Cô trở về ký túc xá, Nhã Yến Kỳ đang nấu bữa trưa. Thấy Mạn Nghiên, cô ấy giật bắn người, đôi đũa đang cầm trên tay rơi ngay xuống đất.
“Nhã Yến Kỳ, cậu sao thế?”
“Không... không sao. Tại cậu vào phòng mà không phát ra tiếng động, tớ còn tưởng người lạ vào.”
Mạn Nghiên gật đầu, cô lười biếng ném chiếc ba lô lên bàn học, rồi nằm dài xuống giường, hai mắt khép lại. Nhã Yến Kỳ quan sát cô một lúc lâu, sau đó cẩn thận thăm dò:
“Mạn Nghiên, sao cả đêm hôm qua cậu không về thể? Tớ có gọi cho cậu mấy cuộc, nhưng không được.”
Nhã Yến Kỳ nhắc cô mới nhớ đến chuyện mình bị người khác hãm hại, cố ý nhốt ở trong nhà đa năng. Nhưng mà Mạn Nghiên muốn giấu cô ấy, nên nói
dối:
“Hôm qua tớ tập bóng chuyền xong thì sang nhà bác gái. Yến Kỳ, xin lỗi vì không báo trước với cậu! Hình như tớ quên bật chuông điện thoại, nên mới không để ý cậu gọi đến."
Nhã Yến Kỳ mơ hồ nhìn Mạn Nghiên, trong đầu đang vẽ ra hàng loạt suy nghĩ. Rõ ràng hôm qua cô ấy đã thuê người nhốt Mạn Nghiên ở trong phòng chứa dụng cụ, sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?
Một là kẻ được thuê không hoàn thành nhiệm vụ. Khả năng thứ hai Mạn Nghiên đã nghi ngờ Nhã Yến Kỳ nên mới cố tình nói dối. Nhã Yến Kỳ bức bối trong lòng, đến mức làm đổ cả dĩa rau luộc ra sàn.
“Yến Kỳ, cậu sao thế? Sao lại mất tập trung như vậy!”
Mạn Nghiên giúp cô thu dọn, cho vào sọt rác. Nhã Yến Kỳ tìm cớ đi ra ngoài mua đồ, để liên lạc với cô nữ sinh được thuê, xem thử cô ta có hoàn thành nhiệm vụ hay không. Cô ta đã nhận tiền của Nhã Yến Kỳ mà vẫn để Mạn Nghiên bình an vô sự, thật làm cô ấy tức phát điên người.
Đến gần giờ đi làm thêm, Mạn Nghiên nhận được một cuộc điện dì Hạ. Bà hỏi cô về khoản tiền kẹp trong album ảnh, khiến cô ngớ cả người ra.
“Mạn Nghiên, số tiền đó có phải của con không?” Bà hỏi đi hỏi lại mấy lần vẫn không thấy cô lên tiếng.
Mạn Nghiên đoán đó là số tiền viện phí cô cho trả lại cho Tôn Bách Thần, hơn nữa hắn còn bù thêm một khoản, tổng số lên đến mười lăm vạn tệ. Số tiền lớn như vậy, chẳng trách dì Hạ lại hốt hoảng gọi ngay đến cho cô.
“Dì à, đó là khoản tiền giành được từ học bổng của trường đó. Lần trước thấy bà bị bệnh, nên con mới lén để ở nhà, phòng trường hợp cấp bách dì còn có tiền mà xoay sở.” Mạn Nghiên chỉ đành bịa ra vài lời nói dối. Cô thật sự có tiền học bổng, chỉ là còn gửi trong ngân hàng để kiếm thêm chút tiền lời ít ỏi hàng tháng.
Dì Hạ tính tình đơn thuần, cô nói sao thì nghe vậy. Bà nói sẽ không dùng đến nếu không quá nguy cấp, còn bảo sẽ giữ giúp Mạn Nghiên, sau này cô muốn lấy cứ nói một tiếng.
Bình thường ở quê vất vả, nhưng nếu bà nội Đồng không đau ốm gì thì nuôi con gà con vịt, trồng mấy luống rau xanh cũng đủ sống no ấm qua ngày. Dì Hạ biết Mạn Nghiên lo lắng cho họ, nên từ khi lên thành phố sống, mới tự
mình lo hết chuyện tiền bạc. Mà mỗi lần cô gửi tiền về, bà cũng không động đến, âm thầm dành dụm giúp cho Mạn Nghiên, đợi sau này cô lấy chồng cũng không thua thiệt với người ta.
Dì Hạ tắt máy, Mạn Nghiên liền lập tức gọi cho Tôn Bách Thần hỏi chuyện. Hắn không chối, thẳng thắn thừa nhận. Cô dứt khoát nói sẽ trả lại số tiền đó cho hắn.
“Em trả bằng cách nào? Đồng Mạn Nghiên, tôi hỏi em tiền học phí, tiền phòng tháng này em đã đóng chưa? Một là không cần trả, hai là nếu muốn thì suy xét đến giao kèo hôm qua đi. Một công đôi việc, quá tiện!”
“Tiện cái con khỉ nhà anh!” Mạn Nghiên khẽ chửi thề.