Nhìn trên bàn mà xem, ốp điện thoại, cốc đánh răng, bàn chải đánh răng, dép đi trong nhà, móc chìa khóa, tất cả đều là đôi cả.
4 năm trước, khi hai người chính thức hẹn hò, Hải Uyên rất thích sử dụng đồ đôi với anh, dù chỉ là một cái móc khóa be bé thôi cũng được. Nhưng cô không dám nói với Hồng Khánh, sợ anh nghĩ mình trẻ con. Nào ngờ hôm sau, anh rước đến cho cô hộp quà, móc khóa đôi và ốp điện thoại đôi.
Đột nhiên Hải Uyên nghĩ, người mình yêu có cùng tần số với mình là điều cực kỳ hạnh phúc.
“Anh…định ở lại đây?”
Hồng Khánh tiếp tục mở kiện hàng tiếp theo, đáp: “Ừm, nếu như em cho phép, anh muốn ở lại đây chăm em… Ít nhất là cho đến khi em khỏi hẳn.”
Hành lý đều mang đến cả rồi, cô có thể nói không sao?
“Nếu như em ngại, anh sẽ ngủ ở dưới đất hoặc sofa, đồ đạc anh để tạm phòng em đang dựng tranh là được.”
Nhớ về chuyện tối qua Hải Uyên ôm anh ngủ suốt một đêm, khiến đầu cô đã nóng càng thêm nóng. Cô cuộn chặt tay mình giấu sau lưng, hơi ấp úng nói: “Thật ra…anh có thể ở đây với em…nếu như ba em đồng ý.”
Chuyện tình này có phải phát triển quá nhanh không? Hải Uyên dám khẳng định, mười phần thì hết chín phần ba Tú sẽ không đồng ý. Còn về ông nội, có nằm mơ thì may ra.
Nhưng mà thật lòng, cô muốn được ở bên anh nhiều hơn, để bù cho 4 năm qua.
Từ sau khi chia tay Hồng Khánh, mỗi lần nhìn thấy các cặp đôi ở bên nhau tình chàng ý thiếp, Hải Uyên chỉ biết mỉm cười, thầm chúc cho họ được bền lâu.
Vốn dĩ, cô cũng từng có được tình yêu như thế.
Đương nhiên chuyện của Vân An cũng vậy, dù cho có chút thành kiến với Thắng, nhưng thật lòng Hải Uyên vẫn mong hai người đó sẽ hạnh phúc. Sự kiện hai người về sống thử chung dưới một mái nhà, đâu đó trong cô lặng lẽ dâng lên một thứ cảm xúc vô cùng rối ren.
Mà nói thẳng ra chính là ghen tị và tủi thân.
Như nhìn ra được tâm tư của Hải Uyên khi tròn mắt nhìn anh, Hồng Khánh ôm hai má cô, ôn hòa cười, “Anh biết rồi, cảm ơn em. Khi nào chú rảnh, anh sẽ gọi điện xin phép chú. Nếu chú không đồng ý, anh sẽ chỉ đến vào ban ngày, tối anh về. Đừng lo nữa, được không?”
Đợi Hải Uyên hòa nhã giãn cơ mặt, Hồng Khánh mới hơi chau mày, “Sao người vẫn còn nóng thế này?”
Bấy giờ, cô mới giật mình tránh xa anh, dù đau rát cổ họng nhưng vẫn cố nói cho tròn chữ: “Em còn sốt, anh đừng lại gần.”
Hồng Khánh lần nữa kéo cô lại vào lòng, nói: “Sức đề kháng của anh cao lắm, không sao.”
Ngay sau đó, anh đặt Hải Uyên xuống sofa. Chỉnh lại gối và chăn cho cô, đỡ cô nằm xuống rồi mới dặn dò: “Nghỉ thêm một lát, anh nấu lại cháo cho em.”
“Em mệt lắm, không ăn nổi.” Hải Uyên hơi nhiễu giọng, long lanh mắt thành khẩn.
