Sao Nghi Can Số Một Lại Là Anh

Chương 29: Lửa trời giáng thế, Tà Thần giáng lâm - Chương 29: Thiếu niên ngây ngô



Lộ Hy đỡ trán: “Thiệt tình, cái hiệu ứng chuyển cảnh này của mi dù bao nhiêu lần ta vẫn không quen nổi, có thể đổi lại được không hả?”

Quản trị viên: “Ý kiến của người chơi đã được ghi nhận, cảm ơn ngài đã phản hồi.”Nhân viên phục vụ đang chợp mắt cạnh cửa mở mắt ra, lớn giọng hô lên: “Có ai xuống thôn Chuyên Nhi không! Không xuống là xe không dừng đâu nhé!”Lộ Hy nghĩ vẫn còn một khả năng khác: “Gần đây nhà cậu có giết gà không? Ví dụ như để chào mừng chị chẳng hạn.”

Lộ Hy đã hiểu ý của nó: “Hiểu rồi, lại phải rút kỹ năng đúng không? Có thể tiết lộ cho tôi biết cần phải đạt tới cấp mấy thì mới thoát được không?”Lộ Hy sờ mũi, thầm đánh giá cảnh trí trong sân: “Không cần đâu, chị sợ cậu bị mổ.”Ở đây ắt có điều kỳ lạ: “Mọi thám tử đều có thể nhìn thấu những tội lỗi ẩn giấu bên dưới mặt sóng tĩnh mịch. Ở đây ắt có điều kỳ lạ, tôi — ngửi thấy mùi tanh của máu.”

Quản trị viên: “Chưa đủ quyền hạn.”Lộ Hy đỡ trán: “Thiệt tình, cái hiệu ứng chuyển cảnh này của mi dù bao nhiêu lần ta vẫn không quen nổi, có thể đổi lại được không hả?”

Trong lòng Lộ Hy không chút gợn sóng: “Hiểu rồi, ta không xứng chứ gì.”Chúc Tinh Dạ kể với cô rằng trên núi đang bất ổn, trời ngả chiều là không thể lên được nữa, mai có anh đi chung cô mới lên núi được, hỏi cô định điều tra chuyện gì. Lộ Hy đành phải nói đại, bảo là điều tra đất đai dân cư các thứ khiến bạn nhỏ sửng sốt một lúc.

Quản trị viên: “Chào mừng đã về sảnh trò chơi, thám tử đã thành công dẫn đường cho nhân vật cảnh sát bắt hung thủ, nhận được 1 cơ hội rút kỹ năng.”Anh giúp Lộ Hy cầm túi trong tay, dẫn cô đi vào thôn.Thái độ biến mất không nói một lời vừa rồi của nó lại càng khiến cô thêm tò mò, nhưng giờ có hỏi cũng chẳng hỏi được gì, Lộ Hy không nói nữa.

Lộ Hy thấy hơi sai sai: “Lần này chỉ có 1 cơ hội thôi à?”Lộ Hy nghiêm túc: “À thì, đó là kết quả xem tướng đấy, ấn đường của cậu đang biến đen, gần đây ra ngoài dễ gặp chuyện không may.”

Quản trị viên: “Để giữ sự cân đối trong trò chơi, phần thưởng rút kỹ năng sau mỗi vụ án đều được chỉnh lại thành 1.”Tối đến, Lộ Hy nằm trong căn phòng mà Chúc Tinh Dạ đã dọn sẵn cho mình, mơ màng chìm vào giấc mộng.

“Cái kỹ năng ròm của mi mà cũng sợ mất cân đối nữa hả! Trò chơi của bọn mi vẫn còn trong giai đoạn thử nghiệm đúng không? Sao đến cả kỹ năng và cơ chế thưởng cũng phải thay đổi nữa?” Lộ Hy hơi cạn lời, uy hiếp nó, “Ta muốn trả hàng!”Quản trị viên: “Chúc mừng thám tử đã rút được kỹ năng [Ở đây ắt có điều kỳ lạ], đã rút kỹ năng xong, mời xem chi tiết ở bảng kỹ năng. Mời thám tử nhanh chóng làm quen kỹ năng để tiến vào vụ án thứ 3.”

