Trong đêm Hành Dương vương chạy trốn, Trần vương và Triệu vương chạm mặt nhau trong thành, chùa Kiến Sơ đi lấy nước… Mọi trùng hợp đó đều do con người làm ra.
Để tùy tùng và người của Kinh Triệu doãn ở lại lo liệu chuyện ở chùa Kiến Sơ, cảm thấy chuyện tối nay đã xong, Lục Quân bèn mời phu nhân rời đi. Vì tùy tùng phải ở lại giúp Kinh Triệu doãn ghi chép về vụ cháy trong chùa tối nay, nên lúc rời khỏi ngôi chùa nổi tiếng này, Lục tam lang và tam thiếu phu nhân đành phải đi bộ về.
Đi dọc theo con sông Tần Hoài, lúc này Lục Quân mới chậm rãi nói đến lý do chuyện tối nay, giải thích với La Linh Dư.
Trăng sáng chiếu rọi, bụi hoa tháng sáu bay bay, chàng lang quân rảo bước bên dòng sông Tần Hoài, nữ lang chậm rãi đi cạnh chàng. Nghe chàng nói rõ chuyện của Việt Tử Hàn, lại kể đến chuyện Hành Dương vương. Mới đầu La Linh Dư khá ngạc nhiên khi Lục Quân lại biết trước được chuyện mà La Vân Họa không kể với mình, sau lại bội phục năng lực bày mưu lập kế của chàng. Đã có phu quân nắm chắc toàn cục, sau một thoáng không cam lòng, La Linh Dư cũng chỉ có thể chàng vài cái cho hả giận. Chỉ có điều khi nhắc tới Hành Dương vương, giọng Lục Quân có vẻ là lạ, nữ lang nghiêng đầu nhìn sắc mặt chàng, nàng trầm ngâm nghĩ ngợi.
La Linh Dư: “Hễ nhắc đến Hành Dương vương là huynh với nhị ca cứ kỳ lạ thế nào ấy.”
Ánh mắt Lục Quân chợt cứng lại trong một thoáng, nhưng chàng vẫn cố tỏ vẻ vô sự: “Làm gì có.”
La Linh Dư thấy chàng như thế thì càng chắc chắn hơn. Con người chàng tự đại kiêu ngạo, nếu thật sự không có chuyện gì thì chàng đã cười xem thường, hoặc chế giễu nàng tự mình đa tình. Chàng nói “làm gì có” tức chính là “có”. La Linh Dư lấy làm lạ: “Muội nhớ ra rồi, ngày trước khi chưa gả cho huynh, mỗi lần muội nói chuyện với Hành Dương vương là đều bị nhị ca xen ngang. Có một lần công tử bị thương vì muội, muội muốn đi thăm công tử nhưng nhị biểu ca lại đòi đi thay. Trước kia muội chỉ cảm thấy huynh ấy cố ý kết hợp muội với huynh, nhưng giờ ngẫm lại thì lạ thật đấy.”
La Linh Dư liếc Lục Quân, quở mắng: “Huynh thì càng rõ ràng hơn! Hễ muội nhắc đến Hành Dương vương là huynh lại mất hứng, còn âm thầm giận dỗi. Thực tình muội cũng không nói gì làm gì, có rất nhiều người thích muội, nhưng đâu thấy huynh như thế với người khác. Vì sao chỉ với Hành Dương vương là lại có phản ứng mạnh như vậy? Rõ ràng tối nay huynh cứu ngài ấy, nhưng ngoài giải thích nguyên do ra, huynh không cho muội biết gì nữa cả. Cả trước đó nữa, lúc Hành Dương vương vào tù, huynh cũng chẳng thèm đi nhìn người ta thế nào. Không hỏi không rằng, chỉ dựa vào người ngoài nói mà huynh suy đoán. Phiến diện như thế, đâu có dáng vẻ muốn cứu người?”
Lục Quân liếc nàng, giọng lạnh nhạt: “Muội muốn gì?”
La Linh Dư mỉm cười.
