Edit: Vũ Quân
Vương Lệ Trân bưng chén canh gà đưa cho Thẩm Nhĩ Nhu, mùi thơm bay vào mũi, Thẩm Nhĩ Nhu há cái miệng nhỏ uống.
"Ngày mai khai giảng rồi, ba đã vất vả tìm cho con một trường tốt, con phải cố gắng lên." Thẩm Quốc Lập ở bên cạnh dặn dò cô.
"Vâng, con biết rồi." Thẩm Nhĩ Nhu dịu ngoan gật đầu.
"Ba... Con sẽ chuyển vào lớp nào?"
Thẩm Nhĩ Nhu hỏi Thẩm Quốc Lập.
"Lần trước con thi khảo sát năng lực không tồi, bên trường nói sẽ cho con vào lớp tốt nhất, lớp một." Thẩm Quốc Lập cười đến mặt mày nhăn lại, con gái vẫn luôn là bảo bối để ông khoe ra ngoài.
Thẩm Nhĩ Nhu có được đáp án xác định, hít vào thật sâu.
Cuối cùng cũng thay đổi một chút.
....
Lá bùa kia thật sự hữu dụng.
Cô trọng sinh.
Cô trở về lúc ba cô vừa phát tài, lúc nhà bọn họ vừa mới thăng chức rất nhanh.
Lúc ý thức được việc mình trọng sinh cô đã ngơ ngác trong chốc lát.
Sau đó lại lập tức hiểu được đây là cơ hội mà trời cao an bài cho cô, một cơ hội để cô làm lại từ đầu.
Đối với đời trước cô không hề có ước muốn gì xa vời, thậm chí cô hy vọng những việc khiến người khác tuyệt vọng ở đời trước chỉ là một giấc mơ.
Tỉnh lại, tất cả bi kịch đều chưa từng xảy ra, cô có thể nghĩ cách ngăn cản tất cả những bi kịch phát sinh.
Lá bùa cho cô cơ hội này, cô nhất định không thể để cho sự việc bi thảm xảy ra lần thứ hai.
Cô muốn cứu Ôn Diễn Hàng, ngăn cản anh tự sát.
.....
Diệp Băng Thanh theo dõi cô là bởi vì cô nhận được thư tình của Hứa Viễn Thư, vậy cô sẽ không nhận là được rồi?
Lần trước lúc thi khảo sát năng lực để nhập học cô không phát huy tốt cho nên mới bị phân đến lớp 4 thành tích bình thường, gặp Hứa Viễn Thư.
Lần này với kí ức của đời trước hơn nữa cô đã nghiêm túc ôn tập trong kì nghỉ, cuối cùng cô cũng thi được vào lớp 1.
Lớp 1 cách xa Hứa Viễn Thư lại càng cách xa Diệp Băng Thanh, cô có thể yên tâm.
Hơn nữa, Ôn Diễn Hàng cũng ở lớp 1.
Cô muốn hiểu con người anh, nghe nói anh không có bạn bè, cô muốn làm bạn tốt của anh.
Mặc kệ có phải bởi vì nội tâm áy náy hay vì muốn đền bù cho hành động ở đời trước của mình, cô chính là muốn đối tốt với anh.
Cô chưa từng do dự, kết cục bi thảm khiến cô không thể chấp nhận được, vừa nhớ tới bộ dáng anh nằm trên mặt đất chết thảm, trái tim cô đã có một trận quặn đau.
.....
"Trước tiên em ngồi ở chỗ cuối cùng kia, lớp chúng ta dựa vào thành tích để xếp chỗ ngồi, bây giờ chỉ còn vị trí này." Chủ nhiệm lớp có chút xin lỗi nhìn cô.
Cô nhún vai, tỏ vẻ không sao cười đồng ý.
Cô giương mắt nhìn chỗ không có ai ngồi kia, tim đột nhiên đập lỡ một nhịp, trên mặt vẫn tỏ ra trấn định đi về phía vị trí của mình, cô dùng dư quang nhìn chăm chú vào nam sinh cách đó không xa.
