“Cởi áo ra ngủ cho mát, giống em này.”
Hoàng Tuấn mở to mắt tròn trĩnh, chăm chăm nhìn vào hai bên má ửng hồng vì rượu của An Nhiên, dần dần hướng đến đôi mắt lờ đờ men say kia. Khóe môi anh cong lên một ít, tay bắt đầu tháo từng nút áo một, chậm chạp cất giọng: “Em có biết em đang làm gì, ở đâu, nói chuyện với ai không?”
“Biết, làm sao?”
“Vậy em nói xem, anh là ai?”
“Anh là ai?” An Nhiên vào trong nhà vệ sinh, mở vòi nước rửa tay, vừa trả lời: “Anh là ai anh còn không biết? Có phải vì không còn trẻ nữa, nên đầu óc bắt đầu mơ hồ rồi không?”
“Không…không còn…trẻ? Anh còn chưa ba mươi đấy.” Hoàng Tuấn ngạc nhiên đến độ lắp bắp, hành động trên tay cũng dừng lại, chỉ còn hai cái nút áo dưới cùng chưa được tháo.
“Ừm, vậy thì làm sao? Hết năm sau là ba mươi rồi còn gì?” An Nhiên lau khô tay mình bằng khăn bông treo trên giá, thong dong tính toán một lúc, lát sau lại nói: “Tóm lại, anh thầy à, anh già rồi. Mà em có hơi tò mò, tầm tuổi này mà ba mẹ anh không hối thúc anh tìm đối tượng xem mắt sao? Anh hai em, cũng là anh bạn chí cốt của anh, sắp làm bố luôn rồi đấy, qua hai tháng nữa thôi là chị dâu sinh rồi.”
Hoàng Tuấn dở khóc dở cười thở dài, đứng dậy đi lại chỗ để remote điều hòa, tăng nhiệt độ lên một chút, “Tất nhiên là có, ngay từ khi mới tốt nghiệp đại học, mẹ anh đã sắp xếp làm mai làm mối cho anh rồi. Có điều, anh từ chối hết.” Anh khẽ chớp mắt, không dám nhìn An Nhiên, “Vậy còn em, em thì sao? 4 năm đại học em chẳng có một mối tình vắt vai, ba mẹ có nói gì em không?”
“Tuấn.”
“Hửm?” Lần đầu tiên An Nhiên gọi thẳng tên anh một cách tự nhiên như thế, khiến Hoàng Tuấn không tránh khỏi tò mò, vô thức xoay người lại, vừa hay bắt gặp dáng vẻ trầm tĩnh, len lỏi nét đượm buồn trên gương mặt cô.
Đây cũng là lần đầu tiên, anh bắt gặp trạng thái không mấy tươi tắn này của An Nhiên.
An Nhiên hơi cúi mặt, mắt hướng xuống đất, lề mề bước từng bước ra khỏi phòng vệ sinh, nói bằng giọng mũi: “Em từng có một mối tình, là tình đầu, nhưng anh ta là trai đểu, em đá anh ta, vào hôm trước khi thi đại học một ngày. Vậy nên em không muốn yêu ai nữa, em mệt, mệt khi nghĩ đến chuyện phải làm quen, phải tìm hiểu, phải bắt đầu một mối quan hệ mới.”
Nét mặt cô ngày một âm trầm hơn, từ từ bước đến chỗ anh, và dừng lại ở một khoảng cách nhất định, cách anh chừng năm bước chân, “Em tính không bằng trời tính, đầu năm tư đại học, em phát hiện, em thích một người. Nửa năm trở lại đây, nó biến thành yêu rồi.”
Hoàng Tuấn trầm ngâm nhìn cô, nhìn tầng sương mỏng đang dần dần hình thành trong đôi mắt cô, trong lòng anh rất xót xa, rất khó chịu.
“Nhưng mà…” An Nhiên khẽ nhắm mắt lại, môi mím nhẹ, hơi mếu máo như muốn khóc, “Nhưng mà hình như…anh ấy thích con trai.”
An Nhiên đột ngột sải bước dài đến, ôm chầm lấy Hoàng Tuấn, tỉ mỉ nắn nót từng chữ sao cho người nghe được an tâm: “Không sao đâu Tuấn, nếu anh cần một người bạn gái để qua mắt gia đình, em có thể giúp anh. Miễn là anh được sống thật với giới tính của mình, miễn là anh được vui, em chịu thiệt một tẹo cũng không sao. Dù sao thì ít ra, em cũng không cần phải ghen với con gái.”
Bờ môi Hoàng Tuấn run run, hàm răng nghiến chặt vào nhau, mặt mũi đen hơn đít nồi.
“Vậy nên…” Anh hít một hơi thật sâu trong cay đắng, gặng hỏi: “Ý của em là, anh thích con trai? Ai nói với em vậy?”
“Không phải sao?” An Nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh, chớp chớp mắt, “Em thông minh thế này, cần gì phải đợi ai nói?”
“Bên mắt nào của em nhìn thấy anh thích con trai thế hả Nhiên?”
