Hôm bọn họ trở về sau chuyến du lịch trăng mật, Thịnh Ấu Di và mấy người bạn thân đã mời hai vợ chồng đi ăn một bữa.
Trong bữa cơm, Tô Đào khoe với hội chị em đống ảnh mà mình đã chụp được trong chuyến đi chơi lần này.
Sau khi xem xong ảnh, cả đám đều bị "dụ dỗ", nhao nhao hứa hẹn mùa đông năm sau cũng phải đi ngắm núi tuyết một chuyến.
Trước khi đến đây, Trần Gia Hữu hoàn toàn không biết bữa cơm này đều là phụ nữ. Thế nên, anh gần như giữ im lặng trong suốt bữa cơm, thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho Tô Đào, cuối bữa còn chủ động đi thanh toán.
Nhân lúc Trần Gia Hữu vắng mặt, đám bạn thân bủa vây xung quanh Tô Đào, bắt đầu hóng hớt.
"Mày đã dùng món quà của tụi tao tặng lần trước chưa?"
Tô Đào giả vờ không hiểu, "Quà gì?"
"Đừng có giả ngu với tụi tao, mấy món be bé xinh xinh đó là dành tặng riêng cho hai vợ chồng mày đó, nếu mày không dùng thì tiếc lắm đấy."
Tô Đào hết đường phủ nhận, qua quýt gật đầu, "Dùng rồi, dùng rồi."
Nghe thấy đáp án này, cả hội bật cười nắc nẻ.
Vì là vợ chồng son, thế nên hai người liên tục bị đám bạn trêu chọc.
Đến khi ra về, Tô Đào không nhịn được bật cười khúc khích.
Trần Gia Hữu thắt dây an toàn giúp cô, thấy thế bèn hỏi, "Em cười gì thế?"
Tô Đào, "Lúc nãy thấy anh ít nói ghê, có phải cảm thấy hối hận khi đến đây đúng không?"
Trần Gia Hữu, "Không, đi ăn cơm cùng bạn bè em là chuyện bình thường. Anh cũng nhìn ra, hôm nay bọn họ đã cố gắng "thục nữ" hơn rất nhiều."
Tô Đào hoàn toàn đồng ý với lời này của anh.
Ít nhất là cái đám yêu nghiệt kia hôm nay không có nói bậy bạ ở trước mặt Trần Gia Hữu.
Trần Gia Hữu, "Nhưng sau khi anh đi thanh toán trở về, hình như trông em có gì đó là lạ, mọi người đã nói gì à?"
Tô Đào, "... Thì cũng chỉ mấy chuyện giữa bạn bè với nhau thôi."
Trần Gia Hữu cười khẽ, "Là chuyện anh không thể nghe à?"
Tô Đào, "Cũng không hẳn, lần trước bọn họ có tặng bọn mình một món quà ấy, nên hỏi món quà đó có phát huy tác dụng không, sẵn tiện hỏi hai vợ chồng mình định khi nào sinh em bé."
Trần Gia Hữu, "Thế em trả lời thế nào?"
Tô Đào, "Hiện giờ em vẫn chưa có ý định đó. Còn anh thì sao?"
Trần Gia Hữu, "Tuy sinh con là một chuyện cần có sự phối hợp giữa hai vợ chồng, nhưng phần lớn gánh nặng đều đổ dồn lên vai người mẹ. Hơn nữa, trong quá trình mang thai, tuy anh sẽ luôn ở bên cạnh em nhưng lại không thể thay em gánh hết vất vả của việc mang thai. Thế nên anh hoàn toàn tôn trọng quyết định của em, em muốn sinh lúc nào cũng được."
Tô Đào, "Anh có thích trẻ con không?"
Trần Gia Hữu, "Thích chứ, trẻ con lúc nào cũng ngây thơ và hồn nhiên. Nếu là con mình thì chắc chắn anh sẽ lại càng yêu thương nó hơn, về điều này thì anh không phủ nhận."
"Thế nếu em vẫn không chịu có con thì sao?" Tô Đào hỏi.
