Ban đêm ngủ không ngon, chỉ một động tĩnh nhỏ cũng làm nàng tỉnh giấc. Sắc trời mờ mờ, vừa nghe thấy tiếng sột soạt, nữ lang trong màn lập tức trở mình ngồi dậy, bị tia sáng bên ngoài rọi vào. Lúc lơ mơ mở mắt, bất thình lình nàng trông thấy bóng dáng lang quân cúi người ở ngoài màn. Nàng hít một hơi, vì bị giật mình mà đầu óc tỉnh táo hẳn. Âm thanh hít sâu quá lớn, khiến động tác của nam nhân đang cúi người khựng lại. Cách màn xanh mờ mờ, thấy chàng ngẩng đầu lên, nhìn sang nữ lang đang nằm ngủ bên trong.
Mặt trắng không như ngọc, mà trông như quỷ.
La Linh Dư: “...”
Nàng thấy Lục Quân đã mặc chiếc áo bào thấm máu đêm qua vào, tay nắm một đĩnh bạc, toan đặt trên bàn gỗ bên ngoài giường của nàng. Không ngờ nàng lại đột nhiên tỉnh giấc, không chỉ La Linh Dư bị nam nhân đột nhiên đứng đầu giường dọa, mà đến Lục Quân cũng bị tiếng hít sâu của nàng làm cho sững sờ. Một lúc sau, chàng mới đặt đĩnh bạc xuống.
La Linh Dư nhìn đĩnh bạc, lập tức một ngọn lửa bùng phát trong lòng. Tay nàng siết chặt áo ngủ bằng gấm, gương mặt căng ra, cố gắng hạ thấp giọng: “... Huynh định dùng một đĩnh bạc để lấy lòng muội? Trong mắt huynh, muội không đáng tiền vậy sao?!”
Lục Quân: “...”
Chàng nhếch môi cười, cũng hạ thấp giọng theo: “Đương nhiên La muội muội đáng giá ngàn vàng. Chỉ là lúc ra ngoài ta quên đem theo ngân lượng. Sờ khắp người cũng chỉ có được một đĩnh đó mà thôi... Chẳng lẽ muội muội còn muốn ta phải tháo ngọc bội ra đưa muội?”
La Linh Dư thầm nghĩ:... Pi, ai là “muội muội” của huynh hả?!
Cũng chẳng thể đem ngọc bội của Lục tam lang ra chợ bán được, vật trên người lang quân thế gia bọn họ chỉ có mấy thứ, ngọc bội cũng là đồ quý, cho dù bán thì cũng không ai dám mua; mà đã không bán được ngọc bội, vậy thì chỉ có mỗi tác dụng là hẹn thề... Lục tam lang hẹn thề với La Linh Dư?
La Linh Dư sầm mặt, khóe môi giật giật rất miễn cưỡng. Nhưng thực chất trong lòng sớm đã giao động, nàng không thể nào dứt mắt khỏi đĩnh bạc được, còn đang nghĩ cách cầu Lục Quân dùng nhiều tiền hơn để lấy lòng mình. Nữ lang sĩ tộc không thích vàng bạc, nhưng La Linh Dư nghèo quá rồi. Gần đây lại cảm thấy ngân lượng trong tay sắp không đủ sống quá nửa năm... Dù Lục Quân chỉ tặng nàng một đĩnh bạc, nhưng chí ít cũng biết tình hình khẩn cấp của nàng khi du ngoạn ở núi Chung. Thì ra hôm đó thấy nàng bái phật trong miếu, Lục Quân đã biết tỏng nàng không có tiền.
Nghĩ đến điều này, bao xấu hổ, khó chịu, oán hận của La Linh Dư với Lục Quân dần vơi đi.