Nàng không nói gì, bước lên trước hai bước. Đèn đuốc trùng điệp cắm hai bên bờ, trên sông Tần Hoài có rất nhiều thuyền hoa, tiếng hát tiếng nhạc nhẹ nhàng quanh quẩn, ánh lửa và sóng nước dao động cùng hắt lên gương mặt xinh xắn của nữ lang. Tay áo nàng như mây, phất qua cánh tay Lục tam lang ở sau lưng, hương thơm tựa trêu người. Chợt nàng ngoái đầu lại, sợi tóc bên má sượt qua môi, thần sắc trong đáy mắt vừa linh động lại giảo hoạt.
La Linh Dư cười rộ lên: “Muội đoán, có phải trong giấc mơ của nhị biểu ca, muội gả cho Hành Dương vương chứ không phải gả cho huynh không? Thế nên huynh với nhị biểu ca mới đề phòng Hành Dương vương điện hạ như vậy, không muốn muội nói chuyện với ngài ấy dù chỉ một câu.”
Lục Quân giễu cợt.
La Linh Dư hừ nói: “Huynh bớt nhăn mặt đi. Huynh như thế, rõ ràng là thừa nhận rồi còn gì. Tuyết Thần ca ca, đến cả chuyện không xảy ra mà huynh cũng ghen sao?”
Lục Quân ảo não, trong đầu nghĩ sao có thể gọi là “chuyện không xảy ra” được? Nếu không phải nhị ca đứng về phía chàng, thì chưa chắc Hành Dương vương đã không cướp La Linh Dư. La Linh Dư đẹp như thế, lại yêu tiền háo danh, cực kỳ tầm thường, nhưng vì để nâng cao sự tầm ấy mà nàng học rất nhiều thú tao nhã. Một giai nhân thú vị như thế… Lục Quân không so đo với những kẻ hay xúm quanh nàng, nhưng nghĩ đến chuyện nàng có khả năng gả cho Hành Dương vương, trong lòng chàng lại vừa đố kỵ vừa căm hận.
La Linh Dư đi tới cạnh chàng, nhìn thấy sắc mặt chàng trở nên lạnh lùng. Nàng đưa tay nắm lấy tay chàng, lại bị chàng phất tay né tránh. Biết chàng không xuống nước, La Linh Dư cũng chẳng giận gì, đưa tay đụng vào tay chàng thăm dò. La Linh Dư nghịch ngợm: “Tuyết Thần ca ca, sao lại phớt lờ muội vậy?”
Sau mấy lần như thế, rốt cuộc nàng cũng đạt được ý đồ, được Lục Quân nắm tay.
Trong lòng cười muốn lăn lộn, nhưng ngoài mặt La nữ lang vẫn lấy lòng Lục Quân: “Tuyết Thần ca ca, huynh đang nghĩ gì thế? Lòng muội chỉ thích huynh thôi, dù muội có gả cho người ngoài thì muội cũng yêu huynh nhất.” Rồi nàng chợt ngẩn ra, như nghĩ đến điều gì đó, chậm rãi nói, “Muội chẳng thể tưởng tượng được cuộc sống thiếu vắng huynh. Không có huynh cùng muội hái hoa sen vào mùa hè, đun lá phong trong ngày thu, không có Tầm Mai cư sĩ muội ngưỡng mộ vẽ tranh, không có huynh tức giận gây gổ với muội… Cuộc sống như thế, hẳn sẽ buồn tẻ lắm. Muội thực sự không nghĩ ra được nếu mình gả cho Hành Dương vương thì sẽ như thế nào.”
La Linh Dư: “Ai có thể hợp với muội được như Tuyết Thần ca ca? Mỗi một suy nghĩ của muội, huynh đều biết hết; phu quân muội đang nghĩ gì, thích thứ gì, vừa hay muội cũng biết. Ngoài Tuyết Thần ca ca ra, muội còn thích ai khác nữa sao? Muội không tưởng tượng được.”
Trong lòng Lục Quân như tắc nghẹn.
