Thắng đâm một nhát vào dưới xương quai xanh của Vân An, rồi lập tức rút ra.
Hắn bị Đức Minh đá một cước, lăn đến chân cửa ra vào.
Vốn dĩ Thắng có thể nhân cơ hội này gạ gục Đức Minh, nhưng trời sinh bản tính hắn hèn hạ. Nên khi vừa nghe tiếng xe cảnh sát và xe cứu thương đua nhau vang đến, cái túi mật bên trong hắn như rụng đi, co chân co cẳng tháo chạy.
Để rồi trong căn phòng tan hoang bây giờ chỉ còn lại Đức Minh và Vân An đối diện với nỗi sợ.
Từng giọt máu đua nhau tuôn trào, máu loang lổ, thấm đẫm cái áo sơ mi màu lam nhạt của Vân An, tí tách nhỏ xuống đất từng hạt, từng hạt một.
Trái tim Đức Minh như chết lặng, đến hô hấp thôi cũng cảm thấy khó khăn, thậm chí mắt cậu còn chẳng thể nhắm nổi.
Vân An bị màu máu đỏ thẫm hút mất hồn, chỉ biết dán mắt vào bàn tay Đức Minh đang đè lên tay cô, ngăn cái lỗ kia tứa máu ra.
Vân An sợ lắm, sợ chết khiếp đi được.
Nhưng trong cái rủi còn có cái may, nếu người bị đâm là Đức Minh, có lẽ cô sẽ ngất đi vì khiếp đảm như một kẻ vô dụng mất.
Miệng Vân An hơi mở để cố hít lấy không khí, tiếng nấc theo đó tuột ra ngoài.
Khóe mắt Đức Minh lấp loáng rỉ xuống hai hàng lệ, mày cậu nhíu chặt, bế Vân An lên.
“Đừng sợ, em đưa chị đi bệnh viện ngay đây.”
“Minh… chị… đau…” Tiếng uất nghẹn ứ đọng nơi cổ họng, khiến thanh âm của Vân An không thể mạch lạc.
“Cố thêm một chút sẽ không đau nữa.”
Bước chân của Đức Minh nhanh nhẹn bao nhiêu, tâm trí cậu nặng nề bấy nhiêu.
“An đau thì cắn em đi, em muốn chịu đau với chị.”
Vân An không có đủ sức để không chế được nỗi kinh sợ của chính mình, cô chỉ biết rằng, cô đang mất dần ý thức. NovelToon
Thứ cuối cùng Vân An nhìn thấy là gương mặt xán lạn của Đức Minh đang rực rỡ đập tan màu máu đỏ vây lấy cô.
“An ơi đừng ngủ mà.”
Đức Minh không giữ nổi bình tĩnh nữa, giọng cậu ngắt quãng như ruột đang bị đứt đi từng đoạn: “Mở mắt nhìn em đi An.”
“Em xin chị đấy, đừng ngủ.”
“Em yêu An lắm, An đừng bỏ em được không?”
***
Sau khi gây án xong, Thắng hớt hả hớt hải bỏ trốn bằng thang bộ.
Nhưng không may thay cho hắn, kẻ hắn phải hạ gục bây giờ còn đáng sợ hơn Đức Minh.
Hải Uyên chắn trước lối ra vào, đứng như trời trồng nom bàn tay dính máu của Thắng.
“Mày làm gì An rồi?”
Thắng đứng im trên bậc thang nhếch mép cười.
Hắn thấy nơi lồng ngực Hải Uyên đang phập phồng vì nén giận, hai tay siết chặt thành quyền, còn đôi mắt hừng lửa đăm đăm vào cái đầu hắn như đang muốn nghiền nát hắn ngay lập tức.
Con nhóc bé tẹo này tỏ vẻ nguy hiểm cho ai xem chứ?
Thắng liếc sang người đàn ông đứng cạnh Hải Uyên rồi cười xùy.
Chắc là ra oai với người này đây mà.