Giống như chính chàng đã nói, Lục Quân thật sự không hề háo sắc. Tuy chàng có gương mặt đào hoa chết người, nhưng mắt luôn cụp xuống, không hề nhìn vào trong màn nhiều lần. Lang quân khí chất trong sạch cao sang, tuyệt đối không cho người khác cơ hội hiểu lầm. Đặt đĩnh bạc xuống, Lục tam lang đứng thẳng lưng lên, nhanh chóng xoay người rời đi. Lúc này, La Linh Dư ở trong màn đã ngồi dậy, nàng nhìn Lục Quân bên ngoài một lúc lâu, sau khi chàng đứng thẳng, ánh sáng mơ hồ lại lần nữa hắt lên mặt chàng, soi sáng gương mặt tái nhợt của chàng...
Vừa nghĩ đến độc, đồng thời cũng “nể” đĩnh bạc chàng để lại, La Linh Dư do dự, đưa tay ra: “Đợi đã.”
Từ trong màn, bàn tay mảnh khảnh của nữ lang vươn ra níu lấy tay áo của chàng kéo lại. Lục tam lang cụp mắt, nhìn ra sau lưng. Nghe thấy La Linh Dư ở trong màn lời ít ý nhiều bảo: “Trông sắc mặt huynh rất tiều tụy, rất dễ khiến người khác nghi ngờ. Đợi muội một chút, muội thoa phấn đắp mặt che giấu cho huynh.”
Lục Quân cứng người, vẻ mặt rất mất tự nhiên. Song chàng vẫn dịu dàng: “Vậy thì đa tạ La muội muội.”
Chỉ chốc lát sau, Lục Quân trở lại ngồi trên giường nhỏ mà mình ngủ cả đêm, đèn sau bình phong được thắp sáng. La Linh Dư vội vã khoác áo choàng vào, thắt chặt đồ lót dây nịt, lại thuận tiện cài trâm ngọc lên đầu, tay cầm một hộp nữ trang. Nàng ngồi trên giường thấp, bưng bàn nhỏ lên giường, mở hộp nữ trang ra, nào phấn ngọc trai, nào phấn hoa, nào phấn kẻ mày, nào son môi, nào phấn giáp tiên*, mọi vật dụng trang điểm của nữ tử đều được đặt trong những chiếc hộp tròn nhỏ màu sắc khác nhau, được La Linh Dư bày ra.
(*Giáp tiên là tên một loại hương liệu, được trộn lẫn từ giáp hương (hương liệu đến từ vỏ động vật), trầm hương, xạ hương,…)
Ngón út nàng quệt chút phấn sáp, thoa lên mặt Lục Quân.
Lục Quân kháng cự lùi ra sau.
La Linh Dư quắc mắt: “Đừng nhúc nhích.”
Nàng nói: “Đây là phấn trân châu...”
Lục Quân ngạc nhiên, thấp giọng: “Dùng trân châu mài thành phấn? La Linh Dư... rốt cuộc muội có tiền hay không có tiền vậy?”
La Linh Dư nhướn mày, chế nhạo: “Xem ra tam biểu ca thật sự chẳng biết gì về công việc của các nữ tử cả. Phấn trân châu không phải mài từ trân châu, mà là giã nát hoa bông phấn ra rồi đem đi chưng, sau khi hoàn thành thì gọi là phấn trân châu.”
Đúng là hiếm thấy, hàng mi rậm của Lục tam lang chớp chớp, La Linh Dư nhìn chàng cứng mặt, có vẻ rất xấu hổ.
Nữ lang trộn mấy màu sắc khác nhau vào với nhau, ngón tay lành lạnh nhẹ nhàng lướt qua mặt chàng, để sắc mặt chàng trông có vẻ khá hơn. Nhìn cử động của nàng, Lục tam lang thoáng yên tâm. La Linh Dư không phải đang đùa chàng, thủ pháp của nàng rất thông thạo, hẳn là thường xuyên làm chuyện này. Lục Quân dán mắt nhìn gương mặt mộc không phấn son của nàng, vết thương không ngừng làm chàng đau đớn, nhưng trong đầu chàng lại nghĩ lung tung: có lẽ mỹ nhân nào cũng biết cách trang điểm?