Nhưng chàng vẫn vững lòng, lạnh nhạt nói: “Có gì mà không tưởng tượng được? Nữ lang cơ trí hiền hậu như muội muội đây, gả cho Hành Dương vương, nhất định hắn sẽ yêu muội sâu sắc. Với tâm kế của muội muội, làm gì có chuyện không lung lay được trái tim phu quân? Dù không có ta, hôn nhân của muội muội cũng sẽ mỹ mãn hạnh phúc.”
La Linh Dư nói: “Sao huynh biết được? Bề ngoài trông tốt thì là tốt thật ư? Làm sao huynh biết được lúc muội gả cho người khác, trong lòng không phải đang nhớ huynh, hận huynh? Muội là người nhỏ nhen, nếu huynh trêu chọc muội thì, Lục Quân à, muội sẽ nhớ huynh suốt đời.”
Bàn tay Lục Quân nắm tay nàng bỗng siết chặt.
Con ngươi chàng rụt lại, hoảng hốt nhớ tới giấc mơ khi kẹt trên núi tuyết. Dường như chàng đã mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ chàng đã bỏ mình, La Linh Dư cũng không vui vẻ hạnh phúc. Nàng khó chịu nhưng vẫn gượng cười, có điều nàng yên lặng như vậy, không còn dáng vẻ đầy sức sống như xưa. Cho đến khi chết, gương mặt nàng cũng chẳng hề dãn ra.
Mà trong lòng chàng cũng có nàng. Mất đi nàng, chàng như cái xác biết đi, đau đớn chẳng tha thiết sống. Chàng còn không chịu thừa nhận.
Rõ ràng trong lòng chàng có nàng, vì sao ở trong giấc mơ khi Lục nhị lang không can thiệp vào, thì cả hai lại chẳng thể bên nhau?
Lục Quân nói nhỏ: “Ở bên ai, có kết cục thế nào, dĩ nhiên phải xem có yêu hay không, nhưng cũng một phần là do duyên phận và thời cơ lựa chọn. Nếu trong tình yêu không có chút hợp nhau thì thật khó để người ta kiên trì, để người ta tin rằng liệu đó có phải là mệnh trung chú định không.”
La Linh Dư ngẩn ngơ, có cảm giác như chàng đang bộc bạch nỗi lòng. Chàng nói lời buồn bã cô đơn đến thế, cứ như thể nàng thật sự gả cho Hành Dương vương vậy.
Hai người lại cùng phiền muộn chán nản. Ánh đèn chiếu xuống mặt nước sông Tần Hoài, tiếng cười nói của các nữ lang trẻ tuổi cùng ân khách trên thuyền hoa như xa như gần. Ở xa xa, nghe thấy các nàng cất tiếng hát. Dưới bóng trăng soi sáng, tiếng hát của các nữ lang nghe sao buồn bã mất mát, và Hành Dương vương được Lục Quân và La Linh Dư cùng nhớ đến đã sớm rời xa.
Trong lòng mất mát, La Linh Dư bất giác than thở: “Hỡi chàng người ở nơi xa, phong thư cách trở đôi ta chia lìa. Xa xăm ngàn dặm đó kìa, vẫn chung một mảnh trăng kia sáng ngời. Đón gió than thở một lời, bài ca vang khúc muôn đời khó thôi. Nhưng đường sơn thủy hỡi ôi, trập trùng xa quá lối nào vượt qua.”*
Thực tế và mộng cảnh quá mơ hồ, phải chăng là tương lai không biết trước, hay là kiếp trước đã biết đến. Ngàn dặm trăng sáng vạn dặm cùng, mấy ai biết được nỗi tương tư? Trong vận mệnh bồi hồi ấy, rốt cuộc là người khách qua đường mạnh mẽ thần bí đến đâu?
Nữ lang bên cạnh khẽ ngâm nga, Lục Quân lóng tai lắng nghe, tâm trạng cũng dần nặng nề. Hắn và La Linh Dư cùng sóng vai bước đi, nhìn thuyền bè bồng bềnh trên mặt sông Tần Hoài, lại nghe tiếng hát của các nữ tử trên thuyền. Một luồng gió mát thổi qua, đầu óc Lục Quân chợt lạnh đi, tinh thần tỉnh táo phần nào. Chàng bất giác bật cười, nghĩ chàng và Dư Nhi muội muội đúng là ngớ ngẩn, chuyện chưa xảy ra thì buồn bã cái gì?
