"Cố ý ự? Là ai?" "Ngoại trừ Chu Phong ra thì còn ai sẽ muốn gây chuyện với tôi hả?" "Hằn là không phải đầu, tôi đã thấy anh ấy rồi, trên người anh ấy không có vết thương." Tôi theo bản năng nói một câu như vậy, nói xong cũng đã thấy hối hận rồi.
Lần trước Lục Kính Đình đã cảnh cáo tôi, không cho phép tôi nhắc đến Chu Phong nữa.
Tôi lén lút nhìn Lục Kinh Đình, sau khi nhìn thấy vẻ mặt của anh ta không có gì thay đổi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. "Không có vết thương cũng đâu có nghĩa là không phải anh ta, Tân Ái Phương, em vẫn còn ngây thơ lắm, có lẽ em vẫn còn chưa hiểu rõ Chu Phong là loại người gì rồi." Lục Kính Đình xoa cằm, nheo mắt lại, khi anh ta mở mắt ra thì trong mắt đều là sương lạnh, anh ta trầm giọng nói: "Nếu bên đó đã ra chiến thư thì chúng ta sẽ đi gặp vậy!" 1/9 Lúc này Lục Kinh Đình quyết định đi Hương Hải, thể nhưng lại không có vé máy bay trong ngày, vậy nên anh ta gọi Nghĩa đặt về chuyển sáng sớm ngày hôm sau.
Sau khi đến Hương Hải, Lục Kính Đình cố ý hành động cực kì kin đáo, anh ta nói khi đến địa bàn của người khác thì cẩn thận một chút vẫn là tốt nhất.
Anh ta và Nghĩa đều thay quần short hoa, áo sơ mi hoa, đeo kính râm cỡ lớn mà người Hương Hải thích, nhìn cũng giống như những người đang đi lại trên đường.
Đây là lần đầu tiên tôi tới Hương Hải, từ khi làm nhân tình của Chu Phong thì tôi rất ít khi ra ngoài.
Cảm giác đầu tiên của tôi về nơi này chính là sạch sẽ, sau đó là chen chúc.
Cho dù là cửa hàng hay khách sạn thì đều mini hơn rất nhiều so với Trung Hành, người nơi này rất biết cách tận dụng không gian, bình thường thì một không gian đều có thể có hai cách sử dụng. Có lẽ điều này cũng có chút quan hệ với diện tích đất có thể sử dụng o ndi này.
Việc đầu tiên Lục Kinh Đình làm là dẫn tôi đi dạo một vòng trên phố, anh ta tăng cho tôi rất nhiều thứ Nghĩa giúp tôi giới thẳng về nhà. 2/9 Ngày hôm sau, Lục Kính Đình bảo là muốn dẫn tôi tham gia một bữa tiệc, người tới bữa tiệc đó đều là đám tại to mặt lớn bản xứ, anh ta muốn nhờ họ giúp đỡ điều tra chuyện của em trai tôi.
Lúc đến nhà hàng đã là đúng mười hai giờ trưa, mọi người đã tới đông đủ cả, chỉ còn thiếu hai người chúng tôi là có thể bắt đầu ăn được rồi.
Trên bàn cơm, ngoại trừ một gã béo được gọi là anh Hồ ra thì những người khác đều rất với cung kính với Lục Kinh Đình, họ hỏi thăm ông Lục, còn nói tuy ông Lục không phải người trong thế giới ngầm nhưng lại giúp đỡ họ rất nhiều, nói chung tôi cũng chỉ nghe được láng ma láng máng, không hiểu lắm.
Ăn cơm xong, những người kia nhanh chóng đáp ứng yêu cầu của Lục Kinh Đinh, đi khắp nơi tìm kiếm manh mối.
Trong lực lượng cảnh sát của Hương Hải, Lục Kinh Đình cũng tìm người quen tra xét các ghi chép về đăng ký xuất nhập cảnh ở sân bay.
Nhưng kỳ quái là lại không có bất cứ dấu vết gì về việc em trai tôi đã tới nơi này, không chỉ là ở sân bay không có ghi chép, đến ngay cả taxi, xe dù, thậm chí là xe bus cũng không có người từng gặp em trai tôi.
Lúc này chúng tôi đã trao thường rất cao, nếu như ai tìm được em trai tôi hoặc cung cấp tin tức có ích thi đều có thể được thưởng một số tiền rất hậu hĩnh. Nhưng mặc dù là như vậy thì đã ba ngày trôi qua mà vẫn không có bất cứ tin tức gì.
Ngay khi tôi sắp nàn chỉ, chuẩn bị trở về thì người có chút ý kiến với chúng tôi gọi là anh Hổ kia lại mang đến cho chúng tôi một tin tức,
Ngày ấy, tôi và Lục Kinh Đinh đang kiểm tra tư liệu mà các nơi gửi tới, cần thận so sánh người trên ảnh chụp, Nghĩa gõ cửa nói anh Hồ đến rồi.
Sau khi anh Hồ đi vào thì ngay lập tức đưa cho chúng tôi một túi tài liệu, anh ta còn nói: "Cậu ba, tôi có chút ý kiến với cậu là vì ở Quảng Đông năm ngoái, khi cậu thu nạp thể lực đã chém anh em của tôi, không giải thích gì mà cứ như vậy rời đi, thế nhưng có những chuyện tôi cũng sẽ không thấy chết mà không cứu Cái này là tư liệu tôi tìm được, cậu xem thử xem, có ích thì coi như là tôi giúp đỡ anh em, không có ích thì cậu cũng đừng trách!"
Lục Kinh Đình cười, nói một câu: "Anh Hồ khách khí rồi!" rồi mở túi giấy ra.