Còn La Linh Dư lại là cao thủ trong số đó.
Quệt ít phấn, bàn tay nữ lang càng trở nên lạnh như băng, tùy ý thoa lên mặt lang quân. Ánh sáng buổi sớm tù mù, vì để nhìn rõ nên hai người cách rất gần nhau, mọi hơi thở gần kề bên nhau. Có vô tình cũng có hữu ý, ánh mắt giao nhau, tay áo rộng nằm chồng lên nhau, động chạm giữa ngón tay lúc xa lúc gần, hơi thở của cả hai đều như có như không truyền đến đối phương.
Lục Quân cụp mắt nhìn nàng. Áo xuân mỏng thắt lưng dài, y phục toàn thân là một màu xanh lơ nhàn nhạt, dây nịt bạch ngọc dán lên bộ ngực đầy đặn, lướt qua eo, rũ xuống trên váy... Chốc chốc nàng ngước mắt nhìn lên, lập tức chạm đến ánh nhìn sâu tựa biển xanh của Lục tam lang.
Bàn tay chạm vào mặt chàng dừng lại, trong một thoáng quên đi động tác.
Ánh mắt Lục Quân tối dần, trầm tĩnh nhìn nàng.
Bầu không khí vô cùng vi diệu, tiếng thị nữ bên ngoài trở mình như có như không, ngoài cửa sổ là chim hót trùng kêu líu lo râm ran, còn trong phòng, nam nữ ngồi yên, hơi thở quấn quít... Đột nhiên La Linh Dư bật dậy lùi ra sau, suýt nữa đã đụng rớt mấy hộp thơm trên bàn. Nàng vội vã xoay người lại: “Xong rồi đấy, huynh có thể đi được rồi.”
Một lúc lâu sau, nàng không nghe thấy động tĩnh gì sau lưng, chỉ cảm nhận được luồng gió mát mẻ thổi qua gò má và y phục. Sau lưng trống trải lạnh lẽo, La Linh Dư từ từ xoay người lại, thấy khung cửa bên giường thấp được đẩy ra, hoa đào ngoài phòng rào rào rơi xuống, vài cánh hoa phớt hồng bay vào trong cửa sổ, theo làn gió rơi lên mấy hộp phấn trong tráp ngọc. Chẳng biết là phấn hoa đào hay là son đỏ.
Mà lang quân vừa nãy còn ngồi trên giường thấp, đã không còn nữa.
La Linh Dư cụp mắt đứng yên, sau đó dọn dẹp đồ đạc rồi quay về ngủ tiếp. Lúc nàng thức dậy lần nữa là được thị nữ Linh Ngọc đánh thức. Linh Ngọc phục vụ nữ lang rửa mặt chải đầu, chỉ huy các thị nữ còn lại thay hương trong phòng. Trước khi mở cửa sổ, Linh Ngọc hít một hơi, ngạc nhiên vui vẻ nói: “Nương tử, không khí ở đây tốt quá. Một đêm không mở cửa sổ mà cũng không bị oi bức, lại còn rất mát mẻ.”
Bởi vì trước đó, đã có người mở cửa sổ.
Nghĩ đến việc ở cùng một phòng với Lục tam lang, một đêm cùng hít thở chung bầu không khí... Im lặng một lúc, La Linh Dư cố tình chuyển đề tài: “Mọi người dậy cả rồi hả? Các biểu tiểu thư đang làm gì vậy?”
Linh Ngọc trả lời: “Hành Dương vương đến rồi, ngài ấy nói muốn bắn tên, các nữ lang rất ủng hộ. Hàn nương tử thấy thú vị nên đề nghị hôm nay các nữ lang cũng chơi bắn tên...”
Mới đầu La Linh Dư còn hoài nghi: Hành Dương vương sao? Có phải tối qua Lục tam lang bị thương có liên quan đến người này không? Nếu không nàng khó có thể tưởng tượng được Lục tam lang cần gì phải trốn đến chỗ nàng.
