Bố tôi thật thà cười hề hề, ông ấy dùng tiếng phổ thông sứt seo nói: "Đứa trẻ này, có gì mà phải xấu hổ, không phải sớm muộn gì rồi con cũng phải lấy chồng hay sao?"
Mặt tôi lập tức nóng ran, chỉ sợ nếu như còn tiếp tục thì bố tôi sẽ nói ra những lời càng khiến người khác xấu hổ hơn mất, nhưng tôi cũng không dám làm bố mất mặt bằng cách bảo Lục Kinh Đình mau đi đi được, cho nên tôi không thể làm gì khác hơn ngoài việc đá chân anh dưới bàn mấy lần, cả không ngừng nháy mắt với anh.
Thế nhưng Lục Kính Đình lại làm như không nhìn thấy gì, lén lút quăng cho tôi một nụ cười đầy ẩn ý cùng dáng vẻ muốn làm khó dễ tôi, khiến tôi tức đến mức trong lòng muốn nổ tung.
Tôi thực sự không thể nhịn nổi nữa, cho nên đã đi tới bên cạnh anh, thân mật ôm lấy cổ anh rồi ghé vào tai anh thì thầm một câu: "Nếu anh còn không đi thì cần thận tôi sẽ ngả bài với bọn họ! Cùng lắm thì vò mẻ không sợ rơi!"
Thực ra miệng thì nói thế nhưng trong lòng tôi vẫn không dám. Lý do khiến tôi sợ là vì nếu bố mẹ tôi biết chuyện đó thì làm sao tôi có thể ăn nói với bọn họ được đây.
Tôi vô cùng sốt ruột muốn Lục Kính Đình rời đi, chẳng qua cũng chỉ sợ Lục Kính Đình không may hào hứng quá mà lỡ miệng.
Hơn nữa điều càng làm cho tôi tức giận hơn là, lúc Lục Kinh Đình đối mặt với bố tôi thi mặt mày tươi cười sáng láng, nhưng lúc quay đầu lại nhìn tôi thì ánh mắt lại hệt như mèo nhìn chuột, trong con người phát ra ánh sáng, khiến tôi có cảm giác tất cả những thứ anh làm bây giờ đều là chỉ vì muốn nhìn thấy dáng vẻ lúng túng khó xử của tôi mà thôi. "Ái Phương, con đi xem tivi một mình trước đi. Bố với Bắc Đình còn rất nhiều chuyện còn chưa nói xong!" Bố tôi cẩn thận dặn dò tối. "Bố, bây giờ con không muốn xem tivi
Tôi cần răng, hiện giờ tôi không thể làm gì khác hơn là sử dụng đòn sát thủ, tôi đột ngột kéo mặt anh sang rồi hôn mạnh xuống một cái, sau đó lại quay đầu nói với bố tôi: "Bố, vốn đi con và anh ấy đã hẹn nhau đi xem phim rồi. Bố xem hai người có thể để ngày khác nói chuyện được không?" "Hả, thì ra là vậy à. Vậy các con đi đi! Chuyện kia để sau hằng nổi tiếp. Dù sao thì sau này chúng ta còn nhiều dịp để gặp lắm!" Bố khẽ cười đầy dịu dàng với tôi, trôi phát hiện nếp nhăn trên mặt ông ấy càng ngày càng nhiều hơn.
Dáng vẻ này của bố khiến tôi có chút không đành lòng. Bình thường mà nói thì bố quan tâm tới con rể tương lai của mình, hỏi thăm tình hình thì cũng không phải chuyện gì đáng trách.
Thế nhưng bởi vì mối quan hệ đặc biệt giữa tôi và Lục Kính Đình, cho nên có một số việc, bố tôi biết càng ít càng tốt.
Không còn cách nào khác nên tôi phải đành là vứt hết liêm sỉ trước mặt bố mẹ, nói một câu "Đã là lúc nào rồi, cứ ở lì nhà đàng gái thì còn ra thể thống gi?"
Tôi nói xong thì cố nén cơn giận. "Vẫn còn sớm mà, lát nữa anh sẽ về ngay. Không phải là anh với chủ nói chuyện rất ăn ý hay sao? Nói thêm tí nữa để không lỡ chuyện!"
Lục Kính Đình hệt như không hiểu điều tôi muốn ám chỉ, vẫn cứ ỳ ra đó không đi.
Tôi bực đến mức tim cũng thấy đau, cơn giận bị kìm nén trong lồng ngực, khiến tôi khó chịu kinh khủng
Chắc chắn là anh cố ý, cố ý làm lỡ sự ám chỉ của tôi.
Hết cách rồi cho nên tôi không thể làm gì khác hơn là chạy vào nhà vệ sinh gửi cho anh mấy tin nhắn, bảo anh mau về đi, đừng nói chuyện với bố tôi nữa.
Nhãn một hồi lâu mà anh vẫn không để ý đến lời tôi. Tôi còn tưởng rằng anh không nhìn thấy tin nhắn, nhưng lúc tôi vừa bước ra ngoài đã thấy anh nhìn tôi, khuôn mặt đầy ẩn ý. Hiến nhiên là anh đã nhìn thấy tin nhân của tôi rồi.
Trong đôi mặt của Lục Kinh Đình lúc này đều là sự dịu dàng, nhưng điều khiến cho tôi phải kinh ngạc là, trong đôi mắt anh, ngoài trừ sự dịu dàng đó, cón có rất nhiều thứ khác được che giấu mà tôi không thể nhìn thấu.