Lúc La Linh Dư đang phiền muộn, chợt nghe lang quân bên cạnh ngâm thơ: “Bóng trăng dần khuất sau trời, tan nhẹ sương trắng giữa đời bao la. Thời gian đã muộn quá mà, chẳng còn ai muốn cùng ta quay về. Năm năm tháng tháng tháng yên bề, thôi thì đành vậy trở về ngày xưa. Mùa thu sương mỏng lưa thưa, vẫn đủ thấm ướt y sam trên người.”**
(*, **: Trích bài Nguyệt Phú của Tạ Trang.)
—— Vầng trăng kia đã khuất núi, giọt sương ban mai sẽ đem đến một ngày mới. Ngại gì năm tháng sẽ trôi qua, dẫu sương thấm ướt y phục, rồi giai nhân vẫn sẽ quay về.
La Linh Dư lắng nghe, sau đó bật cười: “Thơ hay.”
Nàng dừng lại rồi nói: “Không phải Tuyết Thần ca ca cũng từng mơ về giấc mơ của nhị biểu ca à? Sao chỉ có một mình muội thì không mơ gì vậy? Muội cũng muốn nằm mơ…”
Lục Quân cười nói: “Không cần. Gặp ác mộng là muội muội lại khóc cho xem, đến lúc đó chẳng phải ca ca sẽ phải dỗ dành ư? Ca ca không muốn mình gặp rắc rối đâu.”
La Linh Dư cười phì, đưa mắt lườm chàng, đánh vào tay chàng: “Huynh đúng là đáng ghét!”
Trong lúc nói đùa, tâm tình lại dần khá hơn. Lục Quân đang miên man nghĩ ngợi thì lại lần nữa nghe thấy các nữ tử trên thuyền ca hát. Chàng mang theo tâm sự nặng nề, vừa nghĩ đến giấc mơ kia, vừa lo lắng chuyện ngày sau, khiến quanh thân chàng tỏa ra khí chất lạnh lùng, gạt người ra ngoài ngàn dặm. La Linh Dư cũng nghiêng tai lắng nghe một hồi, bài ca uyển chuyển, có nét phong tình dị tộc, là âm nhạc tộc Hồ từ Bắc quốc truyền đến. Nàng ngâm nga đôi câu theo nhịp, chợt nói: “Tuyết Thần ca ca, có biết nhảy điệu Hồ Toàn vũ* không?”
(*Hồ vũlối múa của dân tộc vùng Tây Vực. Phong cách phóng khoáng, sảng khoái vui vẻ, rất thích hợp với phong thái ung dung đại lượng và tinh thần văn hóa thời Đường.Hồ toàn vũ xoay chuyển nhanh, vừa làm cho người biểu diễn thích thú, cũng làm cho người đứng xem thích thú.)
Lục Quân hoàn hồn: “Hả?”
La Linh Dư ngẩng đầu lên: “Muội đoán, chưa có nữ lang nào có thể mời được Tuyết Thần ca ca khiêu vũ đúng không?”
Lục Quân mặt không đổi sắc, nhưng khóe môi đã nhẹ nhàng nhếch lên. La Linh Dư chỉ vừa dứt câu, Lục Quân đã vươn tay ra, bàn tay thon dài có lực nâng lên, đôi mắt hoa đào nồng tình nhướn lên, mời chào nữ lang đối diện. La Linh Dư dè dặt bước về phía trước, bàn tay mảnh mai đặt lên tay chàng.
Tay nắm tay, xoay vòng quanh đối phương, nữ lang thướt tha bước đi như hoa nở, lang quân cao lớn vung tay áo bay bay. Một người quyến rũ yêu kiều, cùng một người tuấn tú rạng ngời.
