Tiết trời Thương Kinh hôm nay không được đẹp lắm, mây mù giăng kín cả bầu trời, chắt bóp thành cơn mưa phùn phủ khắp thành phố.
Vào thời tiết như thế này thì chỉ có ăn lẩu cùng nhau là hợp nhất.
Hồng Khánh ngồi trong sân nhà nhặt rau với ông Tú, thi thoảng nhìn cô con gái đang chơi với cái ô tô dành cho trẻ em mà Đức Nhật mới mua cho, bỗng dưng lại thở dài một tiếng.
Ông Tú quan sát con rể thế này cả ngày trời, một hồi không nhịn được mà hỏi: “Sao thế Khánh?”
Ông quay vào Hải Uyên phiên bản nhỏ, hỏi tiếp: “Bé Bột dạo này có vấn đề gì à?”
“Dạ?” Hồng Khánh trả lời: “Không có ba ạ.”
Mỗi lần nghĩ đến Bột đang lớn dần lên, Hồng Khánh bất chợt đồng cảm với ba Tú. Vậy nên anh không muốn Bột lấy chồng cũng không dám nói, vì sợ ba Tú liên tưởng đến Hải Uyên, rồi trêu đùa rằng sẽ đòi cô về.
Một suy nghĩ có phần không bình thường cho lắm, nhưng Hồng Khánh không thể thôi nghĩ về nó được.
Dưới ống kính của ông Tú, dường như ông cũng nhận ra con rể đang không yên tâm về cục Bột nhà ông.
“Bột ơi?” Ông Tú lớn giọng gọi.
Bé Bột ở trong nhà thôi đùa giỡn với Đức Nhật, vang tiếng đáp: “Dạ, Bột nghe ạ.”
“Ra đây chơi với ông một tí.”
Thấy bé Bột đang có ý định xuống xe, Đức Nhật lên tiếng: “Ngồi yên đấy, cậu lái Bột ra với ông.”
Cái xe ô tô nhỏ màu hồng sữa bon bon một vòng quanh nhà, rồi dừng lại giữa sân.
Bột giơ hai tay về phía Đức Nhật, liên tục nắm tay lại rồi mở ra, hai mắt to tròn ra tín hiệu cầu được giúp đỡ: “Cậu, cậu, bế em.”
Nom bé cưng trước mắt, trái tim của cậu cảnh sát có sắt đá bao nhiêu cũng phải tan chảy.
Đức Nhật bế bé Bột lên rồi ngồi xuống đất, đặt bé ngồi lọt vào lòng cậu: “Cưng phát ngất mất thôi.”
Trên thân Đức Nhật còn khoác bộ cảnh phục màu xanh lá chưa kịp thay, giờ đây ôm cục Bột tròn tròn màu trắng trong lòng càng khiến bé nổi bật hơn nữa.
“Y đúc chị Uyên lúc nhỏ ấy bác nhờ? Càng lớn càng giống mẹ.”
Đức Nhật cúi đầu, chọt chọt vào hai má bé Bột, dịu dàng nói: “Em Bột của cậu biết nhặt rau không?”
“Dạ không.” Bột lắc lắc đầu: “Mẹ Uyên bảo rau nhiều sâu lắm, sâu cắn em, em sợ.”
Ông Tú yêu chiều hỏi: “Thế à? Vậy ở nhà Bột ai nhặt rau?”
Bột chỉ vào ba mình: “Ba Khánh ạ.”
“Úi xời cái con đấy, thà ăn rau thuốc chứ không chịu ăn rau sạch, chị ta sợ rau sạch có sâu.” Bà Liên đứng trong bếp bĩu môi nói lớn: “Ở nhà thì hết mẹ nhặt, ba nhặt cho, đi lấy chồng thì có chồng nhặt. Bé Bột của bà mai mốt lớn nhỡ có ra ở riêng thì không biết ai nhặt cho nữa.”
“Gớm, bác sợ cái gì?” Đức Nhật buồn cười đáp: “Mai mốt em Bột không dám nhặt rau thì em gọi cậu, cậu sang cậu nhặt cho em một mớ, rồi em bỏ tủ lạnh ăn dần, Bột nhỉ?”
Bà Liên: “Cháu ở dưới này, bé Bột trên Ưng Châu, chẳng nhẽ tuần nào cháu cũng lên đấy để nhặt rau cho?”
Ông Tú nháy mắt với bé Bột, nói: “Vậy Bột nhà ta tìm bạn nào anh hùng một tí, bắt sâu trong rau cho Bột nhặt.”
“Anh Bủm ạ.”
Hồng Khánh: “…”
“Hửm?” Ông Tú vừa cười vừa ngạc nhiên: “Anh Bủm là bạn mới của Bột hả?”
“Dạ, anh Bủm tốt bụng lắm.”
“Làm sao? Kể ông nghe với nào.”
Cả nhà bỗng chốc bị cuốn theo giọng kể non nớt của bé cưng trong nhà, ai nấy đều cảm thấy hiếu kỳ, riêng Hồng Khánh là một bầu trời tâm trạng khác hoàn toàn.
“Dạ, anh Bủm cho em bánh đậu xanh, anh Bủm cho cậu Nhật, cậu Minh, mợ An với ông bà, ông bà cố nữa.”
Bột lấy trong túi áo ra mấy hộp bánh đậu xanh be bé, trải đầy dưới sàn.
Em cầm lấy bàn tay to gấp ba bốn lần tay mình của Đức Nhật, đặt vào trong hai cái: “Của cậu ạ.”
Bột tiếp tục chỉ vào từng hộp, chia đều cho tất cả mọi người.
Đức Nhật hơi nhíu mày: “Bột ạ, chỉ cho bánh không thì không được gọi là tốt bụng đâu nhé. Mai mốt người lạ cho không được nhận, kẻo người ta bắt Bột đi nhặt rau toàn sâu đấy, Bột khóc cũng không được về với ba Khánh mẹ Uyên đâu, nhớ chưa?”
Với đầu óc của một đứa trẻ lên ba như Bột, bé không thể tiếp thu toàn bộ thông điệp mà mình muốn truyền tải, nên Đức Nhật cố ý nói những thứ gần gũi nhất, chỉ mong cho bé nắm được ý chính.
Ông Tú hơi nheo mắt, trông biểu cảm mà đoán ra suy tư của Hồng Khánh: “Cậu nhóc Bủm đó tên thật là gì thế?”
Hồng Khánh chẳng đoái hoài, chỉ chuyên tâm vạch lá tìm sâu trong mớ rau: “Con nào biết? Chẳng ưa mấy nên con cũng chẳng hỏi. Chỉ biết lúc trước vợ con kể, mẹ hắn trêu hắn đánh bủm một cái là ra hắn, nên hắn tự xưng mình là Bủm.” Thật tình trẻ con hết sức!
“Anh Bủm tên là Thành Danh ạ.” Bé Bột nói.
***
Đầu giờ chiều, trời ngớt mưa, nhưng cái lạnh vẫn chẳng dịu đi chút nào.
Hải Uyên và bé Bột mỗi người mặc một cái áo phao béo màu trắng, đầu tóc có chút rối vì mới ngủ dậy, lơ ngơ ra trước sân xem Đức Minh và Vân An đang nhặt rau cho buổi chiều.
“Uyên nhỏ với Uyên lớn dậy rồi à?” Vân An lên tiếng.
Bé Bột tuột từ trên người mẹ xuống, chạy tọt vào lòng Vân An ngồi: “Mợ ơi, em nhớ mợ.”
Từ lúc Vân An đi công tác, sau đó về quê nghỉ phép, đến bây giờ đã hơn 5 tuần. Suốt quãng thời gian này, bé Bột chỉ có thể nhìn mẹ nuôi qua màn hình điện thoại. Bé thật lòng rất nhớ, nhớ em bé tí tẹo nằm trong bụng Vân An.
Vân An hôn má bé Bột một cái: “Có con gái cưng thế này, mợ cũng muốn có một em.”
Hải Uyên đá mắt với Đức Minh: “Thích thế thì sinh thằng nhóc kia xong, làm thêm đứa nữa.”
“Vâng, mà chẳng biết đứa sau là trai hay gái nữa, giống như không biết con này là đực hay cái.”
Hải Uyên chưa kịp hiểu Đức Minh nói gì thì cậu từ từ đứng lên, cầm con ốc sên bé bằng đốt tay: “Nhìn này Uyên.”
“Khốn nạn! Tránh xa ra!”
“Xem giúp em đi, con này là đực hay cái?”
Đức Minh cùng con ốc sên tiến lên một bước, Hải Uyên căng thẳng hết nấc lùi về sau một bước.
Sau cùng, Hải Uyên chạy tọt vào trong nhà, hét toáng lên: “Ông ơi, Minh trêu con.”
Ông nội Hải Uyên lập tức chống gậy đứng ngay trước cửa, sau lưng là cháu gái, “Thằng Nhật đâu?”
“Thằng nào? Thằng nào trêu chị tao?” Đức Nhật vừa vén tay áo vừa nói.
Ông nội ném cho Đức Nhật cái gậy.
Cậu xoay gậy một vòng, bày ra một thế võ, nhắm vào Đức Minh hô: “Thằng ngộ! Mày trêu chị tao đúng không?”
Sau đó, bên cạnh tiếng cười khúc khích của bé Bột, còn có tiếng vang lúc gần lúc xa của hai chàng trai chạy lòng vòng quanh ngõ.
“Ngộ Không, mau đứng lại! Sư phụ trừ tà cho con.”
“Mày điên à Nhật? Tao là anh mày đấy!”
***
Buổi tối rét mướt trước thềm giao thừa, giữa lúc cả nhà đang xum vầy bên nồi bánh chưng, bà Hải ôm bé Bột ra sau hiên nhà ngồi.
Bé Bột rất tò mò về chiếc hộp lớn nhiều màu sắc của bà cố, nhưng bé không dám đụng vào.
Bà Hải đoán ánh mắt của Bột, hỏi: “Bé Thùy Anh biết trong đây là gì không?”
Bé Bột nhìn bà cố, lắc lắc đầu: “Dạ không ạ.”
Bà Hải cười hiền, mở cái nắp hộp ra cho bé.
Bên trong chiếc hộp lớn có rất nhiều váy, tất cả đều bồng bềnh hệt như váy công chúa, và có màu sắc khá dịu dàng nhã nhặn.
“Bà may cho Thùy Anh cả đấy, mỗi màu mỗi kiểu.”
Ngày trước lúc Hải Uyên mới sinh, bà Hải không biết bé Bột có thích mặc váy không, nên chỉ may những bộ quần áo ngủ cho bé, rồi nhờ Đức Minh chuyển đến tay Hải Uyên.
Cho đến nửa năm nay, thông qua những hình ảnh Hải Uyên gửi về, bà mới biết, cháu của bà lúc mặc váy rất đáng yêu.
Chỉ tiếc rằng ngày xưa bà luôn có ý xấu với Hải Uyên, chẳng bao giờ ngóng trông gì đến cô, cho nên bây giờ bà cũng chẳng rõ, bé Bột có giống cô ngày bé hay không nữa.
“Bà già rồi nên tay nghề chẳng được như xưa nữa, chỉ may được chừng này thôi. Đây là quà sinh nhật bà tặng cho Thùy Anh nhé.”
“Dạ dạ, em cảm ơn bà cố.”
Bé Bột phấn khích tủm tỉm cười, nhìn từng chiếc váy xinh xắn được bà trưng ra.
Mẹ từng nói với bé, bà cố là một thợ may rất giỏi, cả phố Thương Kinh không ai không biết đến hiệu may của bà. Nhưng vì một vài lý do nào đó mà mẹ giấu, nên sẽ rất khó để bé có thể mặc được một chiếc váy do chính bà may.
Hôm nay rất khác, bà không giống như trong lời kể của mẹ, cũng chẳng như trong lời dặn dò của ba: “Bà cố không yêu mẹ, nên lúc nào có bà cố, em Bột phải luôn ở bên bảo vệ mẹ nhé.”
Bà Hải bày hết mấy chiếc váy ra, trong hộp còn một cái cuối cùng, nó khiến đôi mắt bà hơi trầm xuống.
Bé Bột chỉ vào chiếc cuối cùng trong hộp, buột miệng hỏi: “Cái này của em nữa à bà?”
Bà Hải lặng một quãng.
“Cái này… của mẹ Uyên.”