Quản trị viên không đáp, thậm chí còn không thèm đáp “Cảm ơn ngài đã phản hồi” cho có lệ.Chúc Tinh Dạ ngoan ngoãn gật đầu.

Cái tạo hình kỳ lạ của Bé Phá Án cứ lơ lửng giữa không trung như một chiếc gif hoạt hình không tải nổi vậy, một lúc lâu sau vẫn không hề động đậy gì.Vừa rồi vẫn là một bộ phim nông thôn yên bình, Chúc Tinh Dạ vừa ra trận đã biến nó thành một bộ phim thần tượng làm ruộng bình dị rồi.

Lộ Hy đi quanh nó một vòng: “Ê? Giả chết hả? Hay là bị lỗi nữa rồi? Sao hệ thống không phản ứng lại vậy?”Quản trị viên: “Ý kiến của người chơi đã được ghi nhận, cảm ơn ngài đã phản hồi.”Anh nói liền tù tì một chuỗi dài, nhưng Lộ Hy không hề bị anh làm rối não: “Vậy là tôi là em gái của vợ của anh chồng của em gái của cha cậu à? Sao cậu lại gọi tôi bằng chị, chẳng phải tôi đứng hàng cô của cậu sao? Cậu gọi tôi là gì hả?”

Vài phút sau, cuối cùng quản trị viên cũng như bừng tỉnh, lắc lư cái “cánh” của mình: “Mời người chơi rút kỹ năng.”Chúc Tinh Dạ nghiêng đầu sang chỗ khác: “Thì gọi là chị!”Kỹ năng bị động.

Cái bảng kỹ năng quen thuộc xuất hiện trước mặt, Lộ Hy lại thấy hơi lạ: “Mi không có ý định giải thích gì à?”Nhưng không bao lâu sau, cô nghe có người hét lớn bên ngoài, thi thoảng lại có ánh sáng yếu ớt chiếu tới.Chúc Tinh Dạ trợn tròn mắt: “Chị còn biết xem tướng nữa cơ à? Thế chẳng phải là giống như cô Điền rồi sao?”

“Mời người chơi rút kỹ năng.”Lúc Chúc Tinh Dạ về ôm theo không ít nguyên liệu nấu ăn, còn xuống bếp nấu bữa tối cho cô, Lộ Hy vừa ăn vừa khen tới nỗi khuôn mặt đen đúa của anh cũng trở nên đỏ bừng.Vẻ mặt của Lộ Hy hơi đờ đẫn, Tà Thần giáng lâm là chuyện thám tử quản được hả trời?Cô không nhịn được mà dặn anh: “Mấy ngày nay cậu ít ra ngoài thôi, có gì náo nhiệt cũng đừng đi xem đấy.”

Xem ra không có ý định thật.

Lộ Hy nhíu mày, tự nhiên cô hơi nghi ngờ “quản trị viên” này là trí tuệ nhân tạo hay là… người thật vậy.Trong nhà có 1 cái chậu, bên trong chứa một ít nước sạch, xem ra là để cho Đại Hoàng uống hàng ngày. Trong góc sân có chất một ít củi và cỏ khô, còn có 1 cái giếng nữa.Chúc Tinh Dạ hơi tò mò: “Thám tử là sao? Hình như em chưa từng nghe qua bao giờ cả?”

Thái độ biến mất không nói một lời vừa rồi của nó lại càng khiến cô thêm tò mò, nhưng giờ có hỏi cũng chẳng hỏi được gì, Lộ Hy không nói nữa.Lộ Hy đáp lại một tiếng, vừa bước một chân vào cửa nhà anh, tầm mắt đã biến thành màu đỏ.

Cô nhìn bản rút thăm, chắp tay trước ngực cầu nguyện: “Làm ơn đi, lần này cho cái này hữu ích tí nhé! Dù ta cũng không biết rốt cuộc là trong bản kỹ năng của bọn mi có kỹ năng nào hữu ích không nữa, rút đi!”