Bên trong túi giấy ngoại trừ một chiếc vòng tay ngọc ra thì chẳng còn cái gì nữa cả.
Nhưng khi tôi nhìn thấy chiếc vòng ngọc này thì hoàng sở
Đó là đó của tôi
Lần trước Tân Gia Kiệt tới chỗ tôi đã nhìn chiếc vòng tay này rất lâu, tôi thấy nó thích thi cho nó, để sau này nó có gặp được người mình thích thì cũng có thứ trông vừa mắt một tỉ tặng cho người ta.
Chiếc vòng này là Chu Phong tặng cho tôi vào ngày lễ tình nhân, tôi chỉ đeo đúng một lần trong một bữa tiệc rồi sau đó không đeo lại lần nào nữa, chỉ đặt trong hộp bày trong tủ kính như một món đồ trang trí mà thôi.
Sau khi đưa cho em trai ngày đó thì tôi cũng không để ý nó dùng chiếc vòng tay đó làm gì nữa. "Anh Hồ, anh tìm được chiếc vòng tay này như thế nào vậy?" Tôi hơi kinh ngạc, có cảm giác như đã bắt được một tia hi vọng vậy. “Một thời gian trước, hiệu cầm đồ của tôi thu được chiếc vòng tay này, người thu đổ từng sống ở bên Trung Hành, có lẫn người đó từng gặp cô đeo chiếc vòng tay này." Anh Hồ ngừng lại một chút như đang sắp xếp lại ngôn ngữ, nửa buổi mới nói tiếp: "Không khéo là ngay khi hai người tới thì người anh em kia đã đi tới nơi khác rồi, ngày hôm nay vừa mới trở về, lúc nghe người làm trong cửa hàng nhắc tới chuyện của cô thì mới coi trọng chuyện này, cầm vòng tay tới tìm tôi" “Nói vào điểm chính đi! Anh thu được vòng tay này từ trên tay ai?" Lục Kính Đình là người hay sốt ruột, anh ta hơi cáu quát một cầu
Anh Hồ cũng không vì câu quát này của Lục Kinh Đình mà nói gì cả, chỉ lạnh lùng nhìn lướt qua trong phòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở trên người Nghĩa.
Lục Kinh Đình nhận ra sự lo lắng của anh ta nên nói: "Đều là anh em trong nhà cả, sẽ không ra ngoài nói lung tung đầu"
Lúc này anh Hồ mới gật đầu: "Cụ thể là ai thì tôi cũng không biết, chỉ nghe nói là giống giọng người Thanh Hải."
Ba chữ "người Thanh Hải" này giống như một quả bom nổ tung bên tại tôi, Chu Phong chính là người Thanh Hải. "Được, tôi biết rồi." Con người Lục Kính Đình dẫn dẫn tối lại, anh ta dắt tay tôi định ra ngoài.
Tôi đột nhiên nghĩ đến động tác của anh ta khi gặp Chu Phong lần trước, sự phẫn nộ khi bị tôi hiểu làm kia không giống như là giả vờ. "Người Thanh Hải, có lẽ không phải là anh ấy" Lời 6/9 này vừa ra khỏi miệng thì tôi đã lại hối hận rồi,
Lục Kính Đình đã nói không cho tôi nhắc đến Chu Phong nữa nhưng tôi cứ theo bản năng lặp đi lặp lại nhiều lần nói đến anh ấy.
Quả nhiên, Lục Kinh Đình quay đầu lại nhìn tôi, trong ánh mắt có một tia không vui, tôi vừa lùi lại một bước đã bị anh ta bóp chặt cằm. "Tôi không cố ý." Tôi mềm giọng, trong giọng nói có lẫn ý xin tha. "Sao, em còn nhớ đến anh ta hả? Người anh ta bắt đi là em trai của em đấy, nếu em đã đồng ý bao che cho anh ta như vậy thì tùy em, tôi không quan tâm nữa."
Lục Kính Đình đột nhiên buông cắm tôi ra, anh ta tựa bên cạnh cửa, khẽ nở một nụ cười, nhưng tôi lại cảm nhận được khí lạnh trong nụ cười này. Tôi nhìn nụ cười giả tạo của Lục Kính Đình mà cảm thấy sự ghê tởm dâng lên từ dưới đáy lòng, trong trí nhớ của tôi, đây là lần đầu tiên Lục Kính Đình dùng ánh mắt hung ác như vậy nhìn tôi, đây cũng là lần đầu tiên anh ta hoài nghi tình cảm của tôi với Chu Phong.
Cặp mất bình tĩnh chất chứa ý cười kia giết người trong vô hình, 7/9 "Tôi... Al
Tôi vừa định mở miệng giải thích thì đã bị Lục Kinh Đình ngăn chặn miệng, anh ta hung tớn cây ra hàm rằng của tôi, mút vào đầu lưỡi tôi rồi cắn mạnh một cái ở một bên môi tôi, trong nháy mắt mùi máu tanh nồng đã tràn ngập khoang miệng, kích thích đầu óc tôi. "Em nhớ cho kỹ, em chỉ có thể là người đàn bà của tôi, người trong lòng em nghĩ đến cũng chỉ có thể là tôi mà thôi." Lục Kính Đình gõ một cái lên đầu tôi, trông có vẻ rất bình tĩnh ôm lấy bờ vai của tôi đi vào thang máy.
Dọc theo đường đi ta đều nhìn chằm chằm vào sườn mặt của Lục Kính Đình, tôi có chút ngơ ngác, trong lòng tôi như có một dòng nước ấm chảy qua, sự quan tâm của anh ta với em trai tôi khiến tôi không thể nhận rõ tôi là ai trong lòng anh ta nữa, là tình nhân. hay là bạn gái? 8/9