Chợt, một sự nghi ngờ lóe lên trong đầu anh, “Sao lại gọi là Quýt?”
“Nghệ danh là Nàng Quýt thì gọi Quýt cho nhanh gọn.”
Thứ cảm giác quái lạ nhen nhóm trong lòng anh, là gì vậy? Kinh ngạc, vui mừng, bất an, lo sợ? Hình như tất cả đều có, nhưng là vì điều gì?
“Hai đứa là bạn mà, sao lại không biết chuyện này?” Phong dừng hành động gõ ngón tay vào thành cốc để tập trung quan sát ánh mắt của Hồng Khánh. Bởi vì theo quan điểm của cá nhân anh, con người có giỏi giang đến đâu cũng sẽ có một điểm yếu, đó là đôi mắt, nó không biết nói dối.
“Hai đứa từng yêu nhau phải không?”
Giây phút đôi đồng tử màu hổ phách của Hồng Khánh bất ngờ giãn ra, Phong biết, mình đã đoán đúng.
Bầu không khí giữa hai người trở nên yên tĩnh lạ thường. Phải chăng là trong giờ làm việc nên xung quanh khá vắng?
Hồng Khánh nâng ly cà phê trên tay, chăm chăm nhìn mấy viên đá lềnh bềnh bên trong ly, rồi uống một ngụm lớn. Cà phê đen có đá không đường, cũng không có sữa, nên cái vị đắng ngắt đặc trưng cứ thế lan tỏa trong khoang miệng, đọng lại nơi cổ họng, và có lẽ là cả tim anh.
“Ừm, chia tay từ 4 năm trước rồi.” Đoạn, Hồng Khách đặt ly cà phê xuống bàn, hơi rũ mi, cười nhạt, “Em không còn tình cảm với Hải Uyên nữa, anh đừng nghĩ nhiều.”
Phong nhíu mày, khó hiểu nhìn Hồng Khánh, “Thật?”
“Thật. Không ai có thể giữ mãi một đoạn tình cảm trong 4 năm…” Hồng Khánh thở dài, anh không rõ tại sao khi nói câu này, lòng anh lại nặng đến như vậy.
Thu lại dòng cảm xúc bủa vây trong tâm trí, anh quay lại vẻ điềm tĩnh và lạnh lùng, cái vẻ mà Thụy Sĩ và hai chữ “4 năm” đã bào mòn anh, “Vậy nên anh không cần lo chuyện nhân viên trong công ty yêu đương với nhau.”
Phong cong môi cười, khẽ lắc đầu, “Anh hiện đại và lương thiện lắm, công ty anh không cấm nhân viên yêu nhau đâu, nên có yêu ai thì cứ yêu.”
“Nhưng mà Khánh này, anh cũng đi qua gần nửa đời người rồi, nhìn thấy rất nhiều chuyện. Dưới góc nhìn của anh, anh biết em và Quýt đều còn tình cảm, đôi mắt hai đứa nói lên điều đó. Chắc hai đứa không nhận ra, hoặc là muốn trốn tránh. Nhưng nếu có nói sai thì cho anh xin lỗi nhé.”
Người nào không nhận ra, người nào muốn trốn tránh, hình như Phong biết rồi.
Ba mươi bảy năm cuộc đời, nếm trải đủ mùi vị của cuộc sống, cũng hy sinh rất nhiều mới có được ngày hôm nay. Thế nên giờ phút này, với cương vị là một tiền bối, anh muốn khuyên nhủ Hồng Khánh một chuyện:
“Nếu tình yêu đủ lớn, nó có thể đánh bại cả thời gian. Đời người không dài, nhưng cũng không ngắn, phải biết sống làm sao cho xứng đáng, vì ai cũng chỉ có một đời, đừng bao giờ để chính mình phải hối hận.”
Hồng Khánh vẫn tiếp tục giữ im lặng, cùng với đôi mắt đăm chiêu vào khoảng không thay vì đồ vật đặt trước mắt. Anh nghe được những gì Phong nói, và cũng hiểu. Thế nhưng nếu đặt anh vào câu nói đó, chẳng hiểu sao anh lại không rõ Phong đang muốn nhắn nhủ điều gì, giống như không thấu được khoảng cách giữa anh và Hải Uyên hiện giờ là bao xa.
Phong bày ra điệu bộ vui vẻ hơn vừa rồi, đặt tay lên vai Hồng Khánh, nói: “Không yêu nữa cũng đừng gây xích mích nhé, em với Quýt đều như nhau, đều là báu vật mà khó lắm anh mới dụ được về, anh không thể đánh mất ai trong hai đứa. Anh là người lớn mà, anh không muốn chọn, anh muốn hết.”
***
Kể từ lúc trở về phòng làm việc đến giờ đã hơn một tiếng đồng hồ, suốt một tiếng này, Hải Uyên vẫn luôn đăm đăm vào căn phòng bên phải.
