Lúc này Khương Kiến Minh đã dần dần tỉnh táo lại, chậm rãi mặc quần áo vào, "Không cần uống thuốc, là do vấn đề thể chất của tớ."
Đường Trấn: "Vậy cậu đi nằm khoang trị liệu đi, chỗ trưởng quan tớ sẽ xin nghỉ giúp cậu."
"Không cần," Khương Kiến Minh mặc thêm áo khoác quân trang lên, rồi khẽ khụ hai tiếng, "Cũng không quá sốt, sẽ không gây trở ngại."
Đường Trấn trợn mắt tức giận nhìn sang.
"Đường Trấn." Khương Kiến Minh tăng thêm ngữ khí, thuận tay nhặt khăn lông ở trên đầu giường, cẩn thận lau mặt, "Tớ nói rồi, tớ đến Viễn Tinh Tế là chuyện vô cùng nghiêm túc. Còn chuyện này không phải cứ ngày một ngày hai là sẽ tốt lên, cho nên không cần xin nghỉ."
Cậu nói được thì làm được.
Từ lúc cưỡi cơ giáp chạy việt dã tập thể dục buổi sáng, cho đến khi huấn luyện thể lực, súng ống xạ kích, thực chiến dã ngoại...... Ngoại trừ chương trình học Tinh Cốt không cách nào thực hành ra, quả thực Khương Kiến Minh vẫn luôn tham gia đầy đủ, nhưng thành tích tất cả các hạng đều tụt dốc.
Nhưng mà...... Mãi đến ngày thứ hai, ngày thứ ba, cậu vẫn luôn bị sốt nhẹ liên tục, bệnh trạng suy yếu không những không giảm mà còn tăng lên.
Khương Kiến Minh đành phải bắt đầu uống thuốc.
Nhưng đúng như lời cậu đã nói, cho dù có uống thuốc cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Đến ngày thứ tư, Đường Trấn thật sự không nhịn nổi nữa, nhất quyết kéo Khương Kiến Minh đến bệnh viên trong pháo đài, sau khi cậu đi vào khoang trị liệu ngủ một giấc quả nhiên có chuyển biến tốt hơn, nhưng ngày thứ năm sau khi huấn luyện xong trở về, cậu lại bắt đầu sốt nhẹ.
"Cậu xem, tớ nói rồi mà."
Buổi tối sau khi trở lại ký túc xá, Khương Kiến Minh liền hướng Đường Trấn bất đắc dĩ nói, "cái chuyện này không phải cứ ngày một ngày hai là có thể tốt lên. Vừa đến Ngân Bắc Đẩu nên thân thể còn không thích ứng...... Chỉ cần chịu đựng thêm mấy ngày nữa thì sẽ tốt lên thôi."
Lý Hữu Phương đứng xa xa ôm ngực, thần sắc cực kỳ phức tạp nhìn chằm chằm phía cậu.
Cậu béo nhỏ giọng nói: "Thằng nhóc này cũng thật quật cường, cứ cố gắng chịu đựng như vậy thì cũng có ý nghĩa gì đâu chứ."
Lý Hữu Phương im lặng liếc mắt nhìn cậu béo một cái, hắn nhớ rõ người thanh niên này từ khi mới tiến vào Ngân Bắc Đẩu thành tích các hạng mục đều không tốt lắm, biểu hiện trong ngày thử thách hôm đó cũng đặc biệt kém, tinh thần còn sa sút mất vài ngày.
Cậu béo thấy Lý Hữu Phương nhìn lại, liền vội vàng làm công tác cổ vũ: "Lý, lần sau cậu nhất định có thể thắng cậu ta!"
Rõ ràng, sau trận đả kích ngày hôm đó Kiều liền lựa chọn sách lược ôm đùi.