"Cũng chẳng sao cả." Trần Gia Hữu nhẹ nhàng đánh vô lăng, "Nếu không có con, anh sẽ dành toàn bộ tình yêu của mình cho em, không chia sẻ với bất kỳ ai khác, thế có được không?" Dứt lời, khoé môi anh khẽ cong cong.
Tô Đào không biết những lời anh nói là lời thật lòng hay chỉ là để dỗ cô vui.
Nếu là người khác nói, cô còn thấy nghi ngờ bọn họ đang giả vờ an ủi mình. Nhưng không hiểu sao khi Trần Gia Hữu nói thế, cô lại tin tưởng anh vô điều kiện.
Anh là một người không thích nói dối, lúc nào cũng nghiêm túc và tôn trọng sự thật.
Nếu anh muốn, anh sẽ thể hiện rõ quan điểm của mình.
Nếu anh thật sự tôn trọng cô, anh cũng sẽ chỉ xem cô là duy nhất.
Tuy Tô Đào đã kết hôn nhưng suy nghĩ vẫn còn trẻ con, cô vẫn chưa sẵn sàng cho việc làm mẹ.
Thế nên, chậm một chút cũng không sao.
Cô nghe nói, khi yêu một ai đó thật lòng, người ta sẽ chấp nhận sinh con cho người đó.
Đối với chuyện này, Tô Đào vẫn giữ ý kiến của mình, cô đáp, "Vậy hai vợ chồng mình cứ thuận theo tự nhiên nhé anh."
Trần Gia Hữu, "Được."
...
Trước Tết, ba mẹ Trần Gia Hữu đã đến thành phố A.
Trần Bối Lỵ cũng đã thông báo với bọn họ rằng cô nhóc đã có người yêu.
Quả nhiên, ngay khi vừa nghe thấy chuyện này, ông Trần Hoa đã sầm mặt.
Trần Bối Lỵ nhanh trí đẩy anh trai ra trước, "Anh con đã gặp Tô Tranh rồi."
"Anh ấy có ấn tượng rất tốt với bạn trai con."
Bình thường Trần Gia Hữu không thích nhiều lời, nhưng hôm nay anh cũng đứng về phía em gái.
"Dạ."
"Cậu ấy rất tốt."
Bà Dụ Đại ngập ngừng lên tiếng, "Nhưng mà... cơ thể của cậu ấy không lành lặn, con đã nghĩ đến tương lai của hai đứa hay chưa?"
Trần Bối Lỵ, "Đương nhiên là con đã nghĩ đến rồi, và thậm chí Tô Tranh còn đắn đo sớm hơn cả con. Cũng vì chuyện này mà bọn con đã đấu tranh và trăn trở rất lâu, nhưng người yêu nhau thì sớm muộn gì cũng sẽ về bên nhau. Tình yêu có thể vượt qua mọi khó khăn, con tin chỉ cần chúng con yêu nhau thật lòng thì không có gì có thể ngăn cản chúng con."
Bà Dụ Đại vốn đã có phần lung lay, nghe Trần Bối Lỵ nói như thế, cán cân trong lòng bà cũng đã dần nghiêng một phía.
Đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy Trần Bối Lỵ bướng bỉnh như thế.
Từ nhỏ con bé đã hiếu động hoạt bát, nhưng chưa bao giờ thích một người con trai nào nhiều như thế.
Ông Trần Hoa ngồi bên cạnh mặt mày hầm hầm, cuối cùng, ông cười khẩy lên tiếng, "Xem ra thằng đó nó không để mấy lời tôi nói ở trong lòng rồi."
Trần Bối Lỵ, "Dù ba có nói gì đi nữa cũng sẽ không thể chia rẽ bọn con đâu."
Ông Trần Hoa cau mày, "Con dám?"
Trần Bối Lỵ rụt cổ, ấm ức nói lại, "Anh hai cũng ủng hộ con."
Nghe thấy thế, ông Trần Hoa thở dài một hơi.
Nửa phút sau, Trần Gia Hữu vuốt nhẹ tách trà trong tay, điềm nhiên cất giọng, "Bối Lỵ đã lớn rồi, dù sao con bé cũng phải tìm một người yêu thương nó. Chẳng lẽ ba vẫn muốn kiểm soát nó giống như lúc nhỏ hay sao?"