Sau đó lại kinh hãi: Cái gì? Bắn tên ư? Ta không chơi được đâu!
Nàng vội vàng hỏi: “Các nữ lang đều đồng ý cả sao?”
Linh Ngọc thưa phải, không để ý đến sắc mặt nặng nề của La Linh Dư, nàng ta lại nhớ ra một chuyện: “À đúng rồi, không phải đã hai hôm chúng ta không thấy Lục tam lang đâu sao? Vừa nãy lúc đưa đồ ăn sáng cho các lang quân và nữ lang, nô tỳ có nghe các thị nữ khác bảo là từng thấy Lục tam lang.”
Linh Ngọc than: “Lục tam lang đúng là xuất quỷ nhập thần.”
Ngón tay La Linh Dư khẩy bàn, im lặng đăm chiêu.
Sau khi nữ lang các phòng đã chuẩn bị thu dọn xong xuôi, vì muốn xem các lang quân chơi bắn cung nên bản thân cũng muốn chơi bắn tên, không tiện nán lại ở Hoa Đào Ổ nữa. La Linh Dư lề mề đi theo các nữ lang, nghe các nàng đề nghị đến gò đất có nhiều cây ở trên núi để bắn tên. Nghe ý đồ của các nàng, hình như là muốn săn được ít thỏ hay heo núi.
Hành Dương vương cười to, các nàng đã nói trúng ý hắn rồi.
Hành Dương vương Lưu Mộ đưa mắt nhìn hai lang quân Lục nhị lang và Lục tam lang, lại quét mắt nhìn tùy tùng phía sau họ. Nam nhân đến núi Chung lần này không nhiều, dù cộng thêm phu xe thì cũng chỉ hơn hai mươi người. Muốn tìm ra thích khách tối qua trong hai mươi mấy người này... Lưu Mộ sờ cằm, đôi mắt gian tà híp lại, hoặc là tìm quá dễ, hoặc là thuộc hạ của hắn đã phân tích sai.
Nhưng nếu phân tích sai, vậy chứng tỏ lai lịch của thích khách kia rất lớn... Sắc mặt Lưu Mộ càng trở nên khó coi.
Sau hai ngày, khi lần nữa thấy đệ đệ, Lục nhị lang thật sự có muôn lời khó nói. Lục Quân đã thay ra áo choàng nhuốm máu, mặc vào y phục màu trắng. Lục Hiển nhìn Lục Quân mặt mũi trắng ngần, hình như còn tuấn tú hơn ngày thường, bất giác nhìn thêm mấy lần. Lục Quân sáng sủa như làn gió mát, song trên mặt lại chẳng có lấy một nụ cười, cực kỳ lạnh lùng. Nhưng nếu Lục nhị lang còn vô thức chàng thêm nhiều lần, thì dĩ nhiên ánh mắt các nữ lang bên kia không hề dứt khỏi chàng được.
Hành Dương vương còn muốn bắn tên.
Hàng mi Lục Quân rung lên: vì các nữ lang quá tập trung chú ý đến mình, nên sợ là lần bắn tên này, thật sự không có cách nào giả vờ được... Nhưng tay chàng đang bị thương nặng, nếu chàng bắn tên thật thì chắc chắn sẽ có vấn đề, với thuộc hạ thuộc hàng cao thủ của Hành Dương vương, nhất định có thể nhìn ra tay chàng đang bị thương. Rồi vì thăm dò chàng, nói không chừng còn muốn...
Lục Quân sốt sắng: không biết chỗ Trần vương có ứng cứu kịp thời không...
Một đường leo núi, vừa đi vừa nghĩ. Lúc chàng còn đang miên man suy nghĩ, thì Lục nhị lang hết nhìn La Linh Dư lại nhìn Hành Dương vương. Sau một phen xoắn xuýt, Lục Hiển đã quyết định, đi về phía La Linh Dư. Lục tam lang thuận tiện đi theo nhị ca chàng, bọn họ cùng đi về phía nữ lang, đi thẳng đến cạnh La Linh Dư.