Kỹ thuật cơ giáp của Khương Kiến Minh cho dù có cao hơn nữa, thì cũng chỉ là một Tàn tinh nhân ốm yếu, tính cách lại lạnh lùng xa cách; mà Đường Trấn là thiếu gia quý tộc, nhìn qua liền không thiếu tiểu đệ, hai người này lại còn chơi chung một chỗ, còn hai nữ sinh trong thì ở tại ký túc xá đối diện...... Cho nên cậu béo quyết định lấy lòng Lý Hữu Phương.
Nói thật, trong lòng Lý Hữu Phương không đánh giá cao chàng trai béo đầy vụng về và có vẻ ngu ngốc ngay cả khi lấy lòng người khác này.
Nhưng trong lòng hắn thực sự rất mâu thuẫn nên chỉ cúi đầu ậm ừ hai tiếng để lừa gạt cho qua. Bất ngờ một bóng người nhoáng cái lướt qua người hắn, là Khương Kiến Minh đi ra ký túc xá.
Sau đó Đường Trấn nhíu mày kêu cậu lại: "Tiểu Khương? Đã tối thế rồi mà cậu còn đi đâu vậy?"
"Khu giao dịch," Khương Kiến Minh đẩy cửa đi ra ngoài, nghiêng đầu bỏ lại một câu, "Tớ đi xem thuốc an thần và vũ khí, cậu không cần đi cùng với tớ đâu."
"Cậu...... Ai! Cậu quay về sớm một chút!"
Đường Trấn gân cổ lên hô một miệng, nhưng Khương Kiến Minh đã đem cửa đóng lại.
"......"
Lý Hữu Phương nhíu mày, khoanh tay nói: "Tôi nói này Đường thiếu, lúc các cậu ở trường học vẫn luôn như vậy sao?"
Hắn bực bội xoa xoa mày, "Mỗi lần cậu ta bị ốm đều không coi mình là Tàn tinh nhân hả?"
"Đừng nói nữa, từ lúc tôi quen biết cậu ấy thì đã luôn như vậy rồi, mà ba năm nay thì lại càng trầm trọng thêm," Đường Trấn hiếm khi không chống đối lại Lý Hữu Phương, mặt mày nhăn nhó nói một tiếng, "Coi như tôi phục cậu ấy."
......
Đêm nay khu giao dịch trong pháo đài đã được mở cửa, lúc Khương Kiến Minh chậm rì rì đi dạo, rất nhiều quan quân và binh lính Ngân Bắc Đẩu đều tụ tập ở chỗ này, đi tới lui ở dưới ánh đèn đêm.
Bên cạnh là tiếng bước chân hỗn loạn, tiếng nói chuyện ầm ĩ, cậu ngửi thấy mùi thuốc lá, rượu, máu và mùi mồ hôi thoang thoảng.
Đây là hương vị của chiến trường.
Khương Kiến Minh nhìn các vật phẩm được trưng bày ở trước quầy một hồi lâu. Đầu tiên cậu mua 3 liều thuốc an thần, rồi bắt đầu chọn vũ khí có thể tạo thành sát thương với sinh vật ngoài hành tinh.
Bây giờ còn đang luyện tập ở bên ngoài còn đỡ, chờ về sau càng tiến vào sâu hơn thì càng thêm nguy hiểm, chỉ dựa vào mỗi cái súng trong tay thì không cách nào ứng phó nổi.
Ít nhất ít nhất, dùthế nào đi chăng nữa, cậu phải có một khẩu súng máy...
Khương Kiến Minh cười khổ một chút, thầm nghĩ: Bán hết cả 2 quả thận cũng chưa chắc đã đủ tiền mua.
Đang nghĩ ngợi, cậu đột nhiên cảm nhận được sau lưng truyền đến tiếng bước chân.
—— Đây là một tiếng bước chân rất đặc biệt, tuy rằng bốn phương tám hướng truyền đến tiếng bước chân và ồn ào đan xen, nhưng chỉ có một tiếng bước chân này là đi rất vững vàng và có quy luật, giống như cho dù trời có sập xuống cũng không ảnh hưởng đến y.
Đây là tiếng bước chân mà Khương Kiến Minh nghe được.
Khi cậu quay đầu lại, tiếng bước chân cũng dừng lại.
