Tôn Ninh Ninh hơi mệt nên muốn được nghỉ ngơi. Cô ta lười biếng nghiêng đầu ra sau định chào Hắc Ngọa, nhưng lại vô tình liếc qua Vương Phong một cái. Anh thấy Tôn Ninh Ninh nhìn mình, liền quay người rời đi. Cô ta nhíu mày, khẽ lắc đầu vì tưởng bản thân gặp ảo giác, rồi vào đi vào trong phòng, đóng cửa lại.
“Chẳng lẽ tôi nhớ cậu đến hoa mắt rồi sao?” Tôn Ninh Ninh dựa mình vào cánh cửa, miệng cười tự giễu.
Lại thêm nửa tiếng đồng hồ trôi qua, người bên phía Vương Phong chưa dám
manh động. Bốn người kia thấy tình hình diễn ra khác với kế hoạch, nóng lòng muốn động tay động chân, chỉ có anh và A Nguyên bình tĩnh ngăn họ lại, vì nếu bây giờ tạo ra cuộc hỗn loạn trên tàu, kẻ gặp bất lợi chỉ có thể là bọn họ.
“Bên phía cảnh sát đã nắm được vị trí của con tàu rồi, bây giờ họ đang tiến hành chi viện. Mọi người kiên nhẫn chờ thêm đi, đây chưa phải lúc thích hợp.” Vương Phong phân tích vấn đề cho họ hiểu.
Tạm thời bọn họ trở về phòng nghỉ ngơi. Những người phụ việc trên tàu được sắp xếp ở trong các gian buồng ngủ dưới tầng trệt, ba người ở một gian. Vương Phong đang ngồi trên giường, nhìn ra ô cửa sổ quan sát mặt biển lúc hoàng hôn thì bất ngờ nghe thấy một loạt âm thanh như tiếng súng nổ.
Đoàng! Đoàng!
Âm thanh dội vào từ ngoài boong tàu, ba người nhìn nhau, cảnh giác. Bên ngoài có người đập cửa ầm ầm, thông qua lỗ nhòm cửa, Vương Phong phát hiện là người của mình.
Anh mở cửa, hỏi vội: “Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Hoắc Ngọa đã biết A Hiển tiết lộ tin tức cho ta rồi, hắn đang cho người ráo riết truy bắt chúng ta. Mau chạy tìm chỗ trốn đi!”
Chưa gì, bọn họ đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập ở ngoài hành lang. Tình hình bỗng chốc trở nên căng thẳng, bọn họ chỉ kịp cầm vũ khí lên và chạy.
“Bọn chúng kìa, mau đuổi theo.”
Vương Phong cùng bốn người chạy lên tầng trên, sau đó tách nhau thành hai ngã. Không thấy A Nguyên đâu, anh có chút lo lắng.
Chỉ hi vọng không có chuyện bất trắc gì xảy ra!
“Vào tạm trong đây trốn đi.”
Vương Phong và đồng đội thấy một căn phòng khuất ở một góc, vội vào bên trong. Họ nấp sau mấy thùng carton xếp chồng lên nhau, người cầm sẵn súng, người mò vào túi trong của áo khoác, rút ra một cây côn nhị khúc, nín thở chờ đợi.
“Bên kia không có, vậy mau qua bên này lục soát đi.” Đám người bên ngoài hành lang vẫn đang ráo riết truy tìm bọn họ.
Vương Phong nghe thấy tiếng mở cửa, bước chân hơi lùi lại về sau. Bọn chúng đảo mắt nhìn quanh căn phòng thiếu sáng, im lìm không một tiếng động. Một tên trong số đó nói:
“Chắc tụi nó không có trong này đâu.”
Tên đầu trọc tỏ ra thận trọng, hắn đảo mắt thêm một vòng, nhất thời dồn sự chú ý lên trên mấy thùng carton chất cao như núi ở hai góc cuối phòng, bèn ra lệnh:
“Vào bên trong soát kỹ cho tao.”
Ba tên đàn em nhận lệnh, đồng loạt tiến lên phía trước, đi nhanh đến mấy thùng hàng. Vương Phong cảm nhận bọn chúng đang đến rất gần, sớm đã siết chặt cây côn trên tay, chuẩn bị tư thế chiến đấu.
Nào ngờ...
Đoàng! Đoàng!
Hự!
“Vương Phong, mau chạy đi!”
Đồng đội của anh bất ngờ xông ra trước, bắn hạ một tên đàn em của Hoắc Ngọa. Nhân lúc hỗn loạn, cậu ta đẩy chồng thùng carton đổ ầm ra sàn, chặn thêm một tên.
Đoàng!
Một phát súng từ phía tên còn lại, nhắm thẳng Vương Phong. Anh may mắn tránh được, phút chốc mặc kệ nguy hiểm, lao người về phía trước, cầm cây côn quất mạnh vào tên kia.
Súng văng khỏi tay hắn, Vương Phong lao vào, vật hắn lăn lộn trên sàn, nắm đấm vung lên túi bụi. Cùng lúc âm thanh súng nổ vang lên không ngừng, tên đầu trọc liên tục bóp cò, xả đạn vèo vèo về phía trước, hòng bắn hạ hai người.
Căn phòng thiếu sáng làm cản trở tầm nhìn của hắn, không một phát súng nào bắn trúng hai người đàn ông kia. Đồng đội của Vương Phong tính toán, dùng viên đạn cuối cùng, bước đến một cự ly thích hợp, bắn văng cây súng trên tay tên đầu trọc. Lúc hắn đang cúi người định nhặt súng, thì Vương Phong đã chạy đến, tung một cú đá vào sau gáy hắn.
“Chạy mau!”
Họ xông ra ngoài, nhưng lần nữa bị một đám người vây lấy. Dù cho bọn chúng không cầm theo súng, nhưng chỉ với sức lực của hai người kia, chống lại hơn mười mấy tên to con lực lưỡng không hề dễ dàng gì.
Vương Phong vung cây côn nhị khúc về phía trước, miệng gần lớn lên từng tiếng. Tay đấm, chân đá, cùng với đồng đội quật ngã từng tên một.
Miệng thở hồng hộc, nhưng bọn họ không dám đứng lại nghỉ mệt. Hai người mình mẩy đau nhức, đang dìu nhau đi tiếp thì một âm thanh chói tai vang lên.
Đoàng!
Đạn từ đằng sau bay đến, xuyên qua bắp tay Vương Phong. Anh đau đến chỉ kịp kêu lên một tiếng, rồi ngã khuyu xuống sàn.
“Hoắc Ngọa..”