“Đừng dùng ánh mắt đó nhìn anh, anh không chịu thua đâu. Em phải ăn thì mới uống thuốc được, có uống thuốc thì mới khỏi bệnh.” Cô định lên tiếng, anh liền chen ngang vào: “Đừng cố nói nữa, cẩn thận mất cả tiếng bây giờ.”
Hồng Khánh rút điện thoại trong túi quần đặt xuống bàn, xắn tay áo lên. Anh đứng từ trong bếp, nhìn cô nàng đang xị mặt quấn chăn mà phì cười, “Nếu em cảm thấy chán quá thì thay ốp giúp anh đi.”
Hải Uyên ngoan ngoãn nghe theo Hồng Khánh, tháo ốp điện thoại của anh thay bằng ốp mới. Tay cô vô tình sượt ngang qua ô cảm ứng vân tay, màn hình khóa sáng lên, hiện một thanh thông báo: [Bạn có một cuộc gọi nhỡ từ “Cục nợ của Khánh”.]
Đồng thời, một tấm hình bé bằng nửa lòng bàn tay rớt ra. Là Hồng Khánh đã kẹp nó đằng sau ốp, nhưng vì không phải loại ốp trong suốt nên không thể thấy.
Tấm hình được chụp khi Hồng Khánh bắt gặp cô đang ăn quýt vào 4 năm trước.
Lúc đó, ba Tú gửi lên Ưng Châu cho cô một thùng quýt lớn, loại quýt thái mà cô thích. Quýt trái mùa nên vô cùng hiếm, quýt này lại có vị ngọt thanh, rất ngon, Hải Uyên đem nửa thùng chia cho anh. Kết quả lại nhân lúc anh chưa đến mà vụng trộm mất hai quả, hai quả vừa vặn nhét vào hai bên má, khiến má cô ửng hồng tròn lên hai cục. Không may thay là chưa kịp nhai, một ánh đèn flash chớp sáng rọi vào gương mặt cô.
“Ông trời ngó xuống mà xem, xem cách bạn gái tôi ăn quýt này.”
Đó là lý do hai chữ “cục nợ” cùng tấm ảnh này ra đời.
Dù ảnh vẫn còn nét, nhưng viền ảnh đã bị sờn và ố mất, chứng minh rằng tấm ảnh đã ở đây một khoảng thời gian rất dài.
Có lẽ là từ khi nó được ra đời.
Trông Hải Uyên nở nụ cười, Hồng Khánh liền nghĩ ngay đến tấm ảnh kia đã bị lộ. Anh chỉ cong môi vui theo, tay chuyên tâm khuấy cháo, “Lúc nãy em gọi cho anh, nhưng anh đang xách đồ, nghe không kịp.”
“Ồ, em chỉ muốn hỏi khi nào anh về.” Hải Uyên gật đầu, nói nhanh qua vấn đề khác: “Hôm nay anh không đi làm?”
“Hôm nay anh nghỉ, ngày mai anh mang việc về đây làm. Chừng nào em hết bệnh, anh mới lên công ty.” Sợ Hải Uyên nghĩ lung tung, Hồng Khánh bồi thêm một câu: “Cuối tháng 8 mình mới bắt đầu quảng bá, nên từ giờ đến lúc đó anh rảnh lắm. Nếu em muốn đi đâu chơi, anh đưa em đi.”
Hải Uyên thay ốp điện thoại cho anh xong thì nằm dài ra sofa, lười biếng cất giọng: “Em chỉ muốn ở nhà ngủ, không muốn đi đâu cả. Anh xin cho em nghỉ hôm nay rồi à?”
“Ừm, nghỉ đến hết tuần.”
Hồng Khánh vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng thở dài của Hải Uyên, cô nàng nuốt nước mắt vào trong, đáp: “Vậy khi đi làm lại em phải tăng ca rồi.”
Hải Uyên ôm Chum và Chíp lên nằm cùng, bày giọng ủy khuất: “Hai đứa bán thân nuôi mẹ được không?”