Quản trị viên: “Chúc mừng thám tử đã rút được kỹ năng Lộ Hy nhìn phiên bản trẻ tuổi của Chúc Tinh Dạ trước mặt, biểu cảm hơi phức tạp. Có lẽ là để hợp với bối cảnh thời đại và vị trí môi trường nên Chúc Tinh Dạ 15 – 16 tuổi hơi gầy quá mức, đen hơn anh hiện tại ít nhất là 2 tone, nhưng chiều cao vẫn thế và gương mặt vẫn thanh tú, không thể che giấu hết vẻ đẹp của anh được.Chúc Tinh Dạ không lên tiếng, dường như đang hơi ngượng ngùng.Lộ Hy thấy hơi sai sai: “Lần này chỉ có 1 cơ hội thôi à?”[Ở đây ắt có điều kỳ lạ], đã rút kỹ năng xong, mời xem chi tiết ở bảng kỹ năng. Mời thám tử nhanh chóng làm quen kỹ năng để tiến vào vụ án thứ 3.”Xem ra không có ý định thật.Lộ Hy lắc lắc đầu, mờ mịt ngước mắt lên thấy mình đang ngồi trên một chiếc xe buýt ọp ẹp, những người xung quanh đều mặc đồ rất… retro.

Lộ Hy mở bảng kỹ năng ra.“Chị ơi.” Chúc Tinh Dạ gọi cô, mỉm cười đưa tới 1 thau trái màu đỏ, “Hái được trên núi đấy, hơi chua nhưng vẫn còn tươi.”

Ở đây ắt có điều kỳ lạCô giật mình ngồi bật dậy trên giường, lúc còn đang ngái ngủ đã nghe bên ngoài gào thét: “Lửa trời giáng thế, Tà Thần giáng lâm rồi —”Chúc Tinh Dạ nhíu mày nhớ lại: “Hình như là… Em gái của vợ của anh chồng của em gái của cha em đấy!”Ở đây ắt có điều kỳ lạ: “Mọi thám tử đều có thể nhìn thấu những tội lỗi ẩn giấu bên dưới mặt sóng tĩnh mịch. Ở đây ắt có điều kỳ lạ, tôi — ngửi thấy mùi tanh của máu.”Chúc Tinh Dạ không có ở đây, Lộ Hy nhìn mảng màu đỏ trước mắt, quyết định tìm xem vết máu ở đâu.

Quản trị viên: “Để giữ sự cân đối trong trò chơi, phần thưởng rút kỹ năng sau mỗi vụ án đều được chỉnh lại thành 1.”Lộ Hy nghĩ mình trong trò chơi này, phương diện khác thì không biết sao chứ chuyện nói bậy này thì đúng là rèn luyện trăm phần trăm.Kỹ năng bị động. Lấy khoảng cách từ lòng bàn chân tới đỉnh đầu của người chơi là độ cao vật che chắn, lấy người chơi làm tâm điểm, trong phạm vi đường kính 3m, nếu có vết máu trong vòng 3 ngày sẽ có cảnh báo, tầm mắt của người chơi sẽ biến thành màu đỏ, có thể chủ động tắt và mở lại. Đề nghị người chơi trước khi tới chợ thực phẩm phải tắt nhé, và tất nhiên chút máu như con muỗi cũng sẽ không kích hoạt cảnh báo đâu!“Cái kỹ năng ròm của mi mà cũng sợ mất cân đối nữa hả! Trò chơi của bọn mi vẫn còn trong giai đoạn thử nghiệm đúng không? Sao đến cả kỹ năng và cơ chế thưởng cũng phải thay đổi nữa?” Lộ Hy hơi cạn lời, uy hiếp nó, “Ta muốn trả hàng!”Lộ Hy không hề đỏ mặt vì lừa dối bạn nhỏ: “Khụ, thì là dựa vào cửa sau, cơ hội việc làm cũng ít lắm, sau này cậu đừng học.”

Lộ Hy mới ngẩng đầu lên từ bảng kỹ năng, chưa kịp nói thêm gì thì cảm giác quay cuồng quen thuộc lại đánh tới, cô ngã quỵ xuống.Lộ Hy đã hiểu ý của nó: “Hiểu rồi, lại phải rút kỹ năng đúng không? Có thể tiết lộ cho tôi biết cần phải đạt tới cấp mấy thì mới thoát được không?”