Garcia đứng sau lưng cậu mặc một bộ quân phục Ngân Bắc Đẩu màu bạc, bộ quân phục đan xen giữa đen và bạc khiến người đàn ông này trông cao hơn và nghiêm nghị hơn.
Mái tóc xoăn màu bạch kim nổi bật được buộc gọn ra sau đầu, vì thế mới miễn cưỡng được che giấu dưới chiếc mũ.
Khương Kiến Minh cả kinh nói: "Điện......"
Giây tiếp theo, Garcia giơ tay làm thủ thế suỵt, ý bảo cậu "Im tiếng".
Điều kỳ lạ là một vùng nhỏ trên khuôn mặt của y bị mờ đi, từ xa nhìn lại liền không rõ các đường nét trên khuôn mặt, chỉ có một dụng cụ nhỏ được ghim vào tai trái của y là rất rõ ràng.
Khương Kiến Minh nhận ra, đây là một phát minh mới nho nhỏ được nghiên cứu ra, có thể giúp người sử dụng che giấu khuôn mặt ở một trình độ nhất định. Trước kia khi Ryan đi ra ngoài chơi với cậu thường xuyên đeo thứ này để tránh gây xôn xao ở phạm vi lớn.
Khương Kiến Minh hiểu rõ mà khép lại miệng, ôn hòa gật đầu.
Vì thế Garcia đi tới bên người cậu, vỗ vào tai trái một cái...... Hoàng tử hẳn đã điều chỉnh phạm vi ảnh hưởng của thiết bị che giấu, hiện tại Khương Kiến Minh có thể nhìn thấy khuôn mặt của người này một cách bình thường.
"Không nghĩ tới có thể gặp được ngài ở đây," Khương Kiến Minh chủ động tới gần, cười nhạt nói: "Đường đường là hoàng tử đế quốc cũng sẽ tự mình tới khu giao dịch để đi dạo sao?"
Garcia nhìn cậu một cái, rất nhanh đã cau mày lại.
Y trầm giọng nói: "Cậu bị ốm."
"...... Bệnh nhỏ," Khương Kiến Minh ngẩn ra một chút, cậu không nghĩ tới hoàng tử sẽ tinh mắt như vậy, "Không cần lo lắng."
Rõ ràng cậu chỉ bị sốt nhẹ, tinh thần vẫn luôn rất tốt, cho dù lúc không huấn luyện, cũng rất ít người có thể phát hiện cậu bị bệnh..
Hoàng tử trầm mặc một giây, nhíu mày lại hỏi: "Cậu vì sao luôn luôn bệnh?"
Khương Kiến Minh: "......"
Đó là một câu hỏi hay, nó có thể sánh với câu "Tại sao cậu không sử dụng Tinh Cốt".
Không nhận được câu trả lời, Garcia cũng chỉ tự mình tiến lên, Khương Kiến Minh cũng thực tự nhiên đuổi kịp.
Cậu không hỏi điện hạ vì sao lại tới tìm mình, điện hạ cũng không hỏi cậu tới đây làm gì. Hai người đi qua từng dãy hàng tự phục vụ, hình thành một mối quan hệ yên tĩnh và thoải mái.
Một lát sau, Khương Kiến Minh mở miệng.
"Điện hạ, nếu ngài một thân một mình ở Viễn Tinh Tế, lại lâm vào trạng thái không cách nào sử dụng Tinh Cốt, vậy có cách nào hay có vũ khí nào có thể khắc chế tình huống này không?"
Khi người thanh niên tóc đen hỏi, ánh mắt bình tĩnh và giọng điệu nghiêm túc, Garcia không khỏi nghiêng đầu nhìn nhiều người này một cái.
Khương Kiến Minh vội vàng càng nghiêm túc mà lại bồi thêm một câu: "Ngân sách thấp một chút.". Truyện Mỹ Thực
"Có liên quan tới bệnh của cậu sao?" Garcia nhàn nhạt hỏi, "Thích vũ khí nóng hay là vũ khí lạnh? Kế hoạch dùng trong thời gian bao lâu?"
