Đợi khi hắn quay lại phòng, dì Hạ đã về nhà. Bà cần đi chợ mua thức ăn về nấu cháo và cơm tối cho Mạn Nghiên với Tôn Bách Thần. Bà nói thức ăn ở canteen bệnh viện nấu nhạt nhẽo, sợ Bách Thần ăn không quen miệng.
Tôn Bách Thần ngồi nói chuyện với bà nội Đồng, nói gì cũng hợp nhau, miệng cười không ngừng. Bây giờ cô mới biết hắn còn có năng khiếu lấy lòng người lớn, chẳng hiểu hắn nói gì,
mà bà nghe đến không dứt ra được.
“Bà nội, sao bà thiên vị vậy chứ? Cháu gái về mà không thèm hỏi han gì cả. Có phải bà hết thương Mạn Nghiên rồi đúng không?” Cô nhõng nhẽo với bà.
“Hà hà, ai nói bà không thương Mạn Nghiên chứ. Mau ngồi lại gần đây đi.”
Nói rồi, bà nội Đồng nắm tay Tôn Bách Thần, lại cầm tay Mạn Nghiên đặt lên trên đó. Khuôn mặt bà cười hiền từ, nói với cô thủ thỉ:
"Mạn Nghiên, con gặp được Bách Thần thật tốt. Con trai tay ấm là chung tình, lạnh là đa tình. Tay nó ẩm như vậy, chắc chắn sẽ một đời ở bên con."
Mạn Nghiên nghe những lời của bà, đầu gật mà tim đau. Cô cúi mặt xuống, miệng cười chua xót. Phải! Tay ấm là chung tình. Đáng tiếc, người Tôn Bách Thần đặt trọn trong tim từ lâu đã không phải cô!
Qua lời kể của bà nội Đồng, Mạn Nghiên biết được An Yên - chị gái của Tiểu Minh, là người
giúp dì Hạ đưa bà vào bệnh viện.
An Yên mới tốt nghiệp trường cao đẳng Y, vừa ra trường đã xin vào làm y tá ở bệnh viện Hoàng Đức, đến nay đã được gần một tháng. Lúc ở quê Mạn Nghiên chơi rất thân với An Yên, vì hai người cũng suýt soát tuổi, lại cùng là con gái nên rất hợp cạ. Từ khi An Yên đi học xa nhà cách đây năm năm, cô rất hiếm khi gặp được cô ấy.
“Cảm ơn chị. May mà có chị nên bà nội em mới không sao” Mạn Nghiên cảm kích.
Bà nội Đồng kể cũng nhờ An Yên sơ cứu cho bà, nên tình trạng lúc vào bệnh viện mới khả quan được như vậy. Cô ấy làm trong bệnh viện, ít nhiều gì thì khi gặp khó khăn cũng có người để nhờ vả.
An Yên quý bà nội Đồng, vì bà rất thương chị em cô. Hồi nhỏ mẹ cô thường đi làm đồng đến tối khuya không về, bà nấu cả bột mang qua cho Tiểu Minh, còn cho cô cả quà bánh, nên cô ấy xem bà không khác gì người thân trong nhà.
“Sao lại khách sáo chứ? Mạn Nghiên, mấy năm rồi không không gặp, chị nhớ em quá.”
“Em cũng nhờ chị nữa.”
Hai cô gái lâu ngày gặp lại, vui mừng không ngớt. Nhưng mà An Yên đang trong giờ trực, cô chỉ ghé qua một chút liền phải đi ngay. Trước đây cô ấy làm mất điện thoại nên mới đổi số, nay cho lại Mạn Nghiên số mới, để tiện liên lạc.
Dì Hạ nấu cơm tối xong thì vào bệnh viện. Bà đi vào phòng, vừa đặt túi đồ xuống bàn đã
quay sang nói với Mạn Nghiên:
“Mạn Nghiên, có cậu thanh niên tìm cháu này. Dì thấy cậu ấy đến tận nhà tìm, trông có vẻ gấp gáp nên mới chở luôn vào đây.”
“Tìm cháu ư?” Cô ngạc nhiên. Kể cả Tôn Bách Thần ngồi bên cạnh cũng cảm thấy tò mò.
Người đàn ông bước sau dì Hạ, vừa mới ló đầu vào trong phòng đã khiến Mạn Nghiên hạ hốc miệng:
“Vương Phong, sao anh lại ở đây?”
“Trời ơi! Cuối cùng cũng gặp được em rồi” Vương Phong nhìn thấy Mạn Nghiên như bắt được vàng, tay nắm lấy hai vai cô lắc lư. Anh thiếu điều muốn nhảy cẫng lên vì vui sướng.
Tôn Bách Thần vội đẩy anh ra:
“Nói chuyện được rồi, động chạm làm gì?”
Hành động hắn như thể khẳng định chủ quyền, mà miệng cứ bảo không yêu, không ghen. Vương Phong tỏ vẻ khinh ra mặt.
Anh biết đường đến đây đều là nhờ Tôn Bách Thần. Đầu giờ chiều anh có việc gấp gọi cho hắn, mà Tôn Bách Thần lại nói mình đang ở dưới quê Mạn Nghiên. Anh liền dùng hết số tiền còn lại trong ví mua vé xe về đây. Còn tại sao Vương Phong trở nên nghèo như vậy, thì tất cả là tại Tôn Bách Thần. Nhưng mà nguyên nhân của việc này để nói sau đi!