"Nếu ba không muốn nó hận mình thì ba cứ để nó tự quyết định cuộc đời của nó đi."
Nửa tiếng sau, Trần Bối Lỵ theo sau anh trai, lon ton chạy ra ngoài.
Dù sao thì hôm nay bọn họ cũng đã nói thẳng với nhau chuyện này, xem như đã nổ phát súng đầu tiên.
Cô nhóc vừa đi vừa cười trộm lại bị Trần Gia Hữu phát hiện.
"Em cười gì đấy?"
"Có đâu anh."
"Chưa lấy cậu ta mà đã bắt đầu cười thầm rồi đúng không?" Trần Gia Hữu thản nhiên cất giọng.
Trần Bối Lỵ bị đâm trúng tim đen, mặt mày đỏ bừng, "Em đâu có mong chồng cỡ đó."
Tuy Trần Gia Hữu nói đỡ cho Tô Tranh ở trước mặt người nhà, nhưng anh vẫn nói, "Tuy anh biết cậu ấy là người tốt, nhưng nếu cậu ấy muốn cưới em thì không đơn giản thế đâu."
Trần Bối Lỵ giần giật khoé môi, "Anh định làm gì?"
Trần Gia Hữu lườm cô em gái, "Cậu ấy vẫn chưa qua cửa ải của anh."
Nhớ đến vẻ mặt lạnh lùng vô tình và nghiêm khắc của ông anh trai khi làm việc, Trần Bối Lỵ vô thức đổ mồ hôi thay Tô Tranh.
"Anh đừng có hung dữ quá, nếu không chị dâu không vui đâu."
Nghe thấy thế, Trần Gia Hữu lặng thinh.
Thấy anh không nói năng gì, Trần Bối Lỵ biết đòn sát thủ này vô cùng hữu hiệu.
Anh cô nhóc chẳng nể nang gì ai, chỉ e dè mỗi bà xã của mình mà thôi.
...
Vì sắp nghỉ Tết, văn phòng luật sư của Trần Gia Hữu cũng bắt đầu bận rộn hơn.
Anh thường xuyên đi sớm về trễ, thế nên Tô Đào sẽ chuẩn bị sẵn một ly nước ấm đặt trên đầu giường cho anh mỗi tối.
Những lúc mơ mơ màng màng, cô thường bất chợt ngửi thấy mùi hương tươi mát phả tới từ bên cạnh mình.
Cô vẫn nhắm chặt mắt, khẽ giọng hỏi, "Anh về rồi hả?"
Trông thấy cô ngủ ngon lành, cả người như cuộn tròn lại vô cùng đáng yêu, động tác của Trần Gia Hữu cũng nhẹ nhàng hơn, "Ừm."
Có mấy lần trở về nhà mà Tô Đào vẫn chưa ngủ, Trần Gia Hữu sẽ đút cô uống nước, tranh thủ cô đang mơ màng, anh lại dỗ cô gọi vài tiếng ông xã.
Thời gian thắm thoắt thoi đưa, chỉ vài ngày sau, công việc ở văn phòng luật của Trần Gia cũng đã được giải quyết hòm hòm, cuối cùng anh cũng đã có thời gian rảnh rỗi ở nhà với cô.
Anh đã sắm sửa xong quà Tết để mang tặng hai bên gia đình.
Việc này quả thật không cần Tô Đào quan tâm, một mình Trần Gia Hữu đã chuẩn bị xong từ sớm.
Bọn họ quyết định buổi trưa sẽ ăn cơm ở nhà ba mẹ anh, đến tối sẽ sang nhà ba mẹ cô ăn tối, tiện thể ngồi lại quây quần nói chuyện cùng nhau trong lúc nghỉ ngơi.
Nhớ đến Tết năm ngoái, cả hai vẫn còn đang nói chuyện với nhau qua màn hình điện thoại, nhưng năm nay, hai vợ chồng đã có thể cùng nhau đón Tết.
Sáng sớm thức dậy, Tô Đào và Trần Gia Hữu rời giường chuẩn bị sang nhà ba mẹ của anh.