La Linh Dư ngâm nga câu hát, mỉm cười cùng Lục Quân nhảy Hồ Toàn vũ dưới ánh trăng bên bờ sông Tần Hoài. Cánh hoa bồng bềnh trên nước, gió thổi hây hây, những chùm hoa nặng trĩu trên cành rơi xuống hai người. Nam tuấn tú nữ đáng yêu, ánh sáng quanh quẩn dưới bước chân chậm nhịp của cả hai.
Tay nàng được lang quân nắm lấy, được chàng ôm eo khiêu vũ. Tiếng ca uyển chuyển, nước chảy lững lờ, một đêm thanh tao vô song hiếm thấy.
Chợt nghe thấy có người vỗ tay cười: “Hay lắm, Lục tam lang và tam thiếu phu nhân đúng là đa tài đa tình, làm bọn ta nhìn mà hâm mộ.”
Không ngờ có âm thanh đột ngột vang lên, La Linh Dư giật mình, níu lấy tay áo Lục Quân, nấp ra sau lưng chàng, xấu hổ đỏ mặt nhìn về phía trước. Thì ra là dưới cây cầu đá, một chiếc thuyền lớn hai tầng chậm rãi đi đến. Đèn trên mũi thuyền giao với ánh nước, nơi đó có mấy đôi nam nữ đang đứng. Vạt áo bọn họ bay bay, hơi nước ập vào mặt, toàn là các lang quân nữ lang sĩ tộc Kiến Nghiệp mà hai người quen biết. Trong số nữ lang có Trần nương tử Trần Tú buồn bã nhìn Lục Quân, trong các nam lang cũng có Tề tam lang Tề An yêu mến La Linh Dư. Thấy bọn họ tình cảm như thế, người ngoài lấy làm mất mát, nhưng vẫn dốc tinh thần mời hai người: “Từ khi La nương tử gả cho Lục tam lang, không thấy nàng ra ngoài chơi lần nào. Lục tam lang à, sao huynh lại đối xử với phu nhân nhà mình như thế hả? Tối nay bọn ta đốt đuốc đi dạo Kiến Nghiệp, không biết đôi phu thê tân hôn đây có nể mặt cùng du ngoạn không?”
Lục Quân hất mặt.
Trong đêm như thế, có Triệu vương liều chết giãy dụa, có Hành Dương vương vượt ngục chạy trốn, cũng có các nam nữ phong lưu Kiến Nghiệp cầm đuốc du ngoạn. Trăm sắc thái nhân gian đều ở tại Kiến Nghiệp.
Lục Quân và La Linh Dư nhìn nhau, hai mắt nàng lấp lánh sáng ngời, e là cũng thích chơi. Từ lâu Lục Quân đã không cùng chơi chung với bọn họ nữa, nhưng tối nay tâm trạng quá tốt, lại có La Linh Dư bầu bạn, thế là chàng cười đáp: “Chẳng dám xin thế, bọn ta còn muốn nhập hội nữa là.”
Mọi người bật cười: “Hay lắm.”
Thế là thuyền cập bờ, gợn nước lăn tăn, mời Lục tam lang và tam thiếu phu nhân lên thuyền. Ban đêm đi thuyền, các nam nữ trong thuyền đánh đàn làm thơ, vẽ tranh ngâm khúc, cười nói vui đùa.
Các thanh niên nam nữ phong lưu vui vẻ thỏa thích, đợi đến khi tiếng ồn ào dần lắng lại, Lục Quân bị các lang quân nữ lang vây quanh thảo luận gì đó, còn La Linh Dư uống rượu nên hơi choáng váng, cười híp mắt ngắm nhìn phong thái của phu quân, sau đó đi ra ngoài hóng gió. Đứng trên mũi thuyền, nhìn gợn sóng bên dưới, gió đêm hiu hiu thổi qua, ánh trăng như nước, La Linh Dư nheo mắt lại.
“La muội muội.” Sau lưng có nữ lang gọi nàng.
