Bởi lẽ mẫu áo đó bây giờ không còn được bán trên thị trường nữa. Đó là món quà Vương Phong nhận được từ một người đặc biệt, cách đây mười năm trước. Anh không hề thiếu tiền, nhưng mười năm rồi vẫn chưa có ý định vứt cái áo đó đi!
“Mẹ kiếp Đồng Mạn Nghiên!” Tôn Bách Thần ngồi ở nhà mắng.
“Hắt xì!” Mạn Nghiên dụi dụi mũi.
Cô đột nhiên có cảm giác rùng mình, chẳng lẽ là do hơi lạnh từ máy điều hòa
sao?
“Em sao thế? Có phải bị cảm không?”
“À, không sao đâu ạ.”
Đển tầm chín giờ sáng, Vương Phong đưa Mạn Nghiên đi xem phim. Cô gái này vậy mà rất gan dạ, chọn một bộ phim kinh dị tâm linh để xem. Ở vài cảnh giật gân, Vương Phong còn phải sởn gai ốc, còn cô gái này lại đầy bình thản, hai mắt mở to nhìn vào màn hình lớn.
Còn thốt lên vài tiếng kinh ngạc, khen kỹ xảo điện ảnh quá chân thực!
Xem phim kinh dị khá tốn sức, một mình Mạn Nghiên ăn hết hai túi bỏng ngô to xụ. Vương Phong nhường hết cho cô, bản thân chỉ uống một cốc coca lạnh.
Buổi trưa Vương Phong mời Mạn Nghiên đi ăn. Dù sao cũng tốn một buổi sáng rồi, cô không từ chối.
“Chầu ăn trưa em trả tiền nhé!”
“Được được, tùy em.” Anh cười.
Từ sáng đến giờ Vương Phong là người trả tiền, Mạn Nghiện khá nhạy cảm với chuyện tiền bạc. Có qua có lại sẽ khiến cô cảm thấy thoải mái hơn.
Cô dẫn anh đến một tiệm cơm gà xối mỡ, kêu lên hai phần cơm đầy ắp. Vương Phong tròn mắt, không nghĩ thân hình nhỏ nhắn kia có thể ăn khỏe đến vậy.
“Mau ăn đi, món này nguội không ngon đâu.”
Mạn Nghiên ăn một cách ngon lành, trong khi Vương Phong mới ăn được vài thìa.
“Sao thế? Món này không hợp với khẩu vị của anh à?”
“Không phải.” Vương Phong ho nhẹ vài tiếng, anh nói:
“Mạn Nghiên, anh có chuyện này muốn nhờ em.”
Vương Phong hẹn gặp Mạn Nghiên, một phần muốn đi chơi với cô, một phần còn chuyện muốn nhờ vả. Tình hình trước mắt thì anh bị mẹ mình làm phiền, ngày ngày than vãn vì việc đi xem mắt. Tối hôm qua vì không muốn nghe bà tra tấn lỗ tai, Vương Phong đành nói dối mình đã có bạn gái!
AC
Với điều kiện và ngoại hình của anh, kiếm đại một cô gái xinh đẹp đồng ý giả làm người yêu không hề khó. Nhưng có nhiều người không biết lý lẽ, sẽ lợi dụng việc này mà dây dưa về sau, đó là điều mà Vương Phong không thích.
Ngược lại thì Mạn Nghiên là sự lựa chọn vô cùng tốt. Vương Phong không cần sợ cô lợi dụng mình, mà có là “tình giá thành thật” thì càng đúng ý anh!
“Hả? Anh muốn em làm gì, mau nói đi chứ?”
Mạn Nghiên thấy Vương Phong đang ngẩn người ra, liền nhắc nhở.
Anh ghé lại gần cô, thì thào vào tai Mạn Nghiên. Cô khẽ nhăn mặt, đầu óc đang cố “tiêu hóa” những gì anh nói.
“Giả làm bạn gái sao? Như thế có hơi... kỳ cục!”
“Năn nỉ em đó, chỉ một lần thôi mà. Mạn Nghiên, em chắc không muốn nhìn thấy anh bị mẹ đuổi ra khỏi nhà đâu ha.”
Mạn Nghiên chần chừ một lúc, rồi cắn răng gật đầu đồng ý. Một bữa cơm thôi mà! Xem như Mạn Nghiên trả công anh đã mang lại cho cô một buổi sáng chủ nhật vui vẻ đi.
“Vậy năm giờ chiều, anh đợi em ở công viên gần ký túc xá nhé.” Vương Phong vô cùng háo hức.
“Được, em biết rồi.”
Mạn Nghiên mặc một bộ váy hoa màu hồng nhạt, tóc dài xõa nhẹ xuống hai bả vai, với điểm nhấn trên mái tóc đen nhánh là một chiếc kẹp xinh xinh màu bạc. Cô trang điểm nhẹ nhàng, chuẩn bị đến nhà Vương Phong dùng bữa tối.
Kể ra cái số cô thật có duyên với mấy “ông chủ”, hết Tôn Bách Thần rồi đến Vương Phong, dù vô tình hay cố ý, đều tạo ra những mối quan hệ dở khóc dở cười!
Vương Phong đợi cô sẵn ở công viên, quần áo phẳng phiu, gọn gàng. Mất tầm hai mươi phút, anh đã đưa cô về đến nhà của mình.
Mạn Nghiên nhìn căn biệt thự trước mặt, đến mức hoa cả mắt. Chỉ mới đứng từ bên ngoài đã cảm thấy độ hoành tráng của nó, thật không biết trong còn đồ sộ đến mức nào.
Cô hơi mất bình tĩnh, hai tay nắm chặt vào tà váy. Cửa được mở ra, Vương Phong lái xe thẳng vào bên trong, dừng ngay trước đài phun nước trong khuôn viên.
Một người phụ nữ trung niên bước ra chào đón bọn họ. Nhìn cách ăn mặc và phong thái quý phái của bà, Mạn Nghiên đoán đây chính là mẹ của Vương Phong.
“Đến rồi đấy à?” Bà cười niềm nở.