Tôn Bách Thần mang bản lĩnh đầy mình, thời gian sáu năm tung hoành trên thương trường đã khiến nhiều người được mở rộng tầm mắt. Năm mười bảy tuổi hắn bước chân vào Tôn thị, bứt phá ngoạn mục, đóng góp to lớn vào việc kéo tập đoàn nhà họ Tôn thoát khỏi cơn khủng tài chính Châu Á. Chỉ mất ba năm, Tôn Bách Thần đã thay đổi mọi ánh nhìn coi thường từ các vị cổ đông, nghiễm nhiên ngồi lên vị trí tổng giám đốc ở độ tuổi vừa tròn hai mươi.
Mười năm trước Tôn Bách Thần tuyên bố rút khỏi giới kinh doanh, đã làm không ít vị cổ đông nuối tiếc. Mất đi một nhân tài kiệt xuất như hắn, ắt hẳn có ảnh hưởng không nhỏ đến sự phát triển của Tôn thị.
Lần này đối diện với câu hỏi quay lại Tôn thị của một vài người, hắn vẫn quả quyết lắc đầu.
“Chỉ là tham gia một bữa tiệc sinh nhật thôi, các vị đừng nghĩ ngợi sâu xa quá.”
Ngay lúc này, bữa tiệc sinh nhật chính thức bắt đầu. Ai nấy đều hướng mắt lên sân khấu đón chờ nhân vật chính của bữa tiệc - thiếu gia độc tốn nhà họ Vũ.
Vũ Khắc Dương!
Khoảnh khắc cậu bước lên sân khấu, Mạn Nghiên sững sờ cả người. Cô lùi về phía sau, định tạo khoảng cách với Tôn Bách Thần thì bị hắn nắm lấy cổ tay, giữ chặt cô đứng bên cạnh.
Mạn Nghiên trầm người, nghe hết mấy lời phát biểu của Vũ Khắc Dương. Xong màn phát biểu, cậu cầm dao cắt bánh kem, mọi người ở bên dưới cùng nâng ly rượu chúc mừng sinh nhật cậu, chỉ có cô là đứng lặng thinh không có phản ứng.
Pháo giấy được bắn lên, tưng bừng rộn rã. Khắc Dương xuống bên dưới sảnh tiệc, không hề quan tâm đến mấy lời chúc của mọi người. Cậu đang miệt mài tìm kiếm bóng dáng của một cô gái, là người mà cậu mong chờ nhất vào buổi tối nay.
Thấy rồi! Mạn Nghiên có đến sinh nhật của cậu! Vũ Khắc Dương mỉm cười hạnh phúc.
“Mạn Nghiên” Cậu gọi lớn, nhanh chân bước về phía cô.
Mạn Nghiên quay đầu, khuôn mặt khả ái dần cứng đờ lại. Chết tiệt! Tôn Bách Thần sao lại đẩy cô vào tình huống trớ trêu vậy chứ? Hắn hiện tại đang đi lấy bánh ngọt ở đằng kia, hi vọng sẽ không bất ngờ xuất hiện.
“Khắc Dương, chúc mừng sinh nhật cậu.”
Nhưng cô đầu biết đây là tiệc sinh nhật của cậu, nên mới tay không mà đến đây. Ngại càng thêm ngại, Mạn Nghiên chỉ biết cười gượng gạo.
“Mạn Nghiên, bánh em muốn ăn đã hết mất rồi.”
Tôn Bách Thần đột ngột xuất hiện trước mặt hai người, còn tự nhiên ôm lấy eo Mạn Nghiên, vô cùng thân thiết. Khắc Dương thấy cảnh tượng này không khỏi bất ngờ, cậu hơi mất bình tĩnh:
“Thầy Tôn? Thầy làm gì vậy? Mau bỏ tay ra khỏi người cậu ấy đi.”
Về phần Tôn Bách Thần là khách mời của mẹ mình, Khắc Dương hiệu. Nhưng những hành động thân mật của hắn dành cho Mạn Nghiên, cậu vẫn chưa hết bàng hoàng.
“Hửm? Mạn Nghiên là bạn gái của tôi. Tôi ôm bạn gái mình là sai sao?” Hắn rướn mày, hỏi ngược lại cậu.
Bạn gái sao? Không thể nào!
“Nực cười! Mạn Nghiên, cậu nói gì đi chứ?”
Cô không có lời nào để nói, bất lực gật nhẹ đầu. Dù chỉ là một bản giao kèo nhưng Mạn Nghiên vẫn mang danh bạn gái của hắn, sao có thể phủ nhận?
“Phải, tớ và thầy Tôn hiện tại đang trong giai đoạn yêu đương”