Khương Kiến Minh đột nhiên che ngực: "Khụ khụ khụ khụ......"
"Thực xin lỗi điện hạ," cậu liên tục xua tay, "Ngân sách của tôi có lẽ...... Chỉ có thể gánh nổi một lần tiêu hao của vũ khí mới."
Garcia im lặng khoảng nửa phút.
"Vậy thử bom nổ hạt tinh thể đi, vừa nhẹ lại đủ uy lực, chỉ cần mở cửa buồng lái cơ giáp là có thể ném được"
Khương Kiến Minh nhẹ nhàng thở ra: "Cảm ơn ngài, ngài đã giúp tôi rất nhiều."
Khi đến khu vực thức ăn, Garcia dừng lại.
Y bắt đầu ấn phím.
Màn hình điện tử tại quầy hiển thị mặt hàng y đã chọn... Đó là một quả táo hồng hào và hấp dẫn.
Khương Kiến Minh đứng ở phía sau.
Cậu cúi đầu, thật vất vả mới nhịn được cười.
Hoá ra đường đường là hoàng tử của đế quốc, lại vào đêm hôm tự mình đến khi giao dịch để mua táo ăn.
...... Nếu cậu nói chuyện này cho người khác nghe, đảm bảo mười người thì có chín người không tin, còn lại một người thì sẽ kéo cậu đi khám bác sĩ xem có phải đầu bị úng nước hỏng mất rồi hay không.
Nhưng Khương Kiến Minh có thể đoán được Garcia mua chính là loại táo nào.
—— Táo đỏ "Irene Agate", đây là loại đắt tiền nhất ở tinh thành Eden, được nhân giống từ những loại gien đã được cải tiến, danh xứng với thực là loại trái cây quý tộc...... Giá là 50,000 tệ mỗi quả.
Tiểu điện hạ nhà cậu miệng lưỡi rất điêu, ngoại trừ cái này những chủng loại khác đều chướng mắt.
Khương Kiến Minh không khỏi chua xót mà cảm khái: Làm hoàng tử quả nhiên rất có tiền......
Thật hoài niệm lúc tiểu điện hạ còn đang nuôi dưỡng cậu, lúc ấy tiểu điện hạ sẽ gọt táo cho cậu ăn.
"Đinh!" Tiếng vận chuyển vang lên.
Garcia từ chỗ cửa của máy lấy hai quả táo đỏ "Irene Agate" ra, đưa một quả cho Khương Kiến Minh.
"?"
Khương Kiến Minh không dám tin tưởng, "Ngài cho tôi hả?"
"Người bệnh không thích hợp Ngân Bắc Đẩu," Garcia nhàn nhạt nói, "Chịu đựng không nổi liền nhanh chóng hồi đế quốc đi...... Lấy thân phận của cậu, không cần thiết ở chỗ này chịu khổ."
Táo đỏ "Irene Agate" giá trị 50.000 tệ điểm vững vàng nằm trong lòng tay Khương Kiến Minh.
Garcia nhìn làn da trắng mịn, đôi mắt ngọc lục bảo của y khẽ tối sầm lại..
Cho tới nay...... Bởi vì thân phận cao quý, cốt cách phi phàm, khí chất, còn có lẽ là một số nguyên nhân khác, rất ít người dám cùng y sóng vai.
Nhưng thanh niên tóc đen trước mặt lại có khí chất ôn hòa, dường như không có thế lực nào có thể lay chuyển được sự yên tĩnh của linh hồn này.
Nên nói không hổ là người được bệ hạ chọn trúng sao?
Đáng tiếc thân thể quả thật quá kém.
Hoàng tử thấp giọng nói: "Không cần nghe mấy lời nói suông như đổ máu đại biểu vinh dự, ở nơi này tử vong không có ý nghĩa gì."
Trong lòng Khương Kiến Minh khẽ run lên.
