầu Mạch chỉ có thể “Thoái vị nhường chức” để Tùy Hầu Ngọc dẫn đầu chạy bộ.
Hậu quả để Tùy Hầu Ngọc chính là đội bọn họ luôn vượt mặt các đội khác trong suốt quá trình, cuối cùng còn chạy nhiều hơn đội khác hai vòng.
Trong suy nghĩ của Tùy Hầu Ngọc – không thể thua! Ngay cả khi chỉ là tập thể dục buổi sáng.
Mấy đội viên nhắc nhở Hầu Mạch hối hận muốn vả mặt.
Ngày cuối cùng của kỳ huấn luyện ma quỷ, thành viên đội tennis đang kiên trì tiến hành hạng mục cuối.
Trong phòng tập, tất cả đều mặc áo tay ngắn và quần đùi, quần áo ướt đẫm mồ hôi.
Tùy Hầu Ngọc cũng đang cắn răng kiên trì, mỗi một động tác đều có thể cảm nhận được mồ hôi trên người rơi xuống.
Phân nửa cái áo bị mồ hôi thấm ướt nhẹp, dính vào người, bao quanh cơ thể tinh tế của cậu.
Có người trong đội bắt đầu cởi trần, đưa tay vuốt tóc một cái là cái tay ướt đẫm mồ hôi.
Cả phòng tràn ngập hương vị hormone nồng nặc.
Nếu là bình thường, Nhiễm Thuật chắc đã ghét bỏ không chịu nổi, nhưng giờ đây cậu không rảnh bận tâm, đang kiên trì đến mức hai đùi run rẩy.
Thấy Tang Hiến liên tục nhìn về phía mình cũng không còn hơi sức lý sự.
Đúng lúc này có người mở cửa vào phòng, cửa mở lùa theo một trận gió lạnh, thổi đến mức làm tất cả đều run rẩy.
May là cửa rất nhanh được đóng lại.
Mọi người nhìn thấy Tô An Di, lúc này đã đổi sang kiểu tóc công chúa, dáng vẻ vốn lạnh lùng sau khi đổi kiểu tóc càng thêm phần kiêu ngạo, cực kỳ khó gần.
Nhưng cái đám này hết lần này tới lần khác hưng phấn, bọn họ rất thích phong cách này.
Cô chậm rãi bước tới, đi qua một bên mở thùng dụng cụ, lấy ra một khẩu súng mát xa đã chuẩn bị sẵn, liếc mắt nhìn qua mấy người đang huấn luyện.
Cô trở lại trường học trước ba ngày, cố tình đến vào ngày cuối cùng của kỳ huấn luyện ma quỷ.
Cô cầm khẩu súng mát xa đứng sang một bên, dáng vẻ lạnh lùng tàn khốc, tiếp theo dùng chất giọng không chút tình cảm nói: “Tí nữa tôi sẽ giúp các cậu thả lỏng, ngày mai các cậu giúp tôi khiêng chăn màn, tôi muốn giúp bạn cùng phòng phơi chăn màn.”
Một đám nam sinh đội tennis reo hò hoan hô nhìn về phía cô.
Có người mệt đến mức sắp gục xuống mà vẫn còn sức ca ngợi: “Ô ô ô, cô ấy chính là nữ thần của tao…”
Tùy Hầu Ngọc cười cười nhìn Tô An Di, tiếp theo nghe thấy Hầu Mạch nói với cậu: “Tí nữa tôi giúp cậu thả lỏng.”
“À…”
“Sao nghe thất vọng thế hả?”
“Không có gì.”
Sau khi giải tán, các đội viên ùa về phía Tô An Di như ong vỡ tổ, đám người vừa rồi than thở “Già yếu tàn tật” coi như chưa từng tồn tại.
Tùy Hầu Ngọc và Nhiễm Thuật không chen vào đám đông đó.
Tùy Hầu Ngọc ngồi liệt trên sàn nhà, không muốn đứng dậy, định cứ như vậy nghỉ một lát.
Ai ngờ Hầu Mạch bước tới trước mặt, vắt quần áo của hắn trên đầu cậu, mồ hôi thấm trong quần áo chảy hết lên người cậu.
Động tác này chọc Tùy Hầu Ngọc tức đến bật người nhảy lên, quét sạch sành sanh mệt mỏi, đuổi đánh Hầu Mạch khắp sân.
Đặng Diệc Hành ngồi xếp bằng một bên, nhìn hai người họ cảm thán: “Tuổi trẻ thật tốt, còn có khí lực để chạy.”
Tang Hiến đang giúp Nhiễm Thuật xoa chân, nghe Nhiễm Thuật cảm thán: “Người ta là Bách Lý Đồ Tô, Ngọc ca của em là trăm dặm đồ tể.”
Nghe thế Tang Hiến nở nụ cười.
Tùy Hầu Ngọc đuổi tới phòng thay quần áo, lúc này không có ai ở bên trong.
Đột nhiên Hầu Mạch áp Tùy Hầu Ngọc lên cánh cửa, hỏi: “Sao hồi nãy nhìn người khác cười tươi vậy hả?”
“Em chào hỏi thôi.”
“Không được!” Hầu Mạch đi đến gần Tùy Hầu Ngọc dựa vào: “Lại đây, ngửi hương vị trên người nam nhân của em này.”
“Đ* má… Sao anh lại buồn nôn vậy hả… Á…”
Âm thanh bị che lấp bởi nụ hôn.