Tôn Bách Thần cẩn thận để hai mẹ con cô ngồi vào trong, thắt dây an toàn, đóng cửa xe, rồi
mới vòng sang phía bên ghế lái. Hắn nhếch môi cười ngạo nghễ, mặc kệ ánh mắt hình viên đạn của ai đó đang lao về phía mình.
“Công chúa nhỏ, con muốn ăn gì nào?”
“Ăn pizza ạ!”
“Được! Vậy chúng ta đến nhà hàng, papa sẽ gọi pizza khổng lồ cho con ăn nhé.”
Đan Nhiên cười tít mắt, không ngớt lời hoan hô Tôn Bách Thần. Mạn Nghiên nhịn hết nổi, đưa tay định rút chìa khóa, nhưng vẫn chậm hơn hẳn một bước.
“Tôn Bách Thần, anh muốn làm gì hả?”
“Đưa con với em đi ăn. Thích không, hửm?”
“Không thích!” Cô trừng mắt.
“Nhưng anh thích.”
Tồn Bách Thần nhún nhẹ vai, bình thản cho xe lăn bánh. Mạn Nghiên thở gấp, hai cánh môi đỏ mím chặt lại với nhau. Cô không thèm quan tâm đến hai cha con nào đó, mà quay ra ngoài xe ngắm cảnh.
Thế quái nào mà Tôn Bách Thần lại quay về bộ dạng ngang ngược bá đạo trước kia rồi? Nhưng hắn nghĩ làm như vậy thì cô sẽ khuất phục sao? Nằm mơ đi!
Tôn Bách Thần cảm thấy ngồi ăn trong phòng riêng rất ngột ngạt, nên bao trọn hẳn khu ngoài trời của một nhà hàng Ý cao cấp, vừa ăn vừa có thể ngắm cảnh đẹp.
Thác nước phun lên cùng dải đèn bảy màu thắp sáng xung quanh, làm cho Đan Nhiên thích thú không thôi. Cô bé ngồi trong lòng Tôn Bách Thần, đưa tay chỉ khắp các món ăn trong quyển thực đơn lớn.
“Ăn cái này nữa có phải không?” Tôn Bách Thần cưng nựng nhìn con.
“Vâng ạ. Mama rất thích ăn món này, papa mau gọi đi.”
“Được được, papa sẽ gọi hết.”
Một bàn ăn đầy ắp được mang lên, hắn mải mê đút cho cô công chúa nhỏ, đến giờ vẫn chưa ăn được miếng nào. Mạn Nghiên lườm trộm hắn một cái, nhìn thấy bàn ăn thịnh soạn thế này, máu tiếc của trong người cô lại trào dâng lên.
“Gọi nhiều thế này có ăn hết không? Một lát nữa bỏ đi thì uổng”
“Biết phí thì em ăn nhiều vào. Nào, há miệng ra anh đút cho.” Hắn sẵn tay cầm con tôm vừa mới bóc vỏ, giơ lên sát miệng cô.
“Đồ điện, tự mình ăn đi.”
Đan Nhiên kéo tay Mạn Nghiên, chu cái miệng nhỏ ra, nài nỉ có ăn. Cô ngẩn người, không thể tin nổi những gì đang xảy ra trước mắt. Đứa con cô nuôi suốt sáu năm trời, lại trở thành đồng minh của tên nào đó, người mà con bé mới gặp gần một tháng nay!
Công bằng ở đâu đây?
Mạn Nghiên hậm hực mở to miệng nuốt lấy con tôm, không quên cắn vào tay tên kia một cái để hắn bớt giở mấy trò linh tinh lại. Biết Đan Nhiên thích mình, Tôn Bách Thần liền lấy con bé ra để đối phó với cô. Mạn Nghiên thật muốn điên tiết lên mà!
“Anh mau ăn đi. Đến đây để ăn hay ngồi nhìn người khác ăn hả?”
“Bây giờ anh bắt đầu ăn đây.”
Mạn Nghiên im lặng ngồi ăn, không nói thêm tiếng nào nữa. Ăn đến căng bụng mà trên bàn vẫn còn nhiều món, nhất là món salad rau củ, hai cha con nhà kia chẳng thèm động một đũa nào.
Tôn Bách Thần lau miệng, điềm tĩnh quan sát Mạn Nghiên ăn. Thấy miệng cô dính một ít tương cà chua, hắn liền nhắc:
“Miệng em dính tương cà kìa. Mau lau đi!”
Cô nhìn xuống bàn, tìm tờ khăn ướt của mình nhưng lại không thấy đâu. Tôn Bách Thần đột nhiên nảy ra ý đồ xấu xa, hắn nhoài người ra sau ghế của Đan Nhiên, rồi kéo Mạn Nghiên lại, dùng lưỡi liếm chút phần tương thừa trên môi cô.
Nhanh đến mức Mạn Nghiên không kịp phản ứng lại.
Bôp!
Cô cho Tôn Bách Thần một cái bạt tai, suýt chút làm hắn ngã nhào ra đất. Hắn ấm ức bưng lấy gò má, cổ họng gừ nhẹ một tiếng nhưng không dám nói tiếng nào.
“Trước mặt Tiểu Nhiên mà anh làm gì thế hả? Định dạy hư con à?”
“Vậy sau này anh sẽ làm lúc không có con bé, được chưa?” Hắn khôi phục lại vẻ mặt trêu người người khác, cằm ngước cao lên đầy tự mãn.
Mạn Nghiên cứng họng, không thốt nên lời. Rõ ràng cô muốn chửi hắn lắm, mà vì có Đan Nhiên nên giận mấy cũng ráng nuốt xuống bụng.
Xem như xui xẻo hết tối hôm nay đi!
Đến chín giờ, Tôn Bách Thần mới lái xe đưa hai mẹ con cô về. Hẳn bế Đan Nhiên ngủ trên
tay mình, cùng cô đứng trước cửa căn chung cư.
“Mau đưa con đây”