“Hai bên đều thấy. Anh không làm quen, không để tâm đến con gái, không phải là vì đang để tâm đến con trai à?” An Nhiên gật nhẹ đầu, vỗ vỗ vai anh, thành tâm khích lệ: “Không sao, em không kỳ thị vấn đề này. Với lại, nhìn hai anh trai tình tứ với nhau, tự dưng em vui lắm, cảm giác như mình đang sống trong xã hội tiên tiến, được tự do yêu đương ấy.”
Hoàng Tuấn ngẩng mặt lên trời, thở hắt một hơi, sau đó nhấc bổng người An Nhiên, đặt cô ngồi lên bàn, nghiêm túc nói: “Nghe rõ đây, anh không thích con trai, cũng không thích con gái, anh chỉ thích em.”
Dường như An Nhiên đã tiêu hóa lời tỏ tình của Hoàng Tuấn theo một hướng khác, cô hít hít mũi, thành thật hỏi: “Vậy em là con gái, hay là con trai?”
Hoàng Tuấn nghi hoặc, đăm chiêu nhìn cô, phát hiện là cô không giả vờ, mới phì cười rồi đáp: “Không quan trọng, tóm lại, anh thích em. Bây giờ anh muốn em làm bạn gái anh, em đồng ý không?”
“Thật à?”
“Anh không lừa em, càng không có lý do để lừa em.”
Vào đêm đó, An Nhiên đã gật đầu đồng ý. Hai người đều hân hoan hứng khởi, trong người lại đó men rượu quấy rối, vậy nên mới phát sinh quan hệ.
Bởi vì lúc ấy vừa rửa tay xong, dòng nước mát lạnh khiến cô tỉnh táo hơn dù chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi. Tuy nhiên, nó đủ để cô nhớ rõ, người chủ động quấn lấy anh là cô. Đồng thời cô cũng nhớ, rõ ràng là vì vui quá, nên lầm tưởng mình đang mơ, vậy nên mới chơi lớn, đằng nào khi tỉnh dậy thì mộng đẹp cũng biến mất.
Có ai ngờ, giấc mơ đó là sự thật!!!
Vân An ngồi khoanh chân dưới sàn nhà, cất tiếng hỏi: “Cũng không thể hoàn toàn trách cậu. Nhưng mà hai người không dùng biện pháp phòng tránh à?”
“Anh ấy không đem, mình đương nhiên không có. Sáng dậy…mình định đi mua thuốc, nhưng anh ấy không cho, anh nói uống thuốc hại cho mình lắm. Hơn nữa nếu có, anh sẽ cưới mình. Còn nếu không, bọn mình sẽ tiếp tục quen nhau, cho đến khi mình sẵn sàng gả cho anh.”
An Nhiên tối mặt tối mũi, nghe giọng điệu có vẻ khá hối hận: “Lúc đó mình nghĩ đang vào ngày an toàn…nên làm biếng đi mua, đậu xanh rau má!”
Hải Uyên nằm dài xuống sàn, tay gối đầu, chân vắt chéo, lắc đầu tặc lưỡi, “Con bé này, học xác suất rồi mà không biết áp dụng gì cả.”
Vân An ngả lưng xuống sàn, bày ra tư thế y hệt Hải Uyên, bình thản tiếp lời: “Hồi đó mình thích nhất là học xác suất đấy, mình tính học sao cho giỏi chương xác suất, rồi mua vé số đợi tiền về. Ai mà biết, tiền không những không về mà còn mất, cay thật.”
An Nhiên trông hai cô bạn đang hết sức thản nhiên, mỗi lúc càng rối trí, hoang mang hơn, “Ơ kìa, rồi bây giờ mình phải làm sao?”
Hải Uyên liếc mắt sang An Nhiên, điềm đạm trả lời: “Nói với thầy đi, thầy có nghĩa vụ, có trách nhiệm trong chuyện này mà.”
“Không được! Lỡ như thầy bắt mình cưới thầy thì làm sao?”
Vân An hết thảy kinh ngạc, giật mình ngồi bật dậy, “Ủa bà hai? Chứ bà không thích anh ta hả?”
“Thích là một chuyện, nhưng mình còn trẻ…” An Nhiên bặm môi, vò đầu bứt tai, “Mình chưa muốn lấy chồng đâu, bây giờ còn sắp làm mẹ nữa? Cái quần đùi gì vậy trời!”
Vân An vỗ vai An Nhiên, lại hỏi: “Vậy cậu định bỏ à?”
“Đương nhiên là không! Lỗi lầm của mình, sao lại bắt một sinh mạng phải chịu tội được chứ?”
An Nhiên dụi mặt lên vai Vân An, bắt đầu òa khóc, “Quả này nổ chết mình rồi, ba mẹ sẽ đá mình ra khỏi sổ hộ khẩu mất. Còn anh mình nữa, mình sợ bị anh hai mắng lắm…”
Vô tình, Vân An bị rối lây theo An Nhiên, liên lục vỗ về bạn mình, nói không nên lời, cũng chẳng biết phải trấn an ra sao mới hiệu quả.
Chỉ có Hải Uyên đang mệt mỏi nằm dưới sàn, mắt hờ hững nhắm rồi lại mở, bình tĩnh nhẹ nhàng buông ra một câu: “Que thử thai cũng có lúc sai, ngày mai mình về sớm đưa cậu đi bệnh viện, có kết quả rồi tính tiếp.”