Tuy cô ít gặp mặt ba mẹ của Trần Gia Hữu, nhưng nhờ những lần tiếp xúc trước đó, thế nên bây giờ mọi người vẫn có thể nói chuyện với nhau vô cùng hoà hợp.
Trần Bối Lỵ vui vẻ ra mặt khi nhìn thấy cô.
Nhờ Tô Đào mà bầu không khí trong nhà cũng trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.
Tuy ban đầu vẫn còn hơi e dè, nhưng càng về sau, khi chia sẻ mấy câu chuyện thú vị thường ngày, đến ngay cả ông Trần Hoa cũng phải ngoảnh lại nhìn cô vài lần.
Bây giờ ông cũng đã hiểu vì sao Trần Gia Hữu lại thích cô như thế.
Tính cách của hai người như bổ sung cho nhau, quả thật rất hợp nhau.
Bữa trưa hôm nay rất hợp khẩu vị, nhưng đến lúc ra về, Trần Bối Lỵ lại quyến luyến không chịu buông tay.
Thấy cô nhóc như thế, Tô Đào cười trêu, "Hay là em về nhà với chị nhé? Tiểu Tranh đang ở nhà đấy."
Nghe vậy, Trần Bối Lỵ đỏ mặt, "Em không đi đâu, em đã lấy anh ấy đâu."
Tô Đào và Trần Gia Hữu liếc nhìn nhau, hiển nhiên đã thấu suốt tâm tư của cô nhóc.
Trên đường về nhà cô, Tô Đào thông báo trước với Trần Gia Hữu rằng tối nay trong nhà cô có thể sẽ khá đông người.
Tính ra thì gia đình cô và gia đình Trần Gia Hữu thuộc hai phong cách hoàn toàn khác biệt nhau.
Hơn nữa bà Cảnh Mai lại rất thích không khí đông vui nhộn nhịp của ngày Tết, thế nên năm nay cả nhà bác hai của cô cũng sẽ đến đây đón Tết cùng cả nhà.
Trong nhà bày đủ loại đồ ăn vặt và các loại hạt, đám trẻ con nghịch ngợm chạy khắp nơi, âm thanh rộn rã từ TV vang vọng trong phòng khách.
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, ngồi ngay ngắn trên sofa, gương mặt vô cùng điển trai, đang nói chuyện phiếm cùng với mấy người họ hàng.
Vì là rể mới nên mọi người cũng quan tâm đến anh nhiều hơn.
Trần Gia Hữu nói năng lịch sự, thái độ ôn hoà. Bác hai gái ngồi bên cạnh từ lâu đã có thiện cảm với nghề luật sư này của anh, bèn hỏi thăm, "Con còn đồng nghiệp nào độc thân không, giới thiệu cho con gái bác với, con bé còn đang ế chỏng ế chơ đây. Chả bù cho Tiểu Đào có ánh mắt tinh tường, chọn được một người chồng tốt như con. Nếu bạn bè con có ai xuất sắc giống con thì nhớ để dành giới thiệu cho em nó nhé."
Trần Gia Hữu khẽ cười, "Dạ, con sẽ để ý ạ."
Tô Đào bưng đĩa trái cây bước tới, ngồi xuống bên cạnh anh, "Bác gái à, bác đừng sốt ruột quá, con bé mới bao lớn chứ."
Bác gái cũng cười đáp, "Tại thấy hai đứa tình cảm quá nên bác cũng muốn nó tìm một tấm chồng thương mình, tốt nhất là tìm cho bác một người con rể tốt giống như Tiểu Trần vậy."
Bầu không khí trong nhà tuy vô cùng vui vẻ và náo nhiệt, nhưng Tô Đào lại sợ Trần Gia Hữu không quen với kiểu ồn ào thế này.
Cô ghé bên tai anh, hỏi nhỏ, "Anh có thấy khó chịu không?"
Trần Gia Hữu, "Không đâu."
Tô Đào, "Em còn tưởng anh không thích mấy dịp đông người như thế này..."
Trần Gia Hữu, "Ăn Tết phải náo nhiệt mới tốt, trước đây trong nhà anh quá mức quạnh quẽ, chẳng có không khí Tết."