Ngón tay cậu khẽ siết chặt lại, ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống quả táo tạo ra thứ ánh sáng vô cùng mềm mại.
Khương Kiến Minh đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía trước mặt thái tử, trầm giọng hỏi: "Như vậy ngài nói, ở chỗ này...... Cái gì mới có ý nghĩa đây."
Giọng điệu của hắn có vài phần dao động đặc biệt, có chút giống như khiêm tốn xin lời khuyên, có chút giống như là tra khảo.
Garcia từ từ nhắm mắt lại, trong đáy mắt dưới hàng mi dài phủ xuống tạo thành một bóng đen cứng rắn.
"Thắng lợi."
Hoàng tử trầm giọng mở miệng, trong lời nói tựa như mang dao: "...... Chỉ có thắng lợi mới là ý nghĩa mà chiến sĩ theo đuổi."
"Đúng không."
Khương Kiến Minh ánh mắt trong suốt, đối với câu trả lời này dường như cũng không quá ngạc nhiên: "Vậy ý nghĩa của thắng lợi là gì?"
Garcia hơi giật mình quay lại nhìn cậu.
Ý nghĩa của thắng lợi......
Đây là một vấn đề vô cùng phức tạp. Từ xưa đến nay, vô số cuộc chiến được diễn ra, có thắng lợi cũng có thất bại, mà cuối cùng ý nghĩa nằm sau những cuộc chiến đó vẫn là điều mà nhóm văn học vẫn luôn cãi cọ.
Đây cũng là một vấn đề rất đơn giản, nếu nó chỉ giới hạn ở Bạc Bắc Đẩu ——
Đội quân viễn chinh Ngân Bắc Đẩu, là ngọn giáo bạc đã mở rộng lãnh thổ của đế chế, những câu ca ngợi nó thậm chí có thể được một đứa trẻ học tiểu học trong đế quốc hát thành ba trăm từ mà không vấp từ nào.
Nhưng không biết tại sao, khi Garcia bị đôi mắt đen thăm thẳm kia nhìn chằm chằm, những khẩu hiệu hô vang kia dường như trống rỗng đến mức y không thể thốt ra lời.
Đây hoàn toàn không phải là một câu trả lời mà người trước mặt y sẽ vui vẻ chấp nhận.
Garcia không lý do mà nghĩ thầm.
Hoàng tử suy nghĩ một lúc lâu, nhưng cuối cùng không trả lời.
......
Sau đó, hai người tách ra ở một ngã ba.
Khương Kiến Minh không đến quầy bán vũ khí, mà đến khu vực giao dịch tư nhân để xem có nhặt của hời nào không.
Cuối cùng, cậu từ chỗ một vị sĩ quan đại thúc mua hai quả bom cỡ trung.
Nó trông hơi giống một quả lựu đạn cầm tay nhưng với kích thước lớn hơn gấp đôi, nhưng uy lực của nó có thể thổi bay ba đợt sóng xung kích, ngay cả sinh vật cấp B cũng không thể chống chọi được.
May mắn chính là, vị đại thúc này vừa mới uống rượu xong, lúc này đang mặt đỏ tía tai mắng chửi vị trưởng quan cho phép Tàn tinh nhân tiến vào pháo đài, quả thực là đầu óc bã đậu.
Khương Kiến Minh đúng lúc đi lên phụ hoạ làm vai diễn phụ, người đại thúc này liền cảm thấy lâng lâng nói phải cho vị tiểu quan quân xinh đẹp này giảm giá 30%.
Vì thế, tiểu quan quân xinh đẹp vừa lòng lấy giá thấp mua được binh khí mơi
Đương nhiên, điều này cũng khiến cho số kim ngạch trong tay cậu giảm xuống chỉ còn mấy trăm điểm.
...... Đêm nay, Khương Kiến Minh rối rắm thật lâu mới hạ quyết tâm, từ bỏ ý niệm bán quả táo đỏ Irene kia đi.
Cứ như vậy, đêm này rồi qua đêm khác, thời gian cứ vậy dần trôi đi.