Thành tích của Ôn Diễn Hàng rất tốt lại ngồi ở chỗ cuối cùng, chắc là tự anh chọn.
Mũi cô đau xót, trong lòng thay anh cảm thấy tủi thân.
Ôn Diễn Hàng chỉ ngẩng đầu lên nhìn một cái lúc cô tự giới thiệu, sau đó anh lại vùi đầu viết viết vẽ vẽ.
Thẩm Nhĩ Nhu đã rất thỏa mãn, anh còn sống, ở cách cô không xa làm việc mà anh thích.
Rất nhanh một tiết học trôi qua.
Thẩm Nhĩ Nhu căn bản là nghe không vào, tuy rằng đôi mắt cô đang nhìn giáo viên, nhưng trong lòng đã bay tới trên người Ôn Diễn Hàng.
Anh rất nghiêm túc.
Phần lớn thời gian anh đều một tay đặt bút viết, một tay chống cằm nhìn chằm chằm giáo viên, có khi anh dừng lại một chút ghi chép những thứ cần nhớ lên notebook.
Ôn Diễn Hàng nên là như vậy, anh không nên nằm trên nền xi măng lạnh lẽo để người ta soi mói nghị luận sôi nổi.
Thẩm Nhĩ Nhu tự nhiên cảm thấy tâm trạng tốt, cô duỗi tay vỗ vỗ mặt mình, lấy tinh thần chuẩn bị cho tiết tiếp theo.
Khi cô đang chăm chú nhìn giáo viên, Ôn Diễn Hàng nhẹ nhàng quay mặt đi, ánh mắt rơi xuống trên người cô.....
Ngồi cùng bàn Thẩm Nhĩ Nhu là Quý Tinh, dáng người nhỏ xinh khuôn mặt có nét mũm mĩm trẻ con.
Quý Tinh có tính cách thân thiện nên lập tức làm quen cùng Thẩm Nhĩ Nhu.
Sau khi biết Thẩm Nhĩ Nhu từ Hương Thành chuyển tới cô hâm mộ nói: "Vậy thành tích của cậu chắc chắn rất tốt, còn tớ thì kiểm tra cuối kì tớ đứng cuối lớp."
"Vẫn ổn mà...... Cậu cố lên là được." Thẩm Nhĩ Nhu được cô khen ngợi ngượng ngùng nói.
"Ừ ừ. Đã lên cao tam rồi tớ phải tập trung tinh thần." Quý Tinh đồng ý, cúi đầu làm bài.
Không quá hai phút, cô lại ngẩng đầu lên, dùng nắp bút chọc chọc vào cánh tay Thẩm Nhĩ Nhu: "Cậu vừa tới, có muốn biết một số chuyện trong trường không?"
Thẩm Nhĩ Nhu nhịn cười, cô đã biết hết rồi.
Nhưng thấy bộ dáng rất muốn nói của Quý Tinh cô vẫn giả vờ như rất có hứng thú gật đầu.
"Cậu muốn nghe cái gì?" Quý Tinh có chút rối rắm, không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
"Vậy..... Cậu nói cho tớ biết người học giỏi nhất khối là ai đi?" Thẩm Nhĩ Nhu vốn định nói cái gì cũng được nhưng vừa định nói lại chuyển qua người mình quan tâm nhất.
"Cậu hỏi đúng người rồi. Người giỏi nhất khối mình ở trong lớp chúng ta." Quý Tinh mặt mày hớn hở, kích động nói.
"Ai?" Thẩm Nhĩ Nhu phối hợp.
"Chỗ kia" Quý Tinh hất mặt về chỗ Ôn Diễn Hàng.
Thẩm Nhĩ Nhu quay đầu nhìn Ôn Diễn Hàng, anh đeo tai nghe đang nhắm mắt dưỡng thần.