Anh nắm lấy tay cô, đặt trong lòng bàn tay mình rồi chậm rãi vuốt ve, anh cất giọng dịu dàng, "Ở đây khiến anh có thể cảm nhận bầu không khí gia đình ngày Tết, hơn nữa có em kề bên, dù ở đâu anh cũng thấy vui."
Ưu điểm của gia đình đông người chính là vui vẻ cả ngày.
Ăn tối xong, Tô Đào bị gọi đi chơi mạt chược.
Cô quay sang hỏi Trần Gia Hữu, "Anh biết chơi không?"
Trần Gia Hữu, "Biết chút chút, nhưng anh ít khi chơi."
Tô Đào, "Thế anh có muốn thử không?"
Trần Gia Hữu nhìn thấy mấy người lớn bên kia trông có vẻ rất hào hứng, anh bèn cười hiền đồng ý, "Được, nếu ba mẹ muốn, anh sẽ chơi cùng bọn họ."
Anh xắn tay áo lên, ngồi xuống bàn mạt chược đánh bài cùng mấy "bô lão" trong nhà.
Tô Đào ngồi bên cạnh Trần Gia Hữu, nhỏ giọng thầm thì, "Ông xã cố lên!"
Trần Gia Hữu chơi bài rất ổn định, Tô Đào cứ nghĩ một người thông minh như anh chắc chắn sẽ thắng chứ không thua. Ai ngờ, sau vài vòng, Trần Gia Hữu không ù được ván nào, trái lại tiền thắng đều vào túi của bà Cảnh Mai cả.
Bà cười toe toét, đắc ý nói, "Xem ra năm nay phát tài rồi."
Ba Tô, "Hừ, năm nay bà may mắn phết."
Thật ra không phải Trần Gia Hữu "đen", nhưng ngày Tết đánh bài chủ yếu vui vẻ là chính.
Có vài lần biết được bà Cảnh Mai cần bài gì, anh sẽ cố tình "mớm" bài cho bà.
Tô Đào ngồi một bên thấp thỏm nhìn anh chơi.
Cô không ngờ một người thông minh như anh lại ra bài thong dong như thế.
Không chịu nổi nữa, Tô Đào bèn đuổi Trần Gia Hữu ngồi sang một bên, tự mình ra trận.
Trần Gia Hữu bất lực, đành đứng sang một bên nhìn cô chơi.
Tô Đào khá may mắn, vừa ngồi vào chỗ đã ù được mấy ván.
Cô mỉm cười đắc chí nhìn sang, "Anh thấy sao, em cũng giỏi lắm đúng không?"
Trần Gia Hữu cưng chiều đáp lại, "Ừm, giỏi lắm."
Tô Đào, "Lát nữa thắng em sẽ chia tiền cho anh."
"Hửm?"
"Lì xì cho anh nhé?"
Đang có nhiều người ở đây, Trần Gia Hữu cũng không đáp lại lời này của cô.
Trời đã dần khuya, nhưng bàn bài vẫn còn đang rừng rực cháy, Trần Gia Hữu đành quay về phòng nghỉ ngơi trước.
Tô Đào càng chơi càng sung sức, thắng được không ít tiền, hài lòng quay trở về phòng.
Trong phòng hơi tối, nghĩ rằng Trần Gia Hữu đã ngủ, Tô Đào rón ra rón rén bước đến bên giường.
Không ngờ, vừa nằm lên giường, cô liền rơi vào lồng ngực ấm áp.
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai, "Em chơi xong rồi hả?"
"Ừm, em thắng rồi."
Anh cười hỏi, "Thắng nhiều ít?"
Tô Đào đưa tay sờ bao lì xì căng phồng trong túi áo, "Nhiều lắm, hơn nữa em còn chuẩn bị cả bao lì xì cho anh đây."
Trần Gia Hữu, "Cám ơn em đã nhớ đến anh, em định chia hoa hồng cho anh thật à?"
Tô Đào cười tủm tỉm, "Đương nhiên rồi, ai cũng có phần, cho anh hưởng sái may mắn của em."
Nói rồi, cô chìa một bao lì xì đến trước mặt anh.
"Hào phóng thế à?" Anh cầm bao lì xì đặt sang một bên, "Xem ra tối nay em thắng cũng đậm quá nhỉ."