Hai đứa nó không hiểu hàm ý trong lời nói nên chỉ biết vừa sủa vừa vẫy đuôi hưởng ứng, còn Hồng Khánh thì không nhịn được mà nhoẻn miệng cười.
Lát sau, anh mang ra một bát cháo nghi ngút khói.
Trông nó đầy ắp, Hải Uyên vô cùng nản. Tỏ vẻ đáng thương cho anh mủi lòng, “Em uống sữa được không?”
“Không được.”
“Nhiều quá, em không ăn hết được.”
Hồng Khánh ngó lại bát cháo, quả thật có hơi nhiều so với cái bao tử bé xíu của Hải Uyên, anh thương lượng: “Vậy ăn hai phần ba cũng được.”
“Không muốn.”
Hồng Khánh ngồi xuống bên cạnh cô, vừa khuấy vừa thổi cho cháo nguội bớt, giọng kiên quyết: “Hai phần ba, hoặc là ăn hết. Minh dặn anh phải chăm em cho tốt, một khi anh đã hứa thì phải giữ lời.”
Tên bạn trai này, sao có thể lì lợm như vậy chứ!
Nếu ai từng bị sốt đến mức chỉ muốn chết quách đi cho khỏe sẽ hiểu, cổ họng đau rát, miệng đắng ngắt sẽ chẳng muốn dung nạp bất cứ thứ gì vào miệng, nước còn chẳng uống nổi, nói gì là cháo.
Mà bát cháo đầy ắp kia cứ như là đang vỗ béo cho lợn, chứ làm gì có người nào ăn lắm như thế?
Hải Uyên quay mặt úp vào gối, mếu máo khóc không thành tiếng, “Không phải anh yêu em sao? Sao anh không chiều em?”
Đối mặt với lời chất vấn của cô nàng đang bị dồn vào đường cùng, Hồng Khánh run run bật cười, khiến Hải Uyên càng vì thẹn mà chôn chặt mặt vào gối hơn.
“Chiều em nhưng không tốt cho em làm sao mà anh chiều được?”
Thấy cô không có phản ứng, Hồng Khánh lại gần ôm cô dậy, hạ giọng dỗ dành: “Cháo là tự tay anh nấu cho em, hôm qua em đã từ chối một lần rồi, em không sợ anh buồn hửm?”
“Không.”
“…”
Bất quá, Hồng Khánh buông lời hăm dọa: “Em không ăn sẽ mất sức, bệnh mãi không khỏi anh đưa em đi bệnh viện đấy.”
Có bệnh chết, Hải Uyên cũng không muốn bén chân đến bệnh viện nửa bước.
Bởi vì thuở bé cô bị sốt triền miên, suốt một tuần nằm viện, mỗi ngày bác sĩ đều sẽ chích vào mông cô một mũi thuốc kháng sinh.
Tuy rằng cảm giác khi kim chọc vào mông đau thế nào cô không còn nhớ nữa, nhưng hình ảnh cây kim dài nhọn hoắc lóe sáng ánh bạc, đầu kim toét ra vài tia nước, cô còn nhớ như in. Mũi kim xuyên qua lớp da mỏng, bóc tách rẽ sâu vào từng lớp thịt. Khi rút ra sẽ để lại một cái lỗ bé tẹo như kiến cắn, hồng hồng đỏ đỏ màu máu.
Thần ơi! Cảnh tượng còn đáng sợ hơn cả phim kinh dị!
Hồng Khánh thấy Hải Uyên dụi mặt vào lồng ngực anh, sau đó áo lấm tấm cảm giác ươn ướt, anh mới ý thức được mình vừa đùa quá trớn, luống cuống gạt nước mắt cho cô, “Anh xin lỗi, anh không có ý dọa em đâu.”
“Hay là thế này, em ăn một muỗng, anh ăn một muỗng, được không? Xin em đấy.”
Đợi được cái gật đầu đầy miễn cưỡng của Hải Uyên, Hồng Khánh mừng muốn rớt nước mắt.
“Đợi cháo nguội bớt, anh đút cho em ăn.”