Một tập mới của “Không phải tôi” đã quay xong. Chương trình mời tất cả những người tham gia ăn liên hoan.
Tùy Hầu Ngọc từ chối, nói rằng mình không thể ăn ở ngoài. Lý do này tổ tiết mục cũng không bắt ép được.
Nhiễm Thuật là bạn của Tùy Hầu Ngọc, tất nhiên cũng sẽ rời đi cùng nhau.
“Sao cậu không nói cho tớ chứ? Tớ không biết cậu đến đây, cũng không biết cậu là người bí ẩn.” Nhiễm Thuật đi sau lưng Tùy Hầu Ngọc, lải nhải mãi không thôi.
Tùy Hầu Ngọc thản nhiên trả lời: “Nói cho cậu thì cậu sẽ làm lộ ngay.”
“Tớ là diễn viên, tớ có sự chuyên nghiệp với nghề.”
“Lúc cậu diễn và lúc bình thường là hai trạng thái.” Tùy Hầu Ngọc vừa nhìn chằm chằm màn hình điện thoại vừa nói: “Cậu đến phòng tớ đi.”
Nhiễm Thuật không phản đối, nhớ đến chuyện quan trọng hơn: “À, nhưng bây giờ bọn mình ăn gì?”
Bọn họ trở về phòng của Tùy Hầu Ngọc ở khách sạn, phát hiện bên trong có người.
Nhiễm Thuật ngẩng đầu thấy Hầu Mạch ra đón, lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, nói: “Cậu đáng ghét thật đấy! Ngọc Ca đi làm việc cũng đi theo, tự cậu không sống được à?”
Hầu Mạch tức giận cãi lại: “Là Ngọc Ca của cậu không có tôi không sống được thì có. Không có tôi em ấy ăn gì đây?”
“Ờ, cũng đúng nhỉ.”
Nhiễm Thuật buồn bực đi vào, đi được mấy bước liền thấy quần tây và giày da quen thuộc.
Cậu lại ngẩng lên, thấy Tang Hiến đang ngồi trên ghế sofa, nhìn cậu với ánh mắt hiền hòa.
Lúc này cậu vui hẳn lên, bổ nhào qua ngồi thẳng lên đùi Tang Hiến: “Anh đến lúc nào vậy?”
Hầu Mạch chậc chậc mấy tiếng: “Tôi đến chăm Ngọc Ca thì đáng ghét, người nhà các cậu đến thì sao lại thành hai sắc mặt vậy hả?”
Nhiễm Thuật không thèm để ý đến Hầu Mạch, tiếp tục nói chuyện với Tang Hiến: “Anh ăn cơm chưa? Có đói không?”
Tang Hiến dùng giọng bình tĩnh để trả lời: “Vẫn chưa, đang chờ em.”
“Vậy chúng ta…” Nhiễm Thuật đang muốn đi ăn với Tang Hiến thì bị Tùy Hầu Ngọc chặn ngang.
Tùy Hầu Ngọc khoanh tay trước ngực, nhíu mày với Nhiễm Thuật: “Tớ cố ý đến tham gia chương trình lấy lại mặt mũi cho cậu, cậu không làm gì cũng thắng. Giờ cậu nhẫn tâm để tớ ăn bữa ăn vận động viên một mình à?”
“Nhưng mà…” Nhiễm Thuật chỉ Tang Hiến: “Anh ấy to thế này ăn nhiều lắm, sợ ăn hết của các cậu.”
Lúc này Hầu Mạch cười: “Khỏi nhắc, tôi mang đủ.”
Nói xong liền đi vào, thực sự bắt đầu chuẩn bị bữa tối cho bọn họ.
Cái chết người là, khách sạn này thật sự có bếp.
Tang Hiến chỉ có thể xoa tóc Nhiễm Thuật, an ủi: “Không sao, anh tới gặp em là đủ rồi.”
“Ừ…” Nhiễm Thuật dựa vào lồng ngực anh.
Không thể không nói, vai rộng thế này dựa vào rất thoải mái, Nhiễm Thuật nằm trong đó như một chú mèo lười.
Lúc này, Tang Hiến lấy điện thoại ra, khẽ nói: “Chúng ta lên hot search rồi.”