— Thế này quá đột ngột rồi! Sao cứ có cảm giác như lần này quản trị viên không muốn nói nhiều với cô nên đuổi thẳng vậy?Quản trị viên không đáp, thậm chí còn không thèm đáp “Cảm ơn ngài đã phản hồi” cho có lệ.Lộ Hy ngớ người ra: “Cô Điền là ai vậy?”

Lộ Hy lắc lắc đầu, mờ mịt ngước mắt lên thấy mình đang ngồi trên một chiếc xe buýt ọp ẹp, những người xung quanh đều mặc đồ rất… retro.“Hả? Gì cơ?” Chúc Tinh Dạ vô tội nói.

Cô nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, có vẻ như họ đang đi trên một con đường quanh núi, đất đá và cây cối xung quanh đều xám xịt, không thấy màu sắc gì.

Theo quần áo của những người xung quanh, Lộ Hy đoán hẳn đây là thời trước thế kỷ 21.

Nhân viên phục vụ đang chợp mắt cạnh cửa mở mắt ra, lớn giọng hô lên: “Có ai xuống thôn Chuyên Nhi không! Không xuống là xe không dừng đâu nhé!”Quản trị viên: “Chưa đủ quyền hạn.”Cô nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, có vẻ như họ đang đi trên một con đường quanh núi, đất đá và cây cối xung quanh đều xám xịt, không thấy màu sắc gì.

Lộ Hy hơi sửng sốt, cô cũng không biết mình nên xuống chỗ nào, sờ khắp người cũng chẳng thấy vé xe hay gì hết. Nhưng cô liếc mắt thấy ở ngã tư có một thiếu niên chừng 15 – 16 tuổi nên vội đứng dậy: “Tôi, tôi xuống!”

Phía sau cô có một người phụ nữ trung niên ăn mặc gọn gàng cũng đứng dậy, cùng xuống xe với cô, cả hai chạm mắt nhau trong giây lát, khẽ gật đầu với nhau rồi người phụ nữ đi vào thôn.

Lộ Hy nhìn phiên bản trẻ tuổi của Chúc Tinh Dạ trước mặt, biểu cảm hơi phức tạp. Có lẽ là để hợp với bối cảnh thời đại và vị trí môi trường nên Chúc Tinh Dạ 15 – 16 tuổi hơi gầy quá mức, đen hơn anh hiện tại ít nhất là 2 tone, nhưng chiều cao vẫn thế và gương mặt vẫn thanh tú, không thể che giấu hết vẻ đẹp của anh được.Kỹ năng bị động. Lấy khoảng cách từ lòng bàn chân tới đỉnh đầu của người chơi là độ cao vật che chắn, lấy người chơi làm tâm điểm, trong phạm vi đường kính 3m, nếu có vết máu trong vòng 3 ngày sẽ có cảnh báo, tầm mắt của người chơi sẽ biến thành màu đỏ, có thể chủ động tắt và mở lại. Đề nghị người chơi trước khi tới chợ thực phẩm phải tắt nhé, và tất nhiên chút máu như con muỗi cũng sẽ không kích hoạt cảnh báo đâu!

Vừa rồi vẫn là một bộ phim nông thôn yên bình, Chúc Tinh Dạ vừa ra trận đã biến nó thành một bộ phim thần tượng làm ruộng bình dị rồi.

Lộ Hy còn đang nghĩ cách mở lời thì Chúc Tinh Dạ đã hỏi cô trước: “Là chị Lộ Hy đúng không?”

Lộ Hy trợn tròn mắt: “Cậu là…”

Chúc Tinh Dạ nở một nụ cười tỏa nắng, tự chỉ vào mình: “Chúc Tinh Dạ, chúng ta là bà con xa mà, cha em bảo hôm nay sẽ có một chị gái từ thành phố tới điều tra, bảo em dẫn chị tới nhà em ở.”Lộ Hy bật cười: “Thôi cũng được, xem như tôi còn trẻ nên cậu gọi tôi là chị, thế nào?”

Lộ Hy thầm quan sát anh, trộm nghĩ Chúc Tinh Dạ đúng là càng ngày càng trẻ lại, có khi nào lần gặp mặt sau là một vụ án giết người trong nhà trẻ không.Anh huýt sáo về phía xa xa, một con chó vàng to béo lập tức vẫy đuôi chạy tới, ngoe nguẩy quanh anh.