"Cậu ta.... Hàng ngày như thế nào?" Thẩm Nhĩ Nhu cẩn thận dùng từ.
"Sao cậu lại hỏi vậy? Có hứng thú với cậu ta hả?" Vẻ mặt của Quý Tinh giống như đang xem kịch vui.
"Không, tớ chỉ muốn biết người giỏi nhất khối có gì khác biệt với chúng ta không thôi." Thẩm Nhĩ Nhu đỏ mặt.
"Haiz, có hứng thú với cậu ta cũng là chuyện bình thường, lớn lên đẹp như vậy, thành tích lại tốt, nhân vật như thế chỉ xuất hiện trong phim truyền hình." Quý Tinh cười nói.
"......"
"Cậu ta tên là Ôn Diễn Hàng. Ngày thường độc lai độc vãng, cũng không thấy cậu ta đi cùng ai, cả một ngày cũng không nói chuyện, chỉ khi trả lời câu hỏi của giáo viên mới thấy cậu ta mở miệng. Giống như cảm giác chỉ có một mình cậu ta thông minh còn mọi người đều rất ngốc. Cậu ta không nói lời nào, có thể vì cảm thấy chỉ số thông minh của chúng ta không theo kịp, không xứng nói chuyện cùng cậu ta." Quý Tinh cau mày.
Thẩm Nhĩ Nhu nghe đến đó, khóe miệng nhịn không được run rẩy, như vậy sao?
"Đúng rồi, mấu chốt nhất chính là cậu ta không có bạn gái, có rất nhiều nữ sinh thích cậu ta, nhưng cậu ta đều lạnh nhạt từ chối. Dần dần không còn ai dám có chủ ý với cậu ta. Nhưng rốt cuộc vẫn có những người không sợ chết, bám riết không tha, những quả cầu lửa ấy tin tưởng mình có thể làm ấm tòa núi băng vững chắc này. Tóm lại...... tớ cảm thấy có lẽ Ôn Diễn Hàng chưa gặp được tình yêu đích thực, cũng không chắc, có lẽ sẽ có ai đó thật sự có khả năng làm tan chảy Ôn Diễn Hàng. Cậu biết đấy, loại chuyện này không biết đâu được." Quý Tinh lải nhải nói.
"Ừ, tớ biết rồi." Thẩm Nhĩ Nhu như đang suy tư điều gì, giống như thật sự nghe lọt.
"Tớ thấy cậu không cần phải đem ánh mắt đặt trên người Ôn Diễn Hàng, trường học chúng ta vẫn còn rất nhiều người chất lượng tốt. Ví dụ như Hứa Viễn Thư và Hạ Sùng Xuyên, hai người bọn họ cũng rất tuấn tú, hơn nữa còn rất lịch sự, con gái đưa đồ gì cũng sẽ nhận sau đó lén trả lại. Cậu hiểu không con gái quan trọng nhất là mặt mũi, không trực tiếp cự tuyệt trước mặt."
"Ừ, tớ hiểu......"
"Đúng rồi, nếu cậu coi trọng Hứa Viễn Thư thì nhanh nhanh xuống tay, tớ nghe nói gần đây Diệp Băng Thanh có chút ý tứ với cậu ta. À.. Thôi... Cậu vẫn đừng thích Hứa Viễn Thư, Diệp Băng Thanh coi trọng cậu ta, cậu không nên tranh với cô ta, rất nguy hiểm." Giọng nói của Quý Tinh đột nhiên nhỏ đi, nhìn ngó xung quanh.
"Hả?"
"Công chúa của trường chúng ta, cậu chớ chọc vào, chuyện gì cô ta cũng làm được, nhưng chúng ta là học sinh lớp một có lẽ cô ta sẽ không cố tình tìm chúng ta gây sự."
"Được." Giọng Thẩm Nhĩ Nhu vững vàng đáp.