Nhiễm Thuật ngồi ngay ngắn lại, hoảng sợ nhìn Tang Hiến: “Yêu đương bại lộ rồi à? Anh đã chuẩn bị quan hệ công chúng chưa? Lộ ra có nhiều không? Sẽ không loại vai của em ở đoàn làm phim chứ?”
“Cư dân mạng không biết đó là anh và em, chỉ là video chúng ta bị ghi lại.”
Nhiễm Thuật hoàn toàn không hiểu gì, lấy điện thoại ra xem một chút.
Trong video là đoạn clip ngắn trên Douyin do một tài khoản tên Mã Hộ Tử Quân gửi. Có ai đó trên xe buýt đã chụp lại cảnh Tang Hiến chạy xe môtô chở Nhiễm Thuật đến sân bay.
Trong clip là một con xe mô tô màu đỏ. Một người đàn ông cao to mặc vest ngồi trên nó, phía sau anh ta là một nam sinh vóc dáng nhỏ nhắn đeo ba lô, hai tay cậu ôm chặt eo người đàn ông.
Nhiễm Thuật cầm điện thoại xem thêm mấy lần, hoàn toàn bất ngờ với hình ảnh ấy. Thì ra khi mình ở bên cạnh Tang Hiến lại có thể mang đến cảm giác thiếu niên như thế.
Cả hai đều đội nón bảo hiểm nên không thể nào nhìn rõ mặt được. Nhưng nếu thông qua dáng người và quần áo để đoán, quả thật rất giống một người đàn ông trưởng thành đang đèo một cậu học sinh cấp ba.
Ngay cả dòng chữ đính kèm với đoạn video cũng là: Tả thực tổng giám đốc bá đạo chở vợ nhỏ đi học? #Côn_đồ_mặc_vest
Chỗ chí mạng nhất là chiếc clip này lại có tận 112 vạn lượt thả tim.
Cậu bèn mở khung bình luận ra đọc, muốn xem xem có ai nhận ra mình hay không, dù sao thì cậu cũng mặc bộ quần áo đó ra sân bay.
May sao không ai nghĩ rằng cậu thiếu niên kia có thể là Nhiễm Thuật hai mươi bảy tuổi, cho nên họ toàn thảo luận về vấn đề khác.
[Cảm giác CP mạnh mẽ chết tiệt này, chọc rụng XP của tôi rồi]
[Tổng giám đốc bá đạo và sinh viên anh ta bao dưỡng, giống như nhân vật trong tiểu thuyết vậy]
[Hông lẽ có mỗi tui chú ý tới cái mô tô hả? Hai người đó cùng nhau ngồi trên con Rolls-Royce đấy!]
[Con xe này giá bảy, tám ngàn thì phải?]
[Có khi em trai người ta đi học trễ thôi. Tự nhiên bị tụi bay phối nhạc biến hình thành couple luôn. Mấy đứa thối nát phiền phức]
Nhiễm Thuật xem trong chốc lát mới hỏi: “Có ai phát hiện ra thân phận của chúng ta không?”
“Hiện giờ thì chưa.” Tang Hiến nói xong thì vẫn đau đầu: “Tiếc là về sau anh không thể đi xe này nữa, dù sao cả nước cũng chỉ có ba cái. Anh mua ẩn danh nên không có vấn đề gì, nhưng nếu bị bắt gặp lần nữa thì sợ cũng lộ thân phận.”
“Số lượng giới hạn thật phiền quá đi.” Nhiễm Thuật nói rồi tiếp tục lướt. Cậu phát hiện video của cả hai được không ít người share, hình như chỗ nào cũng thấy.
May thay trong hình người Tang Hiến chiếm một nửa. Cậu ôm Tang Hiến dán chặt vào lưng anh, nghiêng đầu sang bên kia, lưng thì quay về phía người chụp hình. Nhờ thế mà không ai nhận ra thân phận thật sự của cậu.
Sau khi xác định xong mọi thứ, Nhiễm Thuật mới tựa lên ngực Tang Hiến xem đi xem lại đoạn video kia, đột ngột bật cười thành tiếng: “Thề, tụi mình bên nhau xứng đôi thiệt đấy. Anh xem đi, rõ ràng bằng tuổi nhau nhưng trong mắt người ngoài em chỉ là học sinh, thậm chí có người nghi ngờ em là trẻ vị thành niên nữa đấy!”