Hơn nửa tháng trôi qua, những người trẻ tuổi dần dần quen thuôc với cuộc sống ở Ngân Bắc Đẩu.
Điều dễ thấy nhất chính là những lời phàn nàn trong ký túc xá khi phải chịu những cuộc huấn luyện vô cùng nghiêm khắc của trưởng quan dần dần nhỏ đi, cũng dần ít người mỗi khi tới chạng vạng sẽ đỏ hoe mắt nói muốn về nhà.
Đề tài thường thây cũng dần biến thành "Sinh vật ngoài hành tinh", "Kỹ xảo tác chiến" cùng với "Công huân". Một số học sinh giỏi từ các trường nổi tiếng cũng học cách buôn bán thuốc lá, rượu và đồ ăn vặt trong khu buôn bán.
Thỉnh thoảng, Khương Kiến Minh cũng nghe thấy không ít tin đồn nhỏ truyền đến Ngân Bắc Đẩu.
Ví dụ, có một người đàn ông to lớn, trông có vẻ ngây thơ và ngu ngốc, nhưng khi chiến đấu lại vô cùng dũng mãnh như gấu ở pháo đài thứ hai.
Khương Kiến Minh biết đó là Cao Long, còn chưa kịp vì người "Bạn tốt" mới quen này mà vui mừng, thì lại nghe được một cuộc thảo luận về người thần bí nào đó:
"Bất quá, nghe nói người cao to kia còn không phải lợi hại nhất......"
"Bởi vì chính miệng người cao to nói, lần tân binh này có một nhân vật vô cùng thần bí, là người cải tạo gien do đế quốc bí mật nghiên cứu đưa tới ——"
"Tôi cũng nghe qua, hình là còn lại một đại mỹ nhân!"
"Hơn nữa còn đặc biệt mạnh! Giơ tay là có thể làm nổ tung một ngọn núi, dậm chân một cái là mặt đất nức toạc!"
"Mắt có thẻ nhìn xa ngàn dặm, miệng là thứ vũ khí sắc bén, sức mạnh tinh thần có thể trực tiếp đâm xuyên qua cơ giáp cấp S!"
"Nghe nói hắn đang thực hiện nhiệm vụ quân sự tối mật, tới Viễn Tinh Tế liền biến mất, ai cũng tìm không thấy hắn......"
Khương Kiến Minh: "?"
Có phải có chỗ nào sai sai hay không?
Mấy đạo lý như không tin lời đồn, không truyền lời đồn các ngài không biết hả??
Mấy ngày nay nhiệt độ dần dần hạ thấp, tuyết rơi cả ngày bao trùm toàn bộ pháo đài.
Mùa đông của tinh cầu Alpha sắp tới rồi, đây là thời tiết nguy hiểm nhất ở nơi đây.
Cũng vào thời điểm này, Trung giáo Hoắc Lâm đem đám người trẻ tuổi này lôi ra pháo đài, tuyên bố phải tiến hành một trận rèn luyện dã ngoại trong vòng 7 ngày.
Bênh tình của Khương Kiến Minh luôn khi tốt khi xấu......
Cái gọi là "một trận này" của cậu vẫn như cũ chưa chịu đi qua.
Tác giả có lời muốn nói:
Garcia: Tâm động, làm như không có việc gì đưa một quả táo qua.
Khương:...... Cho tôi ít tiền đi......
Khương - Một sinh viên vô cùng bình thường (tự nhận) - Goá phụ thiên tài của cố Thái tử (góc nhìn của người trong cuộc) - Người cải tạo gien, vũ khí bí mật của Đế quốc (góc nhìn của Cao Long) - Tiểu thiếu gia thần bí ( góc nhìn của Hoắc Lâm) - Tàn tinh nhân phế vật (góc nhìn của người trong pháo đài) - Hoàng tử tương lai của đế chế ( góc nhìn của Garcia) - Kiến Minh
Dần dần trên người cậu phủ đầy áo choàng kỳ kỳ quái quái.