Thắng biết sợ, nhưng hắn chỉ sợ cảnh ngồi tù.
Còn bây giờ, bên cạnh Hải Uyên có thêm mười Hồng Khánh nữa, hắn cũng cảm thấy bản thân mình có thể “ăn” được.
“Giết rồi. Cho thằng em mày đi chung với nó luôn, chứ để con An đi một mình thì cô đơn lắm.”
Thắng giơ bàn tay dính đầy máu lên mũi ngửi, ánh mắt lờ đờ đê mê như một tên nghiện: “Máu của hai đứa nó này, muốn ngửi thử không? Hơi tanh một chút, nhưng có mùi ngọt của tình nhân, không tồi như mày nghĩ đâu.”
Hải Uyên chưa vội đối đáp hắn, vì cô tin Đức Minh.
Cô nhìn hắn, nói với Hồng Khánh: “Tìm Minh và An cho em.”
“Không được!”
“Đừng để em nhắc lại lần hai, em không muốn chúng ta cãi nhau một lần nữa.”
Hồng Khánh không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể gấp rút tìm hai người kia, sau đó quay trở lại với cô.
Đợi Hồng Khánh quay lưng, Hải Uyên bước chân vào lối thang bộ, rồi đóng cửa lại.
Chỉ chưa đầy 5 phút sau, Đức Minh và Vân An được ông Xuân đưa lên xe cứu thương. Còn Hồng Khánh, Đăng Khoa và một vài viên cảnh sát được ông Xuân tín nhiệm, lật đật đi tìm Hải Uyên.
Cánh cửa mở tung ra, họ nhìn nhau, nhìn Hải Uyên, rồi lại nhìn Thắng.
Tên sát nhân bây giờ không giống người nữa, mặt mũi biến dạng, một tay gãy, quần áo rách tả tơi, hoàn toàn bất tỉnh.
Ấy vậy mà, trên gương mặt của Hải Uyên chẳng biểu lộ bất cứ cảm xúc nào. Như thể quả đắng này đã định sẵn cho Thắng, hắn phải nhận là điều hiển nhiên.
Hồng Khánh mông lung, có phần bất an với Hải Uyên: “Em có sao không đấy? Anh xem nào.”
Anh định nắm tay nhem nhuốc màu đỏ của Hải Uyên để xem xem cô có bị trầy chỗ nào không, nhưng cô rụt tay lại, nhàn nhạt nói: “Đừng đụng vào tay em, bẩn.”
***
Ca phẫu thuật nhanh chóng được tiến hành.
Khoảng thời gian đợi trước phòng phẫu thuật, có lẽ chính là khoảng thời gian đáng nhớ nhất với tất cả mọi người, đặc biệt là Đức Minh.
Vài giờ sau, khi Vân An được chuyển về phòng hồi sức tích cực, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Đức Minh yêu cầu bệnh viện sắp xếp cho cô một phòng riêng biệt, nên không gian trong phòng khá rộng và thoải mái.
Đến chiều tối, An Nhiên bị Hoàng Tuấn nài nỉ dai dẳng, vì quá ngứa tai nên đành phải về theo anh.
Còn Hải Uyên và Hồng Khánh xuống căn tin mua đồ ăn tối cho mọi người.
Chung quy, ngoài hành lang chỉ còn ông Xuân và Đăng Khoa.
“Thành thật xin lỗi cháu.” Người đàn ông đứng tuổi cúi đầu trước Đăng Khoa, mắt ngấn lệ: “Vì tôi thất trách nên mới để hung thủ hãm hại chị cháu dửng dưng ngoài vòng pháp luật đến tận bây giờ.”
Cậu vội đỡ ông, nói: “Không phải lỗi của bác. Mọi chuyện đều ổn cả rồi ạ.”
Đến tận giây phút này đây, Đăng Khoa mới tin rằng: lưới trời lồng lộng, vải thưa không che được mắt thánh, sự thật luôn chỉ có một, và công lý có thể đến muộn nhưng chắc chắn sẽ đến.