Tô Đào, "Lúc nãy anh thua tới cỡ đó, em cũng phải ráng thắng để gỡ vốn chứ."
Trần Gia Hữu, "Vừa rồi trông mẹ vui như thế, anh có thua chút tiền cũng đáng."
Tô Đào ngớ người, rồi lại hỏi, "Anh cố tình thua sao?"
Người đàn ông bên cạnh nhướng mày, "Em nghĩ sao nào?"
Tô Đào phì cười.
Bảo sao một người thông minh như anh mà lúc nãy đánh bài cứ gặp xui mãi.
Hoá ra là anh cố ý thua.
Nhưng điều này cũng có thể thông cảm.
Bà Cảnh Mai lúc nào cũng thiên vị Trần Gia Hữu, mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng thấy ưng, hơn nữa Trần Gia Hữu lại rất biết cư xử, nhường bài bà như thế khiến bà càng vui hơn.
Tô Đào đánh bài cả một buổi nên đã thấm mệt, vừa chui vào chăn đã muốn ngủ ngay.
Nhưng người đàn ông nằm bên cạnh lại rất ấm áp, ôm vào rất dễ chịu. Cô ôm lấy anh, nhõng nhẽo nói, "Để em ngủ một lát..."
Trần Gia Hữu lặng thinh vài giây.
"Bảo đi ngủ mà còn sờ lung tung."
Tô Đào cười ranh mãnh, "Sờ đã tay mà."
Cô vốn cố tình gây rối, mà người nằm bên đã không thể nhẫn nhịn thêm, anh trở tay nắm chặt lấy cổ tay cô, cất giọng khản đặc, "Bên ngoài đông người lắm đấy, em dám trêu anh à."
Thấy anh có ý định ra "trận" thật, Tô Đào đưa tay chắn ngang lồng ngực của anh, lí nhí nói, "... Đừng làm ở đây."
Trần Gia Hữu cười khẽ, "Giờ mới biết e thẹn à?"
Tô Đào, "... Lúc nào mà em chả thế."
Trần Gia Hữu, "Lúc nãy trông em bạo dạn lắm, anh còn tưởng tối nay em lì xì cho anh nên muốn anh dỗ dành em đấy." Dứt lời, anh dịu dàng cắn nhẹ lên vành tai cô.
Vành tai Tô Đào nóng ran, cảm giác tê rần như có lửa đốt.
Lòng cô như sóng cả cuộn trào, nhưng vào khoảnh khắc này, cô vẫn cố níu kéo chút lí trí còn sót lại.
Bên ngoài còn rất nhiều người, mặc dù đã khuya rồi, nhưng Tô Đào vẫn không thể vượt qua chướng ngại trong lòng mình.
Cô cho anh một nụ hôn qua quýt, "Hẹn anh hôm khác nhé."
Trần Gia Hữu cũng chỉ định doạ cô một chút chứ không có ý định làm gì trong đêm nay.
Anh ôm cô vào lòng, giúp cô dém chăn lại cẩn thận, "Ngủ ngoan đi, em mà còn lộn xộn là anh không tha nữa đâu đấy."
Tô Đào vùi vào lòng anh, một đêm ngon giấc.
Sáng sớm hôm sau, cô bị tiếng pháo nổ đì đùng bên ngoài đánh thức.
Sau khi thức dậy, vẫn là tiết mục chúc Tết như thường lệ.
Tin nhắn trên điện thoại cũng vô cùng rộn ràng.
Suốt mấy năm qua, cô luôn là người lì xì cho người khác.
Nhưng năm nay cô lại nhận được một bao lì xì dày cộm.
Nhớ lại thì năm ngoái Trần Gia Hữu cũng đã từng lì xì cho cô, chỉ có điều không nhiều như năm nay.
Tô Đào cẩn thận đếm xem có bao nhiêu con số.
Một triệu tệ tròn trĩnh.
Cô vô cùng bất ngờ.
Sao lại có người lì xì mạnh tay thế nhỉ.
Trong lúc Tô Đào đang đắm chìm trong mấy con số tiền lì xì, cánh cửa phòng ngủ bỗng bật mở.