La Linh Dư ngoái đầu, đèn đuốc lay lắt, thuyền bè bập bềnh, nàng nhận ra nữ lang đi ra khỏi khoang thuyền kia chính là Trần nương tử Trần Tú. La Linh Dư ồ một tiếng, bình thường khi Trần Tú gọi nàng, thì thường là vênh váo khinh thường gọi một tiếng “muội muội”, hoặc là khách khí lạnh nhạt gọi “La nương tử”. Có bao giờ nàng ta gọi nàng là “La muội muội” như những người khác đâu?
Trần Tú đi đến cạnh La Linh Dư, cùng La Linh Dư đón gió ngắm nước. Một lúc lâu sau, Trần Tú mới nói: “Phụ thân ta viết thư giục ta, giờ ta đã không còn ràng buộc gì ở Kiến Nghiệp, ta cũng đã nói rõ ràng chuyện có liên quan đến lưu dân rồi. Cuộc dạo chơi tối nay vốn là để tiễn biệt ta… La muội muội à, ngày mai ta sẽ rời khỏi Kiến Nghiệp. Phụ huynh ta có vẻ rất thích Cô Tô, muốn chuyển nhà đến đó. Có lẽ ta sẽ không về Kiến Nghiệp nữa.”
La Linh Dư ngẩn người, sau đó nói: “Ơ, không có ai nhắc đến… Ta không biết chuyện này, quên chuẩn bị quà tiễn tỷ tỷ rồi.”
Trần Tú: “…”
Nàng ta ngớ ra: “… Muội muốn nói chuyện đó ư? Muội không vui vì rốt cuộc ta không, không… còn mơ tưởng đến phu quân của muội nữa sao?”
La Linh Dư mím môi cười: “Cái chuyện mơ tưởng phu quân ta ấy hả, xưa nay ta chưa bao giờ mất hứng cả. Có rất nhiều nữ lang thích Tuyết Thần ca ca… Điều này chứng minh ánh mắt của ta rất tốt, mị lực lớn, không phải ư? Vì sao ta phải mất hứng?”
Trần Tú: “…”
Nàng ta buồn bã tự giễu, “Muội đúng là tự tin thật đấy. Có điều muội đẹp thế kia mà… Ta thấy muội và chàng nhảy Hồ Toàn vũ, hai người đúng là xứng đôi. Bình thường ta hay nghĩ, không biết Lục tam lang sẽ cưới nữ lang như thế nào… Ta phải thừa nhận một điều, có suy đoán này nọ cũng không khiến người ta mãn nhãn khi hai người ở bên nhau. Ta chưa bao giờ thấy chàng nhìn người khác như lúc nhìn muội cả, chưa từng thấy chàng cười đa tình như thế với nữ lang nào. Lúc chàng nhìn muội, như thể đang quyến rũ muội vậy… Nhưng đối với ta, chàng lại rất chán ghét, không hề có chút tình cảm nào.”
La Linh Dư thoáng nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn chọn an ủi tình địch đã thất bại: “Có thể do ta quá đẹp chăng, vì chàng là người háo sắc mà. Chàng thích giả thanh cao thế thôi, chứ thật ra Trần tỷ tỷ nghĩ chàng cao thượng quá rồi.”
Trần Tú miễn cưỡng mỉm cười, rồi không nói gì thêm.
Trong đêm đen, La Linh Dư chợt nghe thấy tiếng nức nở bên cạnh. Khóe mắt nàng nhìn thấy những giọt nước mắt rơi xuống, nhưng nàng không hề đổi sắc, thậm chí cũng không ngoái đầu, làm như không nhìn cũng không nghe thấy gì. Trần Tú thầm khóc trong đêm, cuối cùng nói: “Ta thích chàng đã gần mười năm, cuối cùng bây giờ cũng phải từ bỏ. Ta vẫn còn thích chàng, nhưng ta biết… Ngày mai ta đi rồi, sẽ không quấy rầy phu thê hai người nữa. Chúc cả hai trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử.”
La Linh Dư thấp giọng cám ơn, nói: “Chúc Trần tỷ tỷ có thể gả cho một phu quân tốt ở Cô Tô.”