Tôi giận điên người, trên trước mặt anh, lén lún véo mạnh lưng anh một cái rồi lạnh lùng ghé vào bên tai anh nói khẽ "Nếu anh còn dám nói tiếp thì tôi sẽ cho anh biết tay" Lục Kính Đình dửng dưng nhún vai rồi cười cười với tôi, sau đó anh quay đầu nói với bố mẹ tôi "Cô, chủ, cháu thấy Ái Phương chắc là mệt lắm rồi, cháu cũng ăn khá no rồi." Nếu là bình thường thì không đời nào tôi giữ người ở lại ăn cơm, lại càng không để người ta nói với bố mẹ tôi nhiều như vậy.
Thế nhưng mà hôm nay tôi cũng không biết đã sai chỗ nào, Lục Kinh Đinh cũng không biết bị nổi nhầm dây thần kinh nào mà có thể nhẫn nại nói toàn những chuyện không đầu vào đâu với ba tôi như vậy.
Anh lúc này so với hình tượng anh thường ngày chênh lệch nhau một trời một vực, nếu không phải là tôi tận mắt kiến thì không chừng có đánh chết tôi cũng sẽ không tin.
Bố tôi vui đến mức không khép được miệng, rồi đột nhiên ông ấy xoay người đi vào trong phòng. Một lúc sau ông trở ra, trong tay có thêm một bộ album ảnh.
Tôi vừa nhìn đã nhận ra đây chính là tập ảnh ghi lại quá trình trưởng thành của tôi, tức thì mặt bỗng trở nên nóng ran, tôi vừa mới mở miệng định hỏi bố cầm cái đó ra làm gì thì đã bị Lục Kính Đình cướp lấy được trước rồi lật ra xem. "Kinh Đình, tuy con bé nhà tôi có hơi xấu tính một chút, nhưng mà thực sự là một cô gái tốt đấy!"
Bố tôi ngồi bên cạnh nói với Lục Kính Đình, lời nói của ông ấy đầy ý vị sâu xa.
Lục Kinh Đình gật đầu, lúc anh ngắng đầu lên nhìn tôi, ảnh mặt bằng trở nên rất đòi dịu dàng, khiến cho tôi có một chút ảo tưởng rằng người đàn ông này không giống với những gì tôi từng nghĩ.
Lục Kinh Đình xem xong ảnh, thấy sắc mặt tôi vô cùng khó coi thì lúc bấy giờ mới nói anh thực sự có việc bận, sau đó mới mở cửa đi về
Bố tôi đứng ở cửa, chờ cho đến khi Lục Kính Đình biến mất ở khúc cua thì mới quay đầu lại, lo lắng nhìn tôi nói: "Ái Phương, cậu ta nhìn qua không giống người bình thường. Con nói thật cho bố biết, có phải nhà người ta rất giàu hay không?"
Những người thuộc thế hệ trước ở trong thôn chúng tôi rất coi trọng môn đăng hộ đối, điều họ không thích nhất đấy là thấy người sang bắt quàng làm họ.
Tôi có thể hiểu điều nỗi lo lắng của bố mình, ngay cả chính tôi cũng cảm thấy giữa Lục Kính Đình và tôi có khoảng cách chênh lệch quá lớn không thể nào vượt qua. "Bố, con sẽ chú ý chuyện này. Bố đừng suy nghĩ quá nhiều.
Tôi trốn bọn họ thở dài một cái, không rõ cảm giác trong lòng bây giờ là gì. "Nhà chúng ta bình thường không giàu có gì, nếu như gia cảnh nhà người ta quả tốt thì người lớn trong nhà họ chưa chắc sẽ coi trọng con!"
Bố tôi thở dài lắc đầu rồi đi vào phòng.
Chờ sau khi bọn họ ngủ rồi tôi mới vội vàng đi tầm rồi chui vào chăn, lúc này mới cảm thấy tất cả những chuyện xảy ra lúc ban ngày đều hết sức vô lý, nếu nói ra ngoài rằng cậu ba nhà họ Lục ở nhà tôi trò chuyện với bố tôi như là đã quen biết nhau mười nghìn năm thì chắc ai cũng sẽ không tin.
Nhưng mà một chuyện dường như không có khả năng ấy lại thực sự xảy ra bên cạnh tôi.
Thật sự tôi vẫn còn có chút không thể tin nổi khi nghĩ lại dáng vẻ nhiệt tình của Lục Kinh Đinh lúc nói chuyện với bố tôi.
Cậu ba Lục không hổ là cậu ba Lục, chỉ cần anh muốn thi chẳng ai có thể ngăn cản được anh. Sáng sớm ngày hôm sau tôi nhận được tin nhân của Lục
Kính Đình, anh hỏi em trai tôi có dự định gì không, còn bảo tôi xuống dưới lầu đi ăn sáng cùng anh.
Lúc tôi nhìn thấy tin nhắn thì không khỏi ngây người tại chỗ, rồi ngay sau đó chạy vọt đến trước cửa sổ nhìn xuống dưới, kết quá là nhìn thấy xe của Lục Kinh Đình đang đồ ở dưới.
Lúc đó nhịp tim của tôi bỗng dưng đập rất nhanh, lẽ nào anh đã chờ ở dưới đó từ sáng sớm? Tâm trạng tôi rất phức tạp, không thể nói là cảm động hay tê dại, sau khi đánh răng rửa mặt xong thì vội vã xuống lầu.
Tôi dựa vào cửa kính xe, nhìn vào trong xe, bỗng thấy hai má nóng bừng.
Có lẽ vừa rồi là tôi nghĩ nhiều, làm sao cậu ba Lục có thể chờ một người phụ nữ cơ chứ?
Nghĩa hạ cửa kính xe xuống, vừa cười vừa gọi tôi lên xe vi cậu ba đang chờ tôi.
Tôi gật đầu, ổn định lại tâm trạng rồi mở cửa ngồi vào trong xe.