Dáng người cao lớn Trần Gia Hữu đứng sừng sững ngay tại cửa ra vào.
Tô Đào vừa mới thức dậy, cả người tựa vào đầu giường, mái tóc xoã tung, trông giống như một chú hồ ly lông xù. Ánh mắt lộ rõ hoảng hốt, hàng mi dài khẽ rung rung khi bất ngờ trông thấy anh.
Anh đóng cửa phòng lại, "Cuối cùng em cũng chịu dậy rồi à?"
"Nếu em mà còn không chịu dậy, mấy đứa nhóc bên ngoài chuẩn bị vào đây gọi em rồi đấy."
Tô Đào bảo anh đi tới.
"Sao thế em?" Trần Gia Hữu ngồi xuống bên giường.
Tô Đào đưa điện thoại cho anh xem, cất giọng hỏi vô cùng nghiêm túc, "Anh gửi hả?"
Anh lại rất bình tĩnh, "Ừ."
"Sao lại gửi cho em nhiều thế?"
"Tối qua em cũng lì xì cho anh mà."
"Xem như có qua có lại."
"..."
Tuy nói là có qua có lại, nhưng anh "lại" cũng nhiều quá rồi.
Trần Gia Hữu nhướng mày, "Em không vui sao?"
"Không phải." Tô Đào cất điện thoại vào, bỗng bật cười.
Trần Gia Hữu, "Năm ngoái biết em sẽ không nhận số tiền quá lớn, thế nên anh mới lấy danh nghĩa của Bối Lỵ để lì xì một con số may mắn cho em, xem như lấy hên. Bây giờ em đã là bà xã của anh, lì xì em bao nhiêu cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Em đừng cảm thấy áp lực, cứ nhận đi."
Nhớ lại chuyện năm ngoái, Tô Đào bèn hỏi, "Vậy năm ngoái là anh cố ý đúng không?"
"Hửm?"
"Cố ý lì xì cho em."
"Có phải muốn dỗ em vui không?"
Anh nhìn sang cô, cất giọng hờ hững, "Bây giờ em mới phát hiện ra sao?"
Tô Đào mím môi, đã được hời còn làm bộ làm tịch, "Được rồi, nếu anh đã có lòng, vậy thì em xin nhận."
Cô vừa định rời giường, Trần Gia Hữu lại lên tiếng, "Đợi đã."
Tô Đào nhìn sang anh.
Không biết từ lúc nào, một tấm thẻ ngân hàng đã nằm gọn trên tay cô.
"Nhân lúc hôm nay em đang vui, nhận thêm cái này đi."
Tô Đào khó hiểu nhìn tấm thẻ ngân hàng trong tay.
Trần Gia Hữu, "Mật mã là ngày sinh của em, sau này đi cùng bạn hoặc ra ngoài chơi thì cứ dùng cái thẻ này, anh thanh toán hết."
Tô Đào, "Thế anh..."
Trần Gia Hữu nhoài người tới, nâng cằm cô lên, ngậm lấy môi cô, nhẹ nhàng mút mát, "Nếu em đồng ý, tiền của anh sau này đều sẽ để em giữ hết."
Khi hai vợ chồng đang mùi mẫn tĩnh cảm, cánh cửa phòng đột nhiên mở ra.
Đứa cháu trai nhà bác hai ôm đồ chơi trong tay, có lẽ cậu bé đi nhầm phòng, vừa trông thấy hai người trong phòng, cậu bé sững người ra, sau đó lại giống như bị hoảng hồn, oà khóc bỏ chạy ra khỏi phòng.
Tô Đào, "..."
Tô Đào lúng túng lùi ra sau, "Có phải mình doạ thằng bé rồi không?"
"Không sao đâu."
"Để anh ra ngoài dỗ nó."
Lúc Tô Đào ra khỏi phòng, cô phát hiện quả thật Trần Gia Hữu đã dỗ thằng bé nín khóc.
Cậu bé đi tò tò theo sau Trần Gia Hữu nhờ anh sửa đồ chơi cho mình.
Mấy ngón tay thon dài trắng trẻo của người đàn ông khẽ lướt qua vài cái, nhanh chóng sửa xong rồi đưa cậu bé.