Trần Tú buồn bã mỉm cười.
Đúng lúc này nghe thấy giọng của Lục tam lang từ xa truyền đến: “Linh Dư, Linh Dư…”
Đứng ở đầu thuyền, La Linh Dư bên cạnh Trần Tú lập tức cao giọng đáp lại, hai nàng cùng ngoái đầu, thấy lang quân tuấn tú đi ra khỏi khoang thuyền. Con thuyền chòng chành, người chàng cũng loạng choạng theo. Dựa vào khoang thuyền, Lục Quân giơ tay đỡ trán, giọng mơ màng: “Linh Dư, ta đau đầu quá…”
Trần Tú nghe thấy La Linh Dư hừ một tiếng, mắng: “Đau đầu gì chứ, chắc chắn huynh lại lén uống rượu đúng không. Rõ ràng không uống được mà còn thích ra gió.”
Tuy ngoài miệng La Linh Dư nói thế, nhưng trong lòng rất lo cho Lục Quân. Nhất là giờ đang còn đi thuyền, nàng sợ chàng khó chịu mà nôn, vậy là không còn tâm tư nói chuyện cũ với Trần Tú nữa, vội vã từ giả rồi chạy đến dưới ngọn đèn, đỡ lang quân nhắm mắt đang dựa vào cửa khoang. Trần Tú thấy rõ, nữ lang eo thon vừa đi đến thì Lục Quân đã vươn tay ra, nhắm mắt ôm nàng vào lòng.
Lục Quân vùi đầu vào hõm vai nữ lang, giọng mơ hồ âm thanh rất nhỏ, Trần Tú nghe không rõ.
Rồi lại thấy Lục Quân hôn lên môi La Linh Dư, cánh môi vừa mới chạm nhẹ thì đã bị La Linh Dư giơ tay bịt kín. La Linh Dư mắng: “Huynh lại làm bậy rồi.. Đừng mà… Huynh còn như thế, muội sẽ mặc kệ huynh đấy…”
Lảo đảo bước đi, nhờ có thị nữ giúp đỡ, La Linh Dư đỡ Lục tam lang rời đi, tìm một khoang thuyền để chàng nghỉ ngơi. Từ đầu tới cuối, Lục Quân cực kỳ tin La Linh Dư, dựa dẫm cả vào nàng. Chàng được La Linh Dư dẫn đi, bị La Linh Dư mắng cũng không phản kháng hay hất mặt, có thể thấy chuyện như vậy là điều bình thường…
Đến lúc này, cuối cùng Trần Tú cũng đã minh bạch, không phải La Linh Dư không thể rời xa Lục Quân, mà chính Lục tam lang cũng không thể rời bỏ La Linh Dư.
Trần Tú nhẹ nhàng thở ra, lẩm bẩm: “Cứ vậy đi… Tạm biệt, tam lang.”
Mối tình thuở trẻ ra đi trong bình yên, đó vốn là trạng thái bình thường nhân gian, chẳng có gì lạ.
***
Đêm hôm ấy, nam nữ Kiến Nghiệp dạo chơi nô đùa, chuyện trò vô cùng vui vẻ.
Ngày hôm sau mặt trời lên cao, lại lật sang một cảnh mới. Triệu vương Lưu Hòe bị áp giải lên đại điện, lão hoàng đế ngồi trên ngai vàng, kinh hoàng nhìn một người con trai khác. Trần vương Lưu Thục xác nhận Triệu vương ban đêm xông vào Đại Tư Mã tự, giải thoát cho Hành Dương vương Lưu Mộ. Hôm nay Lưu Mộ mất tích, là tội lỗi của Triệu vương.
Lưu Hòe nghiêm nghị: “Nói bậy bạ! Vì sao ta phải cứu Hành Dương vương? Phụ hoàng, đây là một cái bẫy, Lưu Thục muốn hãm hại nhi thần! Hắn có dã tâm lang sói, đã không còn phải Lưu Thục của trước kia nữa rồi! Phụ hoàng, các huynh đệ, các vị triều thần, mọi người đừng để hắn lừa!”