La Linh Dư đang phiền não, cầm trong tay cây cung nhỏ nhìn xung quanh. Lục Hiển bất chấp áp lực tầm nhìn của chúng nữ lang, cười nói với La Linh Dư đang bất an: “Biểu muội còn nhớ Hành Dương vương không?”
La Linh Dư hồ nghi nhìn hắn. Lục Hiển mỉm cười, ngoái đầu toan gọi Hành Dương vương tới, nhưng lại thấy Hành Dương vương cứ nhìn chằm chặp tam đệ Lục Quân của hắn.
Lục Hiển: “...”
Lục nhị lang bị hớ. Còn La Linh Dư lại trông thấy Lục tam lang đi theo sau lưng Lục nhị lang.
Sắc mặt nàng thoắt trở nên kỳ lạ: gương mặt này của Lục tam lang... Hình như nàng bôi phấn hơi nhiều, trông chàng càng tuấn tú hơn bình thường.
La Linh Dư chột dạ chớp mắt, lúc xoay mặt đi thì nghe thấy giọng của Lục Quân: “Kỹ năng bắn tên của biểu muội thế nào?”
La Linh Dư: “...”
Giật cả mình.
Hành Dương vương đi ở phía sau, dưới áp lực bắn tên, Lục Quân lại chủ động nói chuyện với nàng... La Linh Dư nhìn chằm chặp, bỏ qua Lục Hiển giới thiệu với nàng Hành Dương vương là nhân sĩ thế nào, cùng Lục Quân bốn mắt nhìn nhau. Chàng làm khẩu hình, ý là “độc”, sau đó mỉm cười nhìn nàng. Tuy không nói nhưng lòng đã rõ, lúc mắt xoay vòng đã đạt thành thỏa thuận, La thị nữ hít sâu một hơi, giọng dịu êm: “Bắn tên hả? Muội không biết, không rõ, cũng không thông thạo.”
Có nữ lang bên cạnh giễu cợt: “Muội mà không biết ư?!”
Nữ lang sĩ tộc mà không biết trò này?
Lục Quân nheo đôi mắt hoa đào, dịu dàng nói: “Vậy để ta dạy biểu muội bắn cung.”
La Linh Dư ngoan ngoãn nghe theo: “Vâng, đã làm phiền tam biểu ca rồi.”
Lục Quân: “Không có gì.”
Lúc này hai người cùng đi tới trước, tách ra khỏi chúng nữ lang. Lục Quân chỉ về một hướng, La Linh Dư gật đầu, ngẩng mặt mỉm cười với chàng rồi cùng chàng đi đến đó. Hành Dương vương ở phía sau tức khắc cho người hỏi Lục tam lang đi đâu, biết chỉ là đi chơi với La Linh Dư chứ không phải rời núi, Lưu Mộ không để ý nữa, cười nhạt: chạy thoát được hòa thượng cũng không thoát khỏi miếu, trận tỷ thí võ nghệ hôm nay, chỉ cần là nam thì đều phải đến thử.
Lục Hiển: “...”
Hắn ngẩn tò te, mình vất vả nói một thôi một hồi Hành Dương vương thế nào ra sao, vậy mà La Linh Dư bỏ ngoài tai hết. Chỉ một câu nói của tam đệ đã “cuỗm” được La Linh Dư. Hai người cùng nhau rời đi, nhìn từ bóng lưng trông như thần tiên quyến lữ vậy. Dù trong mơ hắn cũng chưa từng trông thấy tam đệ và La Linh Dư từng ở bên nhau lần nào. Lục Hiển không khỏi nảy sinh hoài nghi:
Có phải giấc mơ của mình đã sai rồi không?