Đôi mắt tròn xoe của cậu bé ánh lấp lánh vẻ ngưỡng mộ.
...
Kỳ nghỉ Tết năm nay không hề nhẹ nhàng như cô tưởng tượng.
Bọn họ đi chúc Tết khắp nơi, sau đó lại hẹn bạn bè đi liên hoan, gần như ngày nào cũng tối muộn mới về đến nhà.
Mấy bữa cơm ngày Tết Tô Đào cũng ăn rất nhiều, bởi vì lúc ăn cơm đều có người ngồi bên cạnh gắp đồ ăn cho mình.
Cô leo lên cân, phát hiện dạo này mình đã mập lên mấy kg, bèn quay sang càu nhàu với Trần Gia Hữu, "Sau này không được làm đồ ăn khuya cho em nữa, em mập lắm rồi."
Trần Gia Hữu nhìn màn hình laptop trước mặt, cặp kính gọng vàng vắt ngang sống mũi, trên tay anh còn cầm một xấp tài liệu, mấy đầu ngón tay đặt trên bàn phím lướt qua lướt lại vài lần.
"Mập sao?" Anh liếc mắt nhìn sang.
"Đúng vậy."
"Mập chỗ nào?"
Tô Đào cũng không rõ lắm, chỉ mới mấy ký nên vẫn chưa nhìn ra rõ ràng.
Nhưng con số hiện trên cân thì không thể gạt người.
Tô Đào, "Anh xem đi."
Trần Gia Hữu đánh mắt nhìn sang.
Hôm nay cô diện một chiếc váy len trắng body, tôn lên đường cong xinh đẹp nơi eo thon, suối tóc đen mượt buông xoã sau lưng. Nhìn từ bên cạnh, những đường nét trên cơ thể yêu kiều càng thêm quyến rũ hơn, thậm chí còn rõ nét hơn lúc trước.
Anh tháo kính xuống, dịu giọng gọi cô, "Sang đây với anh nào."
Tô Đào hồn nhiên bước sang chỗ anh.
Trần Gia Hữu kéo cô ngồi lên đùi mình, cúi mắt nhìn cô.
Từ góc độ này, Tô Đào có thể ngắm trọn viền cằm góc cạnh và quả táo Adam nổi bật của anh.
Anh chậm rãi cất giọng, "Mấy chỗ khác thì không nhận ra, có điều..."
Đầu ngón tay anh như vô tình khẽ nhịp lên vòng eo cô vài cái.
"Thịt đều đổ vào mấy nơi cần béo cả rồi, em đừng lo."
Tô Đào vẫn chưa kịp hiểu ra, mãi một lúc sau mới biết hoá ra là anh đang trêu cô.
Cô định nhảy xuống bỏ đi, kết quả tối đó lại cùng anh nằm chung một chiếc chăn.
Tô Đào, "Về sau em muốn tập thể dục buổi tối."
Trần Gia Hữu, "Ừm, tập gì?"
Tô Đào, "... Tập thể dục bình thường."
Trần Gia Hữu cũng mặc cô, nhưng vận động buổi tối của hai người thì vẫn tiến hành như thường lệ.
Tuy nhiên, tối nay lại xảy ra sự cố bất ngờ.
Áo mưa bị rách, đồng nghĩa với việc tránh thai tối nay đã thất bại.
Tô Đào hoảng hốt hỏi anh, "Có cần phải uống thuốc không anh?"
Trần Gia Hữu im lặng vài giây, rồi anh đáp, "Uống thuốc không tốt cho em."
Tô Đào cũng không muốn uống thuốc, cuối cùng đành mặc kệ nó rồi thiếp đi.
"Thôi được rồi."
"Nếu như chúng ta có duyên thì cứ để đứa bé này đến với mình, nếu như không có duyên, lần sau mình phải chú ý hơn."
Trần Gia Hữu hơi cúi đầu giấu đi đôi mắt đen láy ánh lên vẻ suy tư.
Hiện tại cũng chỉ có thể làm thế mà thôi.
Tuy nhiên, nếu thật sự có một đứa bé thuộc về hai người, anh chẳng còn mong gì hơn.