Đằng sau tấm kính trong suốt kia là vị trí mà sau này Hồng Khánh sẽ ngồi. Ngày ngày, mỗi buổi sáng anh sẽ đến, đến giờ chiều thì tan làm, có thể sẽ tăng ca một vài ngày. Một tuần có bảy ngày thì hết sáu ngày, Hải Uyên sẽ gặp anh.
Nếu Hồng Khánh ghét cô, liệu rằng anh có chuyển văn phòng của mình sang một vị trí khác?
Điều đó hoàn toàn có thể xảy ra, vì Phong rất quý anh, nên sẽ dùng mọi cách để giữ chân một nhân tài như anh ở lại.
Thời gian trước, vợ Phong là Thư, cũng là giảng viên của Hải Uyên, hai cô có dịp trò chuyện. Thư nói rằng giám đốc marketing sắp tới chắc chắn sẽ trở thành một trong tứ trụ của công ty, là cánh tay đắc lực của Phong.
Thư kể lại, vào 4 năm trước, đại học Kinh tế Ưng Châu cấp học bổng toàn phần cho Hồng Khánh sang Thụy Sĩ du học. Lúc ấy, Phong để ý anh đã một thời gian, nhân cơ hội này muốn hỗ trợ anh toàn bộ chi phí sinh hoạt ở Thụy Sĩ, với điều kiện khi trở về, anh buộc phải đầu quân cho công ty Phong. Nghe Phong nói, ban đầu vì lý do gì đó, Hồng Khánh không chịu sang Thụy Sĩ du học. Nhưng chỉ sau một đêm, anh bỗng nhiên thay đổi ý định. Phong vui mừng đến mức cả đêm không ngủ, kết quả là hai vợ chồng có một bé Bủm kháu khỉnh như hiện tại. Thành ra, phải cảm ơn Hồng Khánh rất nhiều.
Điều khiến Hải Uyên suy nghĩ rất nhiều đó là lý do khiến anh từ chối một cơ hội tốt như vậy, rồi lại đột ngột thay đổi suy nghĩ chỉ sau một đêm ngắn ngủi.
Hải Uyên cả gan đặt giả thuyết, có phải là cái ngày mà cô nặng lời với anh? Vậy thì, điều làm anh vương vấn Ưng Châu này là cô?
Chợt nghĩ lại, cô có đáng để anh làm như vậy?
Giả thuyết ấy rất mơ hồ, nhưng cũng không phải không có khả năng.
Chìm đắm trong mớ suy nghĩ hỗn độn, đột nhiên, Hải Uyên thấy hơi xót lòng.
Ảo tưởng quá nhỉ? Ảo tưởng về một giả thuyết có thật, ảo tưởng rằng sợi tơ hồng nối giữa hai người chỉ giãn ra chứ chưa hề đứt, và ảo tưởng, anh và cô có thể quay lại.
Quay lại? Cái đầu lâng lâng, bỗng nhiên như bị ai đó giật mạnh, thúc ép cô phải tỉnh lại.
Càng bối rối hơn, khi trước mắt cô không còn là một mảng không khí mờ đục bao trùm, mà là hình ảnh Hồng Khánh nghiêm nghị ngồi bên kia. Hai tay anh ngưng động, giữ yên trên bàn phím máy tính. Đầu hơi quay sang, nét mặt cứng ngắc và khó hiểu nhìn cô.
Ngó lại từ thế quái lạ của mình, Hải Uyên chỉ muốn kiếm một cái lỗ chui xuống đất. Cô ngồi trên ghế, tay chống xuống bàn đỡ lấy đầu, tay kia xoay bút, gần như quay sang phía anh.
Qua lớp kính cường lực dày, Hải Uyên không thể nghe được bất kì âm thanh nào từ bên anh. Nhưng nhìn khẩu hình miệng của anh, cô biết, anh đang nói: “Nhìn gì mà nhìn?”
“…”
Cái ngượng ngùng ồ ập một cách dồn dập, Hải Uyên quay phắt người về màn hình máy tính của mình, tay bấm loạn xạ lên bàn phím.
Qua một lúc, hô hấp ổn định lại, tim cũng đập đều hơn. Hải Uyên mới rón rén quay đầu, chuyển ánh mắt sang phía anh, anh đang chăm chú làm việc. Cô nhẹ lòng, thở phào một hơi dài.
Thời gian sắp tới cô phải sống làm sao trong cái công ty này đây? Đâu thể van nài anh Phong đào cho mấy cái lỗ để lúc nào ngượng quá thì chui xuống? Cũng không thể đội mấy lớp quần lên đầu được, khó coi chết mất.
Hải Uyên theo thói quen, đưa hai tay lên đầu xoa mạnh mái tóc, khiến nó rối lên một ít.
Sau đó khởi động lại máy, trở lại công việc thường ngày của mình.