La biểu muội thật sự không nghe thấy mình khen Hành Dương vương à, cũng không thấy Hành Dương vương sao? Lang quân thiếu niên hào hoa phong nhã kia là phu quân tương lai của nàng, còn đang từ tốn đi sau lưng nàng kìa. Còn cả Hành Dương vương nữa... vì sao không vừa gặp đã yêu La biểu muội? La biểu muội có dung mạo xuất sắc tuyệt đỉnh trong số các nữ lang, vì sao Hành Dương vương chỉ nhìn tam đệ suốt vậy?
... Vì sao mình cứ phải nửa tin nửa ngờ với một giấc mộng như có như không thế này?
Mà các nữ lang cũng trợn mắt há mồm: “...”
Gì cơ? Chỉ vì La Linh Dư nói nàng không biết bắn cung, mà Lục tam lang tốt bụng dạy nàng ta sao? Dựa vào đâu hả? Thì ra Lục tam lang lại tốt bụng như vậy, chỉ cần có nữ lang không biết bắn tên thì chàng sẽ dạy sao? Trời ạ, rốt cuộc các nàng đã bỏ lỡ điều gì vậy? Biết thế đã nói mình không biết bắn tên cho rồi... Trong lúc nhất thời, các nữ lang sĩ tộc đều nảy sinh hoài nghi trước tài học của mình, đặt tay lên ngực tự hỏi: nếu như mình không biết thứ gì, thì có khi nào nữ lang hôm nay được Lục tam lang gọi đi là mình không?
Vậy vì sao cái gì bọn họ cũng phải biết?
Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân dù ở Lục gia mấy năm mà vẫn không gả được cho Lục tam lang sao?
Nhất thời, cả Lục nhị lang lẫn các biểu tiểu thư đều rầu rĩ không vui. Ninh Bình công chúa Lưu Đường dè dặt quan sát sắc mặt của bọn họ, sau một hồi cân nhắc thì đi về phía Hành Dương vương. Đến khi Lưu Đường im lặng đi ra, Lưu Mộ mới trông thấy nàng, có vẻ rất ngạc nhiên. Cô cháu gái này, đúng là cứ như người vô hình...
Lưu Đường đỏ mặt gọi: “Thúc thúc.” Vị thúc thúc này chỉ lớn hơn nàng mấy tuổi mà thôi...
Lưu Mộ: “Ồ, con ở đây làm gì? Tối qua có phát hiện ra điều gì khác lạ không?”
Lưu Đường thấp giọng nói: “Con đến đây để chơi, huynh trưởng bảo con nên ra ngoài chơi nhiều vào. Con không phát hiện ra có gì khác lạ cả.”
Lưu Mộ ừ một tiếng, hắn lại đi một đoạn nữa, phát hiện Lưu Đường vẫn đi theo mình. Lưu Mộ nhướn mày, nhìn cô cháu gái không nhỏ hơn mình mấy tuổi. Lưu Đường xoắn xuýt, giọng nhỏ như muỗi: “La tỷ tỷ hỏi con có muốn tham gia cuộc thi chọn Hoa thần năm nay không, con muốn tham gia...”
Lưu Mộ không quan tâm đến Hoa thần gì đó ở Kiến Nghiệp, chỉ buột miệng khích lệ nàng: “Ồ, thế thì rất tốt. Cố gắng lên!”
Lưu Đường: “Đến lúc đó thúc thúc bỏ phiếu cho con được không?”
Lưu Mộ vẫn hời hợt: “Được.”
Lưu Đường rất vui, không ngờ có thể dễ dàng lấy được số phiếu như vậy, mà nàng có rất nhiều ca ca, bá bá, thúc thúc... người của hoàng thất vẫn còn rất nhiều. Nếu so với thế gia... Hy vọng các huynh trưởng có thể giúp mình.