Nếu nói sau khi trọng sinh cô không sợ Diệp Băng Thanh là không thể, Diệp Băng Thanh đã để lại cho cô bóng ma vĩnh viễn không thể quên được, hiện tại việc có thể làm chính là không dẫm vào vết xe đổ của đời trước, nỗ lực bảo vệ chính mình, bảo vệ Ôn Diễn Hàng.
"Cô ta tới, cô ta tới, nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến." Quý Tinh đột nhiên ngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm sách luyện tập của mình.
Thẩm Nhĩ Nhu giương mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, Diệp Băng Thanh vừa lúc đi qua, Thẩm Nhĩ Nhu theo bản năng muốn cúi đầu, lại nhịn xuống, căng da đầu đối diện với cô ta.
Tầm mắt hai người đối diện nhau trong chốc lát, trong lòng Thẩm Nhĩ Nhu cũng đã căng như dây đàn.
"Ôi, cậu còn ngẩng đầu nhìn cô ta, cậu không sợ à, đừng nhìn cô ta lớn lên dịu dàng, mỗi cái tát rất vang đấy." Quý Tinh thấy Diệp Băng Thanh đi rồi, hoảng hốt nhắc nhở cô.
"Đáng sợ như vậy sao?"
"Đúng vậy, cậu xinh đẹp thế này nói không chừng cô ta sẽ ghen ghét, lôi cậu đến đầu ngõ."
"Không thể nào......" Thẩm Nhĩ Nhu nhíu mày.
"Hy vọng không thể nào." Quý Tinh thở dài.
"Ôi ôi, Ôn Diễn Hàng đứng dậy, đi ra hành lang lấy thêm nước nóng." Quý Tinh nhìn về phía sau cô nói.
"Tớ cũng đi!" Thẩm Nhĩ Nhu lập tức đứng dậy, cầm bình nước rồi đi ra ngoài theo, cô không để ý đến Quý Tinh ở phía sau trêu chọc.
Bước chân của Ôn Diễn Hàng rất nhanh, lúc Thẩm Nhĩ Nhu ra ngoài phòng học anh đã đi đến khúc quành.
Thẩm Nhĩ Nhu vội vội vàng vàng đuổi theo, do chuyển hướng quá nhanh không kịp dừng, cô thẳng tắp đụng phải một người, không đau nhưng có chút giật mình.
Thẩm Nhĩ Nhu khẽ kêu một tiếng, cánh tay đã bị bắt lấy, lúc này cô mới không té ngã, khi cô thấy rõ trước mặt là ai liền ngây ngẩn cả người.
"Cậu... Lấy thêm nước xong rồi à?"
Thẩm Nhĩ Nhu lắp bắp hỏi.
Ôn Diễn Hàng thấy cô đã đứng vững, buông lỏng tay, nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái: "Chưa."
Dứt lời, anh xoay người đi về phía bình nước.
"Vậy à... Cảm ơn cậu." Thẩm Nhĩ Nhu cố gắng ổn định giọng nói của mình, nhưng vẫn không giấu được ngữ khí vui vẻ.
Cô và anh nói chuyện, một cuộc đối thoại ngắn bình thường.
Ôn Diễn Hàng đưa lưng về phía cô thêm nước, tiếng rót nước vào bình phát ra ùng ục, Ôn Diễn Hàng cúi đầu ừ một tiếng.
Thẩm Nhĩ Nhu càng thêm vui vẻ, khóe miệng cong lên.
Ôn Diễn Hàng lấy nước xong thì rời đi. Thẩm Nhĩ Nhu cũng muốn đi theo, nhưng phải diễn cho trọn vẹn nên vẫn ngoan ngoãn lấy thêm nước xong mới trở về.
Lúc đi qua chỗ rẽ cô đi chậm lại, cô nghĩ nếu lại bị vấp ngã sẽ không còn Ôn Diễn Hàng đỡ nữa.
=======
Ôn Diễn Hàng: Em có tin anh cố ý chờ không?
Thẩm Nhĩ Nhu:?