Buổi chiều Mạn Nghiên lấy lý do sang nhà bác gái, nói dối với Nhã Yến Kỳ để đến chỗ Tôn Bách Thần. Cô ấy không mấy bận tâm, thậm chí bây giờ còn muốn tránh càng xa Mạn Nghiên càng tốt.
Mạn Nghiên đi học về thì đến thẳng siêu thị mua đồ. Cô nhìn thấy hải sản tươi sống liền gọi cho Tồn Bách Thần. Cô muốn nấu lẩu cho bữa tối, nhưng lại không rõ khẩu vị của hắn.
“Ưm, vậy em mua đồ nấu lẩu nhé”
“Cũng được.”
Nghe giọng điệu của Tôn Bách Thần giống như không hào hứng lắm. Bởi vì hắn chẳng còn tâm trạng ăn uống nữa. Sau khi từ nghĩa trang về, Tôn Bách Thần đã ngồi lì trong phòng đọc sáng, đến tận giờ vẫn chưa bước ra.
Mạn Nghiên sợ mua không đủ nguyên liệu nấu, nên hỏi rõ thêm:
“Vậy em nấu lẩu thập cẩm hải sản, chua cay nhé? Anh có bị dị ứng với thứ gì không?”
“Không. Nấu gì tùy em” Hắn nói xong thì cúp ngang máy.
Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng “tút”, rồi tắt ngấm. Mạn Nghiền bị hắn làm cho cụt hứng, chán chường ném chiếc điện thoại vào trong túi xách.
“Đồ cục súc”
Cố gắng sốc lại tinh thần, cô tiếp tục hành trình đi mua sắm của mình. Ngoài thức ăn cho bữa tối, cô còn mua thêm sữa dành riêng cho mèo.
“Phù! Xong rồi.”
Chờ đợi một hàng khách dài mới được tính tiền, Mạn Nghiên cuối cùng cũng được ra khỏi siêu thị. Chỗ tiền lẻ trên tay, vừa hay đủ tiền cho cô bắt xe buýt.
Mạn Nghiên ở trước cổng biệt thự, nhấn tận mấy hồi chuông vẫn không có phản hồi. Cô cử nghĩ rằng Tôn Bách Thần đã đi đâu, nên gọi điện thoại cho hắn.
Nhưng mà hắn ở trong nhà suốt từ nay đến giờ mà!
“Tôi vừa mới tắm xong.”
Hắn giúp cô xách đống đồ cồng kềnh vào trong nhà. Thật không hiểu cô gái này nghĩ cái gì mà mua nhiều đến vậy, phải bằng khẩu phần ăn cho tận bốn, năm người!
Mạn Nghiên lúi húi trong bếp nấu nướng, Tôn Bách Thần giúp cô nhặt rau nhúng lẩu. Chỉ là tay hắn cầm bó rau mà hồn thả phất phơ tận chốn nào, ngồi cả buổi mà không được mấy cọng.
“Bách Thần, anh sao thế?”
“Không sao cả.”
Vẫn là Mạn Nghiên nấu nướng xong rồi nhặt rau cùng hắn. Rửa hết rổ rau này, hai người có thể thưởng thức một bữa tối ngon lành.
“Anh ăn tôm đi, ngon lắm nha!”
Bình thường đàn ông sẽ bóc tôm cho phụ nữ, vậy mà Mạn Nghiên không tiếc liêm sỉ của mình, thấy Tôn Bách Thần không ăn được nhiều liền bóc cho hắn một con tôm thật to.
“Em ăn đi, tôi không thích ăn tôm.”
“Hả? Anh không thích à?” Giọng cô iu xịu.
Lúc ở siêu thị gọi điện cho hắn, không phải nói cái gì cũng ăn được sao? Người ta đã mất công bóc vỏ, còn chê tới chế lui. Mạn Nghiên còn biết làm thế nào, ngoại trừ việc bỏ lại con tôm vào bát của mình.
Ngày thường Tôn Bách Thần vốn nhạt nhẽo, hôm nay lại càng thêm ảm đạm. Có phải hắn đang nhớ đến chị gái tên Mộc Trà không? Trong lúc tò mò, Mạn Nghiên không kìm được lòng, muốn hỏi hắn về chị gái kia.
“Bách Thần, lần trước ở văn phòng, em tình cờ nghe được anh cùng thầy Vương nhắc đến một cô gái tên Mộc Trà. Ừm, thật ra.” Cô ngập ngừng một lúc, cảm thấy mình có phần vượt quá chừng mực, nhưng vẫn đánh liều nói tiếp:
“Ba người có quan hệ gì thế?” Cô hạ thấp giọng.