“Vì dáng người em.”
“Ừ?”
“Thân hình học sinh cấp ba.”
“…”
Trong nháy mắt, Nhiễm Thuật nhảy khỏi lồng ngực Tang Hiến, chỉ Tang Hiến mách với Tùy Hầu Ngọc: “Ngọc Ca, cậu thấy tớ chia tay với anh ta là quá đáng sao? Cậu xem anh ta có nói tiếng người không?”
Tùy Hầu Ngọc bị hình ảnh hai người ôm ấp nhau này làm cho cay mắt nên đeo bịt mắt, nằm trên ghế nghỉ ngơi. Nghe Nhiễm Thuật mách vậy thì mệt mỏi giơ tay, dùng ngón tay làm số một.
Nhiễm Thuật: “…”
Hầu Mạch bận rộn một lúc cuối cùng cũng xong, bốn người cùng ăn tối.
Nhiễm Thuật giơ điện thoại cho Tùy Hầu Ngọc xem: “Ngọc Ca, cậu thấy cái vibe thiếu niên của tớ có giống học sinh cấp ba không?”
“Ừm.” Tùy Hầu Ngọc cắm đầu ăn cơm.
Nhiễm Thuật phát lại đoạn video trong điện thoại, xem kiểu gì vẫn thấy hài lòng, sau đó đưa cho Hầu Mạch nhìn: “Ê chó khỉ, cậu xem hai chúng tôi ở bên nhau hợp nhỉ?”
“Ừm.” Hầu Mạch cũng cắm đầu ăn cơm theo, không để ý đến Nhiễm Thuật, thậm chí còn không xem đoạn video kia.
Nhiễm Thuật vừa ăn cơm, vừa lướt bình luận, nhìn người khác khen hai người bọn họ xứng đôi, cười phá lên.
Tang Hiến chỉ im lặng ăn cơm, lâu lâu ngẩng đầu nhìn Nhiễm Thuật một chút, song vẫn không nói câu nào.
Sau khi Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch cơm nước xong, hai người ăn ý nhanh chóng đứng dậy đi thu dọn hành lý của Tùy Hầu Ngọc.
Nhiễm Thuật hơi không hiểu được, nhìn theo động tác thu dọn của hai người bọn họ, hỏi: “Hai người sao vậy? Lúc chiều ăn cơm rất im lặng, bây giờ còn muốn đi gấp? Muốn đi thi đấu à?”
Tùy Hầu Ngọc lắc đầu: “Không phải, hai người bọn tớ có tí việc gấp.”
Nhiễm Thuật nghe xong còn hơi bồn chồn, vội vàng hỏi: “Có việc gấp gì thế? Cần tớ giúp không?”
“Không cần đâu, chúng tớ phải tranh thủ đi trước khi hai cậu chia tay lần nữa, nếu không là không đi được nữa. Bây giờ cậu không cãi nhau với Tang Hiến là bớt chuyện cho bọn tớ lắm rồi á.”
“…”
Nhiễm Thuật im lặng nhìn Hầu Mạch thu dọn xong vali hành lý, chờ Tùy Hầu Ngọc ngồi lên trên vali xong xuôi rồi kéo vali mang theo cả Tùy Hầu Ngọc rời đi.
Cậu còn định tiễn một đoạn thì lại bị Tang Hiến túm về lại trong phòng.
Để có thể gặp Nhiễm Thuật, Tang Hiến cố ý nhân dịp ban ngày không ai theo dõi chỗ này mà đến cùng Hầu Mạch.
Tùy Hầu Ngọc đến tham gia chương trình truyền hình thực tế vốn là đến trong bí mật nên tất nhiên là không bị ai theo dõi.
Bây giờ Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch cùng nhau rời đi, cũng là để nhường chỗ cho hai người.
Nhiễm Thuật nghĩ nghĩ một hồi cũng hiểu, thế là quay trở về phòng, nắm tay kéo Tang Hiến đến cửa kính sát đất rồi nhìn chằm chằm bọn họ.
Nhìn một lát, Nhiễm Thuật lại bật cười: “Ái chà, cái cảm giác thiếu niên chết tiệt này.”
Tang Hiến cũng không đáp gì lại, đi vào phòng tắm và nói: “Anh đi rửa mặt, âu phục hơi gò bó.”