Anh huýt sáo về phía xa xa, một con chó vàng to béo lập tức vẫy đuôi chạy tới, ngoe nguẩy quanh anh.

Anh giúp Lộ Hy cầm túi trong tay, dẫn cô đi vào thôn.“Mời người chơi rút kỹ năng.”

Lộ Hy đi theo anh, không nhịn được mà hỏi: “Bà con xa… Xa cỡ nào vậy?”Nhưng nói thật thì với hiệu ứng kỹ năng thế này, sau này mà cô rút thêm vài kỹ năng nữa thì chắc tầm mắt sẽ rực rỡ sắc màu, mỗi ngày đều như lễ mừng năm mới mất.

Chúc Tinh Dạ nhíu mày nhớ lại: “Hình như là… Em gái của vợ của anh chồng của em gái của cha em đấy!”[Ở đây ắt có điều kỳ lạ]Lộ Hy im lặng nhìn mớ đất trong tay, là sao, ý là bảo cô nghịch đất đi à?

Anh nói liền tù tì một chuỗi dài, nhưng Lộ Hy không hề bị anh làm rối não: “Vậy là tôi là em gái của vợ của anh chồng của em gái của cha cậu à? Sao cậu lại gọi tôi bằng chị, chẳng phải tôi đứng hàng cô của cậu sao? Cậu gọi tôi là gì hả?”Theo quần áo của những người xung quanh, Lộ Hy đoán hẳn đây là thời trước thế kỷ 21.

Chúc Tinh Dạ nghiêng đầu sang chỗ khác: “Thì gọi là chị!”Quản trị viên: “Chào mừng đã về sảnh trò chơi, thám tử đã thành công dẫn đường cho nhân vật cảnh sát bắt hung thủ, nhận được 1 cơ hội rút kỹ năng.”

Lộ Hy bật cười: “Thôi cũng được, xem như tôi còn trẻ nên cậu gọi tôi là chị, thế nào?”

Chúc Tinh Dạ không lên tiếng, dường như đang hơi ngượng ngùng.

Lộ Hy che mặt, đáng yêu quá đi mất, nhưng phải kìm lại, anh ấy vẫn còn là trẻ con!

Chúc Tinh Dạ lén nhìn cô: “Chị, chị học đại học ngành gì vậy?”

Lộ Hy: “Ừm, đại khái là thám tử đấy.”Lộ Hy còn đang nghĩ cách mở lời thì Chúc Tinh Dạ đã hỏi cô trước: “Là chị Lộ Hy đúng không?”

Chúc Tinh Dạ hơi tò mò: “Thám tử là sao? Hình như em chưa từng nghe qua bao giờ cả?”Lộ Hy nhận lấy, trịnh trọng vỗ vai anh: “Yên tâm đi, sau này dù thế nào chị cũng sẽ tới vớt cậu.”

Lộ Hy không hề đỏ mặt vì lừa dối bạn nhỏ: “Khụ, thì là dựa vào cửa sau, cơ hội việc làm cũng ít lắm, sau này cậu đừng học.”Phía sau cô có một người phụ nữ trung niên ăn mặc gọn gàng cũng đứng dậy, cùng xuống xe với cô, cả hai chạm mắt nhau trong giây lát, khẽ gật đầu với nhau rồi người phụ nữ đi vào thôn.

Chúc Tinh Dạ ngoan ngoãn gật đầu.Lộ Hy nhíu mày, tự nhiên cô hơi nghi ngờ “quản trị viên” này là trí tuệ nhân tạo hay là… người thật vậy.

Ánh mắt Lộ Hy nhìn anh cũng trở nên tình cảm hơn, sau Chúc Tinh Dạ trong nóng ngoài lạnh ở vụ án trước thì Chúc Tinh Dạ chất phác thật thà này có vẻ khiến người ta có thiện cảm hơn nhiều.

Cô không nhịn được mà dặn anh: “Mấy ngày nay cậu ít ra ngoài thôi, có gì náo nhiệt cũng đừng đi xem đấy.”