Ra khỏi Hoa Đào Ổ là đi vào rừng cây. Đi được một lúc thì mọi người dừng lại, đã đến nơi rồi. Người hầu quét dọn sân bãi, chuyển tấm bia ra, đã sắp bắt đầu tỷ thí bắn cung. Hành Dương vương uể oải đi theo những lang quân nữ lang du sơn ngoạn thủy suốt cả dọc đường, chính là muốn chờ đến lúc này. Vất vả lắm mới đợi đến lúc có thể bắt đầu bắn cung, Lưu Mộ xệ vai, cụp mắt sắp ngủ lần nữa sống lại, tràn trề tinh thần, xắn tay áo lên đẩy Ninh Bình công chúa ra: “Để cô tới trước! Làm nóng cho mọi người!”
Các nữ lang nhiệt liệt hoan nghênh: thiếu niên lang anh tuấn oai phong luôn rất được chào đón!
Dốc lời khen ngợi, bày tỏ mến mộ!
“Hành Dương vương khôi ngô quá đi. Anh hùng xuất thiếu niên đây mà!”
“Lưu lang đúng là tuấn tú... Ôi, gả cho Hành Dương vương cũng không tệ.”
Bị các nữ lang to gan nhạo báng, Lưu Mộ sầm mặt:... các nữ lang quý tộc ở Kiến Nghiệp đúng là quá đáng sợ.
Vì ít lang quân nên một vòng tỷ thí bắn cung chẳng mất mấy thời gian. Lưu Mộ mắt tinh, vẫn luôn cùng tùy tùng cẩn thận quan sát nhân sĩ quý tộc du sơn ngoạn thủy bên kia, nhưng không tìm ra ai bị thương nặng. Trái lại có một phu xe bị trẹo chân, song khác hẳn thích khách đêm qua!
Đến cuối cùng, ngay tới văn sĩ Lục nhị lang Lục Hiển cũng bị kéo vào bắn tên. Hai mắt Lưu Mộ nhìn chòng chọc đến mức co rút, vậy mà cũng không tìm được người kia. Lưu Mộ đưa mắt nhìn quanh đám đông: “Lục tam lang đâu? Vẫn chưa quay về sao?”
Người hầu của Lục nhị lang chạy đến, thưa với Lục nhị lang mấy câu. Lục nhị lang ngạc nhiên, sau một thoáng trầm ngâm thì quay qua thuật lời lại với Hành Dương vương. Bên này truyền lời nhiều người, các nữ lang bên kia cũng nghe thấy: “Lục tam lang đang dạy La thị nữ giương cung trên đỉnh núi gần đây.”
Lưu Mộ: “Đã dạy một canh giờ rồi mà vẫn chưa xong sao?”
Hắn híp mắt, một bụng quỷ kế không ngừng suy ngẫm, lại đưa mắt nhìn sang Lục nhị lang, muốn Lục nhị lang cho một câu giải thích hợp lý. Lục Hiển ấp úng cả buổi, cuối cùng thốt ra một câu: “Có lẽ là La biểu muội bị ngốc chăng?”
Lưu Mộ: “...”
Hàn thị nữ đang mong đợi Lục tam lang, vậy mà đến giờ Lục tam lang vẫn chưa xuất hiện, trong lòng nàng buồn rầu biết mấy. Lúc này không nhịn nổi nữa, Hàn thị nữ dứt khoát đề nghị: “Chúng ta cùng đi xem tam biểu ca dạy La tỷ tỷ bắn tên thế nào đi.”
Lưu Mộ trầm ngâm rồi gật đầu.
Mọi người ồn ào theo người hầu dẫn đường đi lên núi. Đi được lưng chừng núi, mặt trời càng lúc càng lên cao, trên trán lấm tấm mồ hôi. Đương khi tất cả đều mệt mỏi, chợt có người chỉ tay hô: “Mọi người nhìn đằng kia kìa!”
Mấy người Hành Dương vương, Lục nhị lang cùng ngẩng đầu lên, nhìn theo hướng chỉ tay. Trên đường núi quanh co là tầng tầng lớp lớp sắc xanh mờ ảo. Nghiêng nghiêng bên đường xanh ngắt là một gò đất, được sương khói mây trôi bao phủ. Bọn họ trông thấy lang quân tuấn tú đứng ở đằng sau, vòng nữ lang xinh đẹp vào trong lòng. Đứng trên đỉnh núi, trường cung trong tay, tư thế nữ lang giương cung được lang quân phía sau nâng đỡ, sửa lại thành tư thế chính xác.
Trông Lục Quân như đang ôm La Linh Dư từ phía sau.
Áo dài tung bay như mây, cây xanh và bụi mù vờn quanh, hai người đứng trên chỗ cao bắn tên, tựa như một đôi thần tiên.
Mọi người bên dưới nhìn đến ngẩn ngơ.
Nghỉ ngơi trên đỉnh núi hơn một canh giờ, lúc mọi người kéo đến thì Lục Quân mới đứng dậy, giúp La Linh Dư sửa tư thế bắn tên chính xác. Chàng ôm hờ nàng từ phía sau, hơi thở gần bên, cả hai như đang quấn quít với nhau. La Linh Dư đặt tay lên cung, Lục Quân nắm tay nàng. Cung dần được kéo ra thành hình tròn, nhắm thẳng lên trời cao.
La Linh Dư cụp mắt, khóe miệng chúm chím, nói khẽ với Lục Quân: “Như thế này sẽ không có vấn đề gì chứ? Hành Dương vương sẽ không nghi ngờ huynh nữa hả?”
Lục Quân nghiêm mặt dạy nàng bắn tên, lúc không ai để ý thì cười nhẹ: “Nghi ngờ thì vẫn nghi ngờ... Nhưng hắn cũng không thể nhận ra là ta có bị thương hay không. Còn phải đa tạ biểu muội đã san lực giúp ta, nếu không một mình ta giương cung, e là phải băng bó lại vết thương.”
La Linh Dư cười nhạt: “Không sao. Huynh nhớ đưa muội thuốc giải sau khi xong chuyện là được.”
Một nụ cười vụt qua trong mắt Lục Quân, lực nắm tay nàng càng tăng thêm. Chàng dùng tư thế tiêu chuẩn để sửa cho nàng, hướng dẫn nàng kéo dây cung. Dây cung kéo căng, mắt vẫn nhìn thẳng về phía mặt trời, tóc mai La Linh Dư ướt đẫm, trán rịn mồ hôi. Nhưng lang quân sau lưng nàng vẫn nắm chặt tay nàng không buông. Không biết đã bao lâu trôi qua, cho đến khi La Linh Dư gần như thất thần thì đột nhiên Lục Quân lại quát: “Thả ——”
Bị âm thanh đột ngột của chàng hù dọa, tay La Linh Dư run lên, lúc mũi tên vừa được nhả ra thì Lục Quân đột ngột dùng cung đẩy lên trên một phát. *Soạt* một tiếng, mũi tên màu đen bay vụt ra khỏi ngón tay hai người, bắn về phía không trung.
Mọi người bên dưới, nhìn hai người một trước một sau ở bên trên cuối cùng cũng đã bắn tên đi. Mũi tên rất dài, phóng đi cực mạnh, càng khiến bọn họ không giống người phàm. Mây mù quanh núi, trai tài gái sắc, giương cung bắn tên... Người người bên dưới đều nhìn không chớp mắt.
Bất chợt có hai con chim nhạn rơi xuống, phát ra tiếng kêu thảm thiết!
Đứng trên đỉnh núi, La Linh Dư ngạc nhiên lại khấp khởi vui mừng: “Bắn trúng rồi —— muội bắn trúng rồi!”
Không ngờ lại có ngày nàng bắn trúng tên!
Lục Quân cúi đầu, nhìn đôi mắt xán lạn của nữ lang, bất chợt trong lòng thoáng giật mình. La Linh Dư cực kỳ hớn hở, quên mất phía sau là Lục tam lang rất đáng ghét, nàng vui vẻ ngoái đầu lại, đôi môi đỏ chợt sượt qua một thứ mềm mại lành lạnh đằng sau.
La Linh Dư căng người: “...”
Môi nàng vừa chạm vào gì vậy?!