Ngay sau đó, ông Xuân gọi Đức Minh ra nói chuyện riêng.
Đối diện với chàng trai cao ráo phía trước, nét mặt của ông Xuân có phần lạnh lùng, dùng giọng nghiêm nghị: “Con gái tôi bây giờ thành ra thế này rồi. Chỗ bị dao đâm kia chắc chắn sẽ để lại sẹo. Sau này ai dám lấy con bé nữa?”
Đức Minh luôn cho rằng vì mình nên Vân An mới đỡ nhát dao kia cho cậu, nhưng cậu không dám nói xin lỗi, bởi vì cậu cảm thấy vào thời điểm hiện tại, nó rất vô dụng.
Có điều, cậu đưa ra quyết định này, không phải vì trách nhiệm hay áy náy, mà là vì thật lòng yêu cô.
“Cháu lấy chị ấy.”
Khi Đức Minh vừa quay đi, ông Xuân lập tức rút điện thoại ra, gửi vào điện thoại Vân An một tin nhắn: [Ba chỉ giúp con được đến đây thôi nhé, còn lại con gánh đấy.]
[Ok ba, cảm ơn ba nhiều.]
Đức Minh vừa bước vào phòng, Vân An vì chột dạ mà giật mình, vội giấu điện thoại xuống dưới gối.
Cô nhìn cậu, long lanh mắt mà cười.
Đức Minh bất giác cười theo cô, rồi đi lại ghế ngồi xuống bên cạnh.
Một quãng im lặng, Đức Minh chỉ dám nhìn bàn tay của Vân An, nhưng không dám nắm, càng không biết nên mở lời thế nào.
“Chị không sao rồi, đừng lo lắng.”
Đức Minh gật đầu, chậm rãi ngân một tiếng “ừ”.
Vân An lại nói: “Sao thế? Em đau ở đâu à?”
Đức Minh lắc đầu.
Cậu có đau, nhưng là đau cho cô.
“Vậy… ba chị nói gì với em sao?”
Đức Minh rũ mi mắt, đắn đo một chốc: “Ba chị nói… chị có sẹo rồi, sau này không ai lấy chị.”
“Sau đó?” Vân An nhướng mày.
“Sau đó…” Cậu ngập ngừng: “Em nói… em lấy chị.”
Vân An cố gắng nhịn cười, làm bộ ủ rũ hỏi: “Vậy… em không thích chị à?”
“Không phải!” Đức Minh ngẩng đầu, lập tức phủ nhận.
Nhưng lại vô tình va vào đôi mắt câu hồn của Vân An, cậu bỗng chốc trở nên bối rối.
Đức Minh cúi đầu vò mạnh tóc mình: “Bây giờ em còn chưa tốt nghiệp đại học, chưa là nhân viên chính thức của công ty, chưa có nhà nữa, xe cũng là của ba tặng. Em xin lỗi, em chưa thể lấy chị ngay được.”
Vân An nắm tay Đức Minh, nhỏ nhẹ nói: “Không sao, chị không để ý.”
Cậu lắc đầu: “Không được, em không để chị chịu khổ được.”
“Vậy…” Vân An ngâm nga nghĩ: “Mình sẽ hẹn hò, đến lúc anh hỏi cưới, chị sẽ đồng ý, được không?”
Ngoài ngạc nhiên tròn mắt nhìn cô, Đức Minh cảm thấy não bộ mình không chịu hoạt động, không chịu phản ứng gì thêm nữa.
“Với lại, anh nên chịu trách nhiệm với chị từ lâu rồi.”
Đức Minh kinh ngạc thêm một lần nữa.
“Anh không nhớ à? Lần đầu tiên của chị là với anh mà.”
Yết hầu Đức Minh trượt xuống một lượt, mái má bỗng dưng ấm ấm lạ thường.
“Vậy sao hôm đó chị nói không có chuyện gì?”