Chúc Tinh Dạ nhìn cô hơi kỳ lạ: “Sao vậy ạ?”Chúc Tinh Dạ cười đẩy cửa ra: “Đến rồi chị. Cô Điền là bà cốt trong thôn, có chuyện gì mà kỳ bí thì có thể tới tìm cô ấy, là người tốt đấy.”

Lộ Hy nghiêm túc: “À thì, đó là kết quả xem tướng đấy, ấn đường của cậu đang biến đen, gần đây ra ngoài dễ gặp chuyện không may.”Lộ Hy hơi sửng sốt, cô cũng không biết mình nên xuống chỗ nào, sờ khắp người cũng chẳng thấy vé xe hay gì hết. Nhưng cô liếc mắt thấy ở ngã tư có một thiếu niên chừng 15 – 16 tuổi nên vội đứng dậy: “Tôi, tôi xuống!”

Tất nhiên đây đều là nói bậy hết, cô chỉ mong Chúc Tinh Dạ cách xa hiện trường một chút, nếu không nhiều khi lại trở thành nghi can số 1 nữa.Lộ Hy che mặt, đáng yêu quá đi mất, nhưng phải kìm lại, anh ấy vẫn còn là trẻ con!

Chúc Tinh Dạ trợn tròn mắt: “Chị còn biết xem tướng nữa cơ à? Thế chẳng phải là giống như cô Điền rồi sao?”Cái bảng kỹ năng quen thuộc xuất hiện trước mặt, Lộ Hy lại thấy hơi lạ: “Mi không có ý định giải thích gì à?”Chúc Tinh Dạ mơ hồ gật đầu.

Lộ Hy ngớ người ra: “Cô Điền là ai vậy?”

Chúc Tinh Dạ cười đẩy cửa ra: “Đến rồi chị. Cô Điền là bà cốt trong thôn, có chuyện gì mà kỳ bí thì có thể tới tìm cô ấy, là người tốt đấy.”

Lộ Hy đáp lại một tiếng, vừa bước một chân vào cửa nhà anh, tầm mắt đã biến thành màu đỏ.Chúc Tinh Dạ lén nhìn cô: “Chị, chị học đại học ngành gì vậy?”

[Kỹ năng Đành phải ngoan ngoãn ngồi trong sân nghịch bùn thôi chứ sao.Lộ Hy đi theo anh, không nhịn được mà hỏi: “Bà con xa… Xa cỡ nào vậy?”Ở đây ắt có điều kỳ lạ khởi động, trong vòng 3 ngày nơi này từng có vết máu.]

Lộ Hy một lời khó nói hết: “… Con mẹ nó, đừng nói là xảy ra rồi nha?”

“Hả? Gì cơ?” Chúc Tinh Dạ vô tội nói.Lộ Hy: “Ừm, đại khái là thám tử đấy.”

Lộ Hy nghĩ vẫn còn một khả năng khác: “Gần đây nhà cậu có giết gà không? Ví dụ như để chào mừng chị chẳng hạn.”

Chúc Tinh Dạ cười: “Nhà bọn em chỉ có mình em thôi, không có nuôi gà. Nhưng nếu chị muốn ăn thì em sẽ bắt gà lôi cho chị nhé.”

Lộ Hy sờ mũi, thầm đánh giá cảnh trí trong sân: “Không cần đâu, chị sợ cậu bị mổ.”— Thế này quá đột ngột rồi! Sao cứ có cảm giác như lần này quản trị viên không muốn nói nhiều với cô nên đuổi thẳng vậy?Chúc Tinh Dạ lại quay lại, lấy ra một cục đất trong nhà: “Em đã hứa với thợ rèn Vương là đi dọn cỏ khô cho ông ấy rồi, lát nữa sẽ về thôi, chị chơi cái này đi! Cứ nặn thoải mái, về em sẽ nung cho chị.”

Trong nhà có 1 cái chậu, bên trong chứa một ít nước sạch, xem ra là để cho Đại Hoàng uống hàng ngày. Trong góc sân có chất một ít củi và cỏ khô, còn có 1 cái giếng nữa.