“Muốn biết sao?” Hắn khẽ nhíu mày, có chút khó chịu về sự tò mò của cô gái này.
"Vâng.”
Không hiểu vì sao Mạn Nghiên lại cảm thấy căng thẳng. Cô nắm chặt lấy hai bàn tay, xếp gọn gàng ở trên đùi, linh cảm được mình sắp phải nghe một bí mật khủng khiếp nào đó.
Mà linh cảm người phụ nữ, thường không thể sai được!
“Mộc Trà là người con gái tôi yêu. Chỉ thế thôi!”
Chỉ thế thôi sao? Ngắn gọn một câu nhưng lại có sức công phá cực kỳ lớn, tưởng chừng có thể đẩy Mạn Nghiên xuống tận mấy tầng vực thẳm. Con người chắc chắn ai cũng ước mình sinh ra lành lạnh, nhưng cô lại mong mình bị điếc ngay lúc này.
Để không phải nghe thấy những câu nói kia...
“Vậy cô ấy đâu rồi? Sao anh không tiếp tục theo đuổi cô ấy chứ, còn giữ em bên cạnh làm ấm giường, thật là.”
Cô nói thật nhỏ, đặc biệt là ba chữ “làm ấm giường” kia, nhỏ đến mức không biết hắn có nghe được không nữa. Dường như Tôn Bách Thần không hề nhận ra sự ấm ức trong lời nói của Mạn Nghiên, hoặc có thể hắn không thèm quan tâm đến. Chẳng hề có lấy một câu an ủi Vỗ về, hắn đáp lại một cách rõ ràng:
“Mười năm trước, cô ấy mất rồi.”
Tôn Bách Thần cũng giống như cô, ngừng lại một lúc. Không phải sợ cô gái trước mặt bị tổn thương hay buồn, mà đơn giản vì sau câu nói vừa thốt ra, lòng Tôn Bách Thần lại nghĩ về người cũ. Hắn nheo đôi mắt lại, nhìn qua làn hơi đang bốc lên nghi ngút từ nồi lầu, cẩn thận nhắc cho cô nhớ:
“Đồng Mạn Nghiên, lời tôi từng nói em đã quên sao? Tôi bảo em đừng gửi gắm tình cảm vào tôi rồi tự mình ôm lấy mộng tưởng. Định nghĩa bạn giường và người yêu, chắc chắn em hiểu rõ phải không?”
Là do câu nói vô tình, hay do khói từ nồi nước lẩu chua cay làm khóe mắt Mạn Nghiên cay xè? Hai vai cô run rẩy, cổ họng nấc lên vài tiếng. Nước mắt như được dịp túa ra, ướt đẫm khuôn mặt đang đỏ bừng. Cô loạng choạng lấy tay lau nước mắt, sụt sịt gượng cười.
“Lẩu cay thật đấy! Có lẽ lúc nấu em cho nhiều ớt quá, làm nước mắt chảy giàn giụa cả ra”
“Anh cứ ăn tiếp đi nhé, em đi rửa mặt cho tỉnh táo lại”
Mạn Nghiên đẩy mạnh ghế, chạy thẳng vào trong nhà vệ sinh để rửa mặt. Cô dằn lòng mình xuống, nhìn mình trong chiếc gương lớn, quật cường cười thêm một cái. Một lúc lâu Mạn Nghiên rời khỏi nhà vệ sinh, bàn ăn đã được Tôn Bách Thần dọn dẹp.
“Đồ ăn nấu kỹ nhão ra hết rồi, có ăn cũng không ngon nữa.”
“Vâng. Thật ra em cũng ăn xong rồi.”
Mạn Nghiên theo hắn lên phòng khách, cô cầm áo khoác cùng túi xách của mình để trên ghế sofa, chuẩn bị ra về. Trời đã tối, vậy mà Tôn Bách Thần chẳng thiết giữ cô lại.
"Em về đây"
"Ừ, đi đường cẩn thận."
Mang theo tâm trạng rỗng tuếch, Mạn Nghiện khó khăn lết từng bước chân rời khỏi biệt thự. Cô cứ đi mãi trong vô thức, đi qua cả trạm dừng của xe buýt.
“Hức... hức... tại sao mười năm rồi anh vẫn không thể quên chứ?”
Lời thổ lộ của Mạn Nghiên vừa thốt ra với cơn gió lạnh, trời bỗng nổi sấm đùng đùng. Mưa bắt đầu trút xuống trên con đường lớn, nặng hạt dần...