“Anh đi đi, em nghỉ ngơi một chút.”
*
Tóc Tang Hiến còn chưa được sấy khô, anh đã nhanh chóng đi ra khỏi phòng tắm.
Anh loáng thoáng nghe được tiếng Nhiễm Thuật mắng người trong phòng tắm. Tang Hiến tưởng Nhiễm Thuật xảy ra chuyện gì nên vội vàng đi ra.
Nhưng khi ra đến nơi lại phát hiện cậu đang cãi nhau với vịt biết nói* Tùy Hầu Ngọc để lại.
(*)
Tang Hiến: “…”
Tang Hiến yên lặng quay trở lại phòng tắm, lúc nãy anh đi ra hơi vội, dép lê cũng không mang.
Đi dép lê xong, anh lại đi ra khỏi phòng tắm lần nữa thì thấy Nhiễm Thuật đang ở bên ngoài một mình, uống rượu vang mà anh mang đến.
Người khác uống rượu là uống rượu, còn Nhiễm Thuật uống rượu như uống nước lã, uống được một lát là say.
Mà sau khi say thế mà lại gây lộn với cả vịt biết nói. Quá xuất sắc.
Tang Hiến cầm ly rượu vang rót cho mình một ít. Anh ngồi cách đó không xa ngắm Nhiễm Thuật và vịt biết nói đấu võ mồm với nhau, say sưa xem hơn hai mươi phút.
Quả nhiên xem đồ ngốc giả vờ ngớ ngẩn thật là thú vị.
Mãi đến khi Nhiễm Thuật khóc lóc la ó, Tang Hiến mới đi qua ngắt ngang lời chửi bới của Nhiễm Thuật.
Nhìn thấy Tang Hiến qua đây, Nhiễm Thuật lập tức tố khổ: “Nó mắng em!”
“Ừm anh nghe thấy rồi.”
“Nó chửi dơ lắm, em chửi không lại nó.”
“Phải nói là kẻ tám lạng người nửa cân.” Tang Hiến nói, ý đồ dời sự chú ý của Nhiễm Thuật để cậu nhanh vào nhà tắm tắm rửa.
Nhiễm Thuật vừa khóc thút thít vừa nghe lời đi vào bồn tắm ngồi, ngoan ngoãn để Tang Hiến tắm rửa giúp mình. Trong lúc đó cậu không quên buông vài câu thô tục: “Tức chết em! Sao cái con bé chút éc kia lắm từ để chửi vậy. Nó mắng em hơn nửa tiếng mà không lặp từ nào.”
“Ừm, thật là quá trớn.”
“Miệng nhỏ quang quác, phiền chết mất.”
“Được rồi, em đừng khóc, để anh đi phạt nó dừng lại.”
Ai ngờ Tang Hiến vừa muốn đứng dậy thì đã bị Nhiễm Thuật níu cổ tay lại: “Anh đừng đi, coi như anh thích em thì cũng không thể mạo hiểm vì em, miệng anh còn non lắm, anh không mắng thắng nó được đâu.”
“A. ok.” Tang Hiến chỉ có thể ngồi xuống lần nữa: “Sao em lại ầm ĩ với nó thế?”
“Em gọi chồng ơi, nó cũng gọi chồng ơi. Em gọi Tang Hiến, nó cũng gọi Tang Hiến. Chồng em là để nó gọi sao? Em liền làm ầm lên với nó.”
“Ồ… Vậy em gọi anh làm gì?”
Vấn đề này đúng là làm khó Nhiễm Thuật. Cậu mắng hăng say quá nên nhất thời quên mất, ngồi trong bồn tắm cố gắng suy nghĩ.
Tang Hiến giơ tay nhấn ít dầu gội đầu, nói: “Nhắm mắt lại.”
Nhiễm Thuật ngoan ngoãn nhắm mắt lại, tùy ý để Tang Hiến gội đầu cho cậu.
Gội được một lát, Nhiễm Thuật mới nhớ ra: “Em muốn gọi anh ra hôn em một cái.”
Tang Hiến nghe xong thì cúi đầu xuống, mổ một cái lên môi cậu: “Hôn rồi.”
Cuối cùng Nhiễm Thuật cũng ngừng khóc, mỉm cười.