Lộ Hy nhướng mày, đừng nói là trong giếng này…Chúc Tinh Dạ cười: “Nhà bọn em chỉ có mình em thôi, không có nuôi gà. Nhưng nếu chị muốn ăn thì em sẽ bắt gà lôi cho chị nhé.”

“Chị ơi.” Chúc Tinh Dạ gọi cô, mỉm cười đưa tới 1 thau trái màu đỏ, “Hái được trên núi đấy, hơi chua nhưng vẫn còn tươi.”

Lộ Hy nhận lấy, trịnh trọng vỗ vai anh: “Yên tâm đi, sau này dù thế nào chị cũng sẽ tới vớt cậu.”

Chúc Tinh Dạ mơ hồ gật đầu.

Anh lại gọi con chó vàng một tiếng rồi đi ra ngoài, Lộ Hy ló đầu ra gọi lại: “Này, cậu đi đâu đấy?”

Chúc Tinh Dạ lại quay lại, lấy ra một cục đất trong nhà: “Em đã hứa với thợ rèn Vương là đi dọn cỏ khô cho ông ấy rồi, lát nữa sẽ về thôi, chị chơi cái này đi! Cứ nặn thoải mái, về em sẽ nung cho chị.”Anh lại gọi con chó vàng một tiếng rồi đi ra ngoài, Lộ Hy ló đầu ra gọi lại: “Này, cậu đi đâu đấy?”

Lộ Hy im lặng nhìn mớ đất trong tay, là sao, ý là bảo cô nghịch đất đi à?

Chúc Tinh Dạ không có ở đây, Lộ Hy nhìn mảng màu đỏ trước mắt, quyết định tìm xem vết máu ở đâu.

Nhưng nói thật thì với hiệu ứng kỹ năng thế này, sau này mà cô rút thêm vài kỹ năng nữa thì chắc tầm mắt sẽ rực rỡ sắc màu, mỗi ngày đều như lễ mừng năm mới mất.

Lộ Hy tìm tới tìm lui vẫn không tìm ra được chỗ có vết máu, xem ra hiện tại chỉ có miệng giếng kia là khả nghi nhất, nhưng trong đó tối om, cô cũng hết cách.

Đành phải ngoan ngoãn ngồi trong sân nghịch bùn thôi chứ sao.Tất nhiên đây đều là nói bậy hết, cô chỉ mong Chúc Tinh Dạ cách xa hiện trường một chút, nếu không nhiều khi lại trở thành nghi can số 1 nữa.

Lúc Chúc Tinh Dạ về ôm theo không ít nguyên liệu nấu ăn, còn xuống bếp nấu bữa tối cho cô, Lộ Hy vừa ăn vừa khen tới nỗi khuôn mặt đen đúa của anh cũng trở nên đỏ bừng.

Chúc Tinh Dạ kể với cô rằng trên núi đang bất ổn, trời ngả chiều là không thể lên được nữa, mai có anh đi chung cô mới lên núi được, hỏi cô định điều tra chuyện gì. Lộ Hy đành phải nói đại, bảo là điều tra đất đai dân cư các thứ khiến bạn nhỏ sửng sốt một lúc.Ở đây ắt có điều kỳ lạ

Lộ Hy nghĩ mình trong trò chơi này, phương diện khác thì không biết sao chứ chuyện nói bậy này thì đúng là rèn luyện trăm phần trăm.

Thiết lập tính cách ngây thơ hay ngại ngùng của cô một đi không trở lại rồi.

Tối đến, Lộ Hy nằm trong căn phòng mà Chúc Tinh Dạ đã dọn sẵn cho mình, mơ màng chìm vào giấc mộng.Thiết lập tính cách ngây thơ hay ngại ngùng của cô một đi không trở lại rồi.

Nhưng không bao lâu sau, cô nghe có người hét lớn bên ngoài, thi thoảng lại có ánh sáng yếu ớt chiếu tới.

Cô giật mình ngồi bật dậy trên giường, lúc còn đang ngái ngủ đã nghe bên ngoài gào thét: “Lửa trời giáng thế, Tà Thần giáng lâm rồi —”

Vẻ mặt của Lộ Hy hơi đờ đẫn, Tà Thần giáng lâm là chuyện thám tử quản được hả trời?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv