Tối đến mọi người đốt lửa nướng thịt. Ăn tối xong thì cùng tụm lại hát hò giống chuyến đi biển lần trước. Chơi cũng mệt, lại còn phải giữ sức cho các hoạt động ngày mai nên ai nấy cũng tranh thủ về lều đi ngủ.
Mạn Nghiên nằm trong lều không sao ngủ được. Cô đau bụng nên cứ trằn trọc trở mình, mặt mày thì nhăn lại như khỉ. Rõ là vì cả ngày hôm nay cô ăn rất nhiều thứ, nên bây giờ mới rơi vào hoàn cảnh khốn đốn như vậy.
Không được rồi! Nếu còn không đi “giải quyết nỗi buồn”, Mạn Nghiên sẽ không sao ngủ được.
“Yến Kỳ, Yến Kỳ à.”
Nhã Yến Kỳ có vẻ vì mệt nên ngủ rất say, hoàn toàn không nghe thấy tiếng của Mạn Nghiên
“Tiêu rồi, tiêu rồi! Biết thế không ăn nhiều như vậy.”
Mạn Nghiên chật vật ngồi dậy, ôm bụng chạy ra ngoài. Cô không thể một mình vào rừng được, nên mới liều mình đến lều của Tôn Bách Thần.
“Tôn Bách Thần, anh có nghe em gọi không?” Cô thì thào vào trong lều.
Hắn chưa ngủ, tại lại rất thính. Tôn Bách Thần nghe được tiếng Mạn Nghiên, liền mở khóa
kéo cho cổ chui vào trong.
“Sao thế? Nửa đêm còn mò sang đây, nhớ tối hửm?”
“Bách Thần, em đau bụng” Mạn Nghiên hai tay đặt trước bụng, chân quắn quéo cả lại.
Cô ghé sát vào tai Tôn Bách Thần, xấu hổ nói cho hắn biết nhu cầu của mình.
Tôn Bách Thần suýt chút cười sặc sụa, nhưng cố nhịn. Mạn Nghiên mặt đỏ bừng, quay đi
chỗ khác.
“Anh không đi với em thì thôi. Có giấy thì đưa đây, em đi một mình.”
Hắn véo nhẹ má cô, rồi nhanh quay sang tìm cuộn giấy vệ sinh. May mà Tôn Bách Thần có mang theo!
"Cho chừa cái tật ham ăn đi." Hắn nói.
Cô xị mặt. Rõ ràng là Tôn Bách Thần ép cô ăn nhiều mà.
Hai người đi vào trong rừng. Tiếng lòng của Mạn Nghiên như được thần linh nghe thấy, cô may mắn tìm được một nhà xí ở giữa rừng.
Khỏi phải nói, Mạn Nghiên mừng muốn rớt nước mắt!
“Anh ngồi ngoài đầy đợi em nhé. Không được chạy mất đầu đó.”
Mặc dù đau bụng, nhưng Mạn Nghiên vẫn cố dặn dò hắn tận bốn năm lần. Tồn Bách Thần gật đầu lia lịa, thúc dục cô mau vào trong.
“Được, tôi biết rồi. Em nhanh lên đi, nếu còn không vào thì coi chừng.”
Mạn Nghiên chưa để hắn nói hết câu, đã đóng sầm cửa lại. Cô từng mất mặt trước Tôn Bách Thần vô số lần, nhưng chưa lần nào xấu hổ bằng lần này.
Một lát nữa có nước “đội quần” mà tránh hắn mất!
Mười phút trôi qua, Mạn Nghiên vẫn ngồi lỳ ở trong đó. Cô gọi hắn, bồn chồn:
“Bách Thần, anh còn ở ngoài đó không?”
“Ừ, vẫn đang ở đây” Hắn đứng nhìn chằm chằm vào cánh cửa để canh chừng.
Mạn Nghiên đấu tranh một hồi trong cái nhà xí, mới chui ra. Cô mặt mày xanh lét, ngượng đến không dám ngóc đầu lên nhìn Tôn Bách Thần. Mạn Nghiên còn mang theo chai nước hoa, xịt lên khắp người.
“ẶC, ặc... Nồng nặc như vậy sao ngửi nổi?”
Tôn Bách Thần nắm tay cô, một tay còn lại cầm điện thoại soi đường. Cô cắn chặt môi, nói lí nhí:
“Em sợ để lại mùi”
“Hừm, tôi cũng đâu có chê em thôi!”.
".." Tên ác ma này, nói chuyện với con gái chẳng có ý tứ gì cả!
Mạn Nghiên cùng Tôn Bách Thần về đến khu lều trại, hắn giữ cô lại lều của mình.
“Bách Thần, không được đâu. Mau buông em ra đi”
"Về đó với người nồng nặc mùi nước hoa sao? Định tra tấn lỗ mũi của mọi người hửm?"
“Ngủ ở đây đi. Không sao